Chương 191: Lập Kế Dò Xét

Bên trong phòng luyện đan.

Mạch Thần Lại cong một nửa cánh tay lên, tĩnh mạch trên cổ tay đang cắm một cây ngân châm, theo mũi châm, còn có vết máu đỏ sậm chảy ra.

Lâm Doãn vừa lau, vừa không hiểu hỏi, "Sư phụ, như vậy là giải độc sao?"

Mạch Thần Lại khép chặt năm ngón tay sau đó mở ra, lặp đi lặp lại, "Không phải giải độc, chỉ là tạm thời ép chất độc lên phía trên cánh tay mà thôi." Hắn nhàn nhạt nói, nhìn máu đen đặc theo cánh tay chảy vào trong mâm sứ.

Lâm Doãn thả khăn vải trong tay vào chậu nước vò tới vò lui, "Là bởi vì hoàng hậu sao?"

Mạch Thần Lại kéo ống tay áo xuống, cánh tay bầm đen lúc đầu khôi phục lại da thịt màu đồng cổ, "Hôm đó ở hoàng lăng, chắc chắn nàng ấy đã phát hiện rồi."

Lâm Doãn nghe vậy, tức giận ném cái khăn vào chậu nước, bọt nước văng tung tóe, "Sư phụ, cho dù hoàng hậu có nhìn thấy thật, cô ấy sẽ để ý sao, nói không chừng căn bản vốn không để trong lòng."

Mạch Thần Lại chỉ cười không nói gì, sau khi đứng dậy vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cô gái một cái, "Thu dọn đi, lát nữa người khác thấy loại phiền toái."

Lâm Doãn bị nghẹn một hơi, cẩn thận thu dọn khăn lau cùng băng vải dính máu.


Lúc Phong Phi Duyệt mở mắt, hoàng đế đã thượng triều, trong tẩm điện ấm áp khiến cả người nhiễm thêm vài phần lười biếng, nàng để hai tay bên người, mười ngón tay cuộn tròn không muốn nhúc nhích. Gối đầu lên cánh tay, vốn muốn nằm thêm một lúc nữa, hiện rõ tư thế lười biếng, rồi lại trở mình bò dậy khỏi giường.

Mạch Thần Lại vốn cho rằng Phong Phi Duyệt sẽ đến phòng luyện đan, cho nên ngoan ngoãn ngồi yên nửa ngày, ăn trưa xong, Lâm Doãn vừa dọn dẹp, vừa nói, "Con đã nói mà, hoàng hậu sao có thể đem chút 'chuyện nhỏ' này để trong lòng chứ."

Nam tử cười khẽ, hai tay che kín mắt, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, "Vậy thì càng tốt, ta đỡ phải nghĩ cách gạt nàng ấy," Mạch Thần Lại thả cánh tay xuống, hai mắt híp lại, dùng sức chớp vài cái, "hôm nay, hai mắt hình như có chút mờ mờ."

Lâm Doãn thả động tác trong tay, khom lưng nhìn hai mắt hắn, "Làm sao, bắt đầu từ khi nào vậy?"

Mạch Thần Lại lỡ đễnh, đứng dậy đi sang chỗ khác.

Bước chân Phong Phi Duyệt vội vã, phượng bào kiều diềm kéo dài sau lưng, vừa định bước vào phòng luyện đan, hai chân liền khựng lại bên ngoài.

Mạch Thần Lại khép chặt hai mắt, giơ hai tay lên trước giống như đang mò mẫm đường đi, Lâm Doãn đứng bên cạnh, mắt thấy hắn một chân hắn va vào cạnh bàn nhưng không tiện nhắc nhở. Phong Phi Duyệt đứng trước cửa điện, nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái như vậy, bước vào trong.

Lâm Doãn thấy thế, khẽ hé miệng, trên mặt thoáng qua chút oán trách, rồi dứt khoát im lặng không lên tiếng. Đầu ngón tay Mạch Thần Lại rơi lên trước, vừa vặn chạm vào gò má trắng nõn của cô gái trước mặt. Hắn thu tay lại, đi về phía khác, "Lâm Doãn, đừng nghịch, sư phụ không có..."

"Sư phụ!" Thanh âm Lâm Doãn từ một đầu khác truyền đến, khẩn trương mà lại có chút bất lực, Mạch Thần Lại vội vàng mở mắt, sắc mặt hơi mất tự nhiên nhìn Phong Phi Duyệt, "Hoàng hậu."

"Hai người đang làm gì vậy?" Nàng nhìn hai người đầy kỳ quái, không hiểu hỏi.

"À," Mạch Thần Lại xoay người, nháy mắt với Lâm Doãn bên cạnh một cái, ngồi xuống ghế, "ta với Lâm Doãn đùa nhau chút thôi, để nàng chê cười rồi."

Phong Phi Duyệt mím môi, khóe miệng nhẹ cong lên, ngồi xuống bên cạnh hắn, "Không nhìn ra, đường đường Mạch y sư còn có một mặt như vậy."

Mạch Thần Lại pha một ấm trà xanh, thấy Lâm Doãn lui ra rồi, tầm mắt Phong Phi Duyệt liền rơi lên cánh tay nam tử, "Lần trước ở tế đàn, huynh không sao chứ?"

Hắn để ấm trà xuống, khẽ nhếch mày, "Ta rất ổn, ngược lại là nàng, khoảng thời gian này rất bận rộn phải không?"

Phong Phi Duyệt nhấp một ngụm trà, thích ý thở ra một hơi, Mạch Thần Lại thấy tầm mắt nàng thủy chung không rời khỏi cánh tay mình, nghĩ nàng quả thật là người thận trọng, "Lần trước ta thấy, tay của huynh hình như là trúng độc." Cô gái do dự mấy lần, cuối cùng vẫn mở miệng nói.

Mạch Thần Lại tỏ vẻ kinh ngạc, đặt chén trà xuống sau đó kéo tay áo lên, "Nhìn xem, không phải ta rất khỏe sao."

Hai cánh tay quả nhiên không có chút khác thường, Phong Phi Duyệt thấy vậy cũng liền an tâm, mỉm cười nói, "Là ta nhìn lầm rồi, không có việc gì thì tốt."

Mạch Thần Lại rũ tầm mắt nhìn xuống mặt bàn, con ngươi ôn nhu tràn đầy lưu quang ấm áp, ngón trỏ nam tử nhẹ nhàng vẽ ra vài vòng quanh mép chén, tựa hồ có rất nhiều tâm sự. Hai tay Phong Phi Duyệt gẩy chẹ chén trà, qua giây lát, liếc nhìn gò má hắn hỏi, "Mạch Thần Lại, ta với huynh có chuyện gì, cũng không nên giấu giếm nhau."

Nam tử ngước mắt, thẳng thắn đáp lời, "Những chuyện không nên giấu nàng, ta trước giờ đều nói cho nàng biết."

Phong Phi Duyệt tỳ hai tay trước người, "Trong lòng huynh có chuyện, hay là huynh gặp phải phiền toái gì?"

Mạch Thần Lại nghe nàng nói như vậy, trong lòng có hơi trấn an, gương mặt tuấn tú khẽ cười, "Mấy ngày trước, ta nhận được chiếu thư từ Vân Triều, phụ hoàng ta bây giờ long thể bất an, muốn ta trở về một chuyến."

Phong Phi Duyệt gật đầu, "Đây là chuyện nên làm, huynh dự định khi nào lên đường."

Nam tử đứng dậy, lại nhẹ thở dài một tiếng, "Ta là kẻ làm tin, cả đời này, là không thể nào trở về Vân Triều."

Phong Phi Duyệt đi theo, "Chẳng qua chỉ là mấy quy củ cứng nhắc mà thôi, ta trở về liền nói với hoàng thượng xem sao."

Mạch Thần Lại đi tới trước cửa điện, bên ngoài dương quang rực rỡ, theo một góc mái hiên lưu ly rơi xuống, có lẽ, chỉ có bản thân hắn hiểu, hắn đang trốn tránh cái gì. Mình bị mù, đó là chuyện sớm muộn, Phong Phi Duyệt nói, giữa bọn họ không nên giấu giếm gì nhau, nhưng có vài chuyện đã định trước như vậy rồi, hắn lại càng không muốn để nàng nhìn thấy ngày mình mất đi ánh sáng mặt trời.

Mạch Thần Lại khác biệt quá nhiều so với những người khác, tình cảm của hắn, che giấu quá sâu, tình cảm của hắn, lại chân thiết, hắn từng nói, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng ngày ngày nở nụ cười, hắn liền cam nguyện đứng từ xa.

Cả đời Phong Phi Duyệt xem hắn là tri kỷ, tình cảm trong lòng hắn, nàng càng không cách nào nhìn thấu, đây, chính là điều tiếc nuối lớn nhất, nhưng đối với Mạch Thần Lại mà nói, lại là may mắn lớn nhất.

Hắn quay đầu lại, Phong Phi Duyệt chẳng biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, hai người nhìn nhau cười, cảm giác ấm áp thư thái như vậy, khiến nàng mỗi lần đều có thể buông lỏng tâm tình.


Từ An Điện.

Đông thái hậu thần sắc nghiêm túc, ngồi ngay ngắn trước bàn cờ, ngồi đối diện là một cung nhân, không khí càng có vẻ khẩn trương.

Lúc Mạch Tu đi vào, chỉ thấy bà ta nhíu mày, một tay chống dưới cằm, "Vi thần tham kiến thái hậu."

Bà ta hoàn hồn, vẻ mặt như có chút hoảng hốt đẩy bàn cờ ra, nói với người đối diện, "Dọn vào đi."

"Dạ, thái hậu."

Đông thái hậu cho hạ nhân lui ra, Mạch Tu đứng dậy, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc rơi lên trên người bà ta, "Muội đối với kỳ nghệ trước giờ không am hiểu lắm, hôm nay sao lại có hứng thú vậy?"

"À," Người phụ nữ đứng dậy, hai tay vuốt phẳng làn váy bị uốn nếp, "trước kia thấy tỷ tỷ thích, mấy ngày nay rảnh rồi nhàm chán, bảo người khác chỉ vài chiêu, cũng có chút hứng thú."

Mạch Tu nhìn gương mặt quen thuộc xưa kia, bây giờ, đứng gần như vậy, nhưng vẫn có loại cảm giác xa lạ không đến gần được. Ông ta cho rằng Đông thái hậu vẫn còn vì chuyện Tây thái hậu mà trách cứ mình, qua nhiều năm rồi, vẫn là ông ta mắc nợ bà ta, khiến bà ta một thân một mình chịu khổ trong cung nhiều năm như vậy.

"Lan Nhi..." Người đàn ông thở dài một hơi, hai tay ôm bà ta vào trong ngực, Đông thái hậu bị giật mình, thân thể có chút cứng ngắc, "Ta đưa muội rời đi, cùng muội trải qua cuộc sống mà muội muốn, chúng ta rời khỏi hoàng cung có được hay không?"

Ánh mắt Đông thái hậu liền ảm đạm, Mạch Tu thấy bà ta không nói lời nào, cọ gò má lên cần cổ bà ta nói, "Trước kia là ta chỉ quan tâm đến mình, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta tìm một nơi, ta đưa muội chúng ta cùng nhau đi thật xa."

Người phụ nữ đặt tay lên mu bàn tay Mạch Tu, khẽ dùng sức một cái, tránh ra, "Mạch Tu, huynh hồ đồ rồi sao?"

Lồng ngực người đàn ông trống rỗng, nhìn Đông thái hậu vài bước đi tới trước án kỷ, bà ta lạnh mắt quét qua bài trí trong điện, trên mặt, có loại kiên định khó diễn tả, "Ta cho rằng huynh là người hùng tâm chí lớn, nhưng không ngờ huynh chẳng qua cũng chỉ như vậy, tâm tư bị hạn chế bởi tình cảm nam nữ."

Mạch Tu tiến lên, bước chân dừng lại trước mặt người phụ nữ đứng trong bóng tối, "Lan Nhi, những thứ này, muội trước giờ đều không muốn tranh giành."

"Phải," Đông thái hậu một chữ vang vọng, lúc xoay người, trong mắt phát ra dã tâm hừng hực khiến Mạch Tu thất kinh, "Trước kia, ta có thể không tranh, nhưng mà bây giờ chỉ còn lại mình ta, không có tỷ tỷ che chở, ta phải giao đấu với hoàng đế thế nào, sao có thể bảo vệ được bản thân mình? Mạch Tu..." Người phụ nữ đột nhiên ép lên trước, ngón trỏ chỉ thẳng vào ngực ông ta, "đều là vì huynh, tỷ tỷ mới rơi vào kết cục như vậy, bây giờ thì hay rồi, huynh lại còn nói muốn dẫn ta rời đi..."

Mạch Tu đứng ở đằng xa, Đông thái hậu không ngừng quanh quẩn trước mắt ông ta, "Lan Nhi, chúng ta rời đi, sẽ không còn nhiều phiền não như vậy nữa..."

"Muốn đi huynh tự đi một mình đi," Người phụ nữ dừng chân, ánh mắt khinh miệt, "dù sao huynh bỏ rơi ra cũng không phải lần đầu tiên."

Người đàn ông nhìn vào đáy mắt bà ta, một lát sau, khó khăn mở miệng, "Muội, rốt cuộc muốn cái gì?"

"Tu," Đông thái hậu vài ba bước đi tới trước mặt ông ta, hai tay nắm chặt ống tay áo ông ta, "chúng ta trốn ra khỏi cung như vậy, hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, cách duy nhất, chính là chính mình nắm đại quyền, đến lúc đó, chúng ta muốn đi đâu liền đi đó."

"Lan Nhi?" Mạch Tu khẽ gọi, vươn tay nắm lấy khuỷu tay người phụ nữ.

"Ừ?" Đông thái hậu ngước mặt lên, ánh mắt chờ đợi rơi lên trên mặt ông ta.

"Muội thật sự là Lan Nhi sao?" Mười ngón tay Mạch Tu khẽ dùng sức, khảm sâu vào cánh tay bà ta, "Tại sao ta cảm thấy muội đã thay đổi rồi."

Người phụ nữ nhíu chặt đôi mày thanh tú, đột nhiên vung hai tay lên, "Tu, không phải ta thay đổi, là huynh thay đổi," Bà ta lần nữa ép lên, khuôn mặt đối diện ánh mắt trầm thống của người đàn ông, "huynh quên lời hứa giữa chúng ta, là huynh phản bội."

Khuôn mặt giống nhau, Mạch Tu ngắm nhìn tỷ mẩn, bước chân không ngừng lui về phía sau, lắc đầu, đi ra khỏi Từ An Điện.

Sau lưng, Đông thái hậu nhìn theo bóng lưng nam tử, một thân vinh hoa che giấu vẻ quen thuộc thường ngày, bà ta đứng im một chỗ, trong mắt, Mạch Tu càng đi càng xa. Bà ta gắt gao siết chặt hai tay, cố nén xuống một hơi, âm thầm tự nhủ với chính mình, lúc này, tuyệt đối không thể để Mạch Tu nhìn ra đầu mối, sau này, vẫn còn cần tới ông ta.

Đi ra khỏi Từ An Điện, Mạch Tu cũng không lập tức trở về chỗ ở của mình, mà đứng tựa vào một góc trên hành lang đến mất hồn.

Sau lưng, hiện ra một bóng ảnh bị kéo ra thật dài, người đàn ông thế nhưng vẫn không phát hiện, Lệ vương gia một thân trắng tinh thanh khiết đang chậm rãi tiến lên, chi đến khi tới bên cạnh, Mạch Tu mới xoay đầu lại, "Vi thần tham kiến Lệ vương gia."

Nhìn vẻ cô quạnh trên mặt ông ta, nam tử nghiêng người tựa lên trụ đồng, hai tay vòng trước ngực, tuấn nhan mị hoặc dưới màn đêm tối tăm khó có thể suy đoán, "Quốc sư không cần đa lễ."

Trong lòng mỗi người đều có tâm sự riêng, Lệ vương gia khẽ thở dài, tiện tay ngắt một chiếc lá vân vê trên đầu ngón tay, "Bản vương mới từ Từ An Điện trở lại, khoảng thời gian này, quốc sư liệu có cảm thấy, mẫu hậu hình như đã thay đổi rồi."

"Lệ vương gia cũng cảm thấy?" Mạch Tu lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó, mới nhớ đến quan hệ của mình cùng Đông thái hậu, vội đè nén thần sắc, "Có lẽ, là bởi vì Đông thái hậu mất đi chỗ dựa, mới có thể như vậy."

"Không," Lệ vương gia khoát tay, môi mỏng lộ ra vài phần thâm ý, cười như có như không nhìn người đàn ông bên cạnh, "quốc sư ngài không cần phải kiêng dè, mẫu hậu có chuyện, phần lớn đều không giấu giếm bản vương, thời gian gần đây, ta chỉ là cảm thấy phong cách hành xử của bà ấy tựa như biến thành người khác, ngược lại không khác gì Tây thái hậu lúc trước."

Mạch Tu cũng không che giấu nổi kinh ngạc, trong lòng sửng sốt, từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán chảy xuống ròng ròng, "Không thể nào, không thể nào..."

Tròng mắt Lệ vương gia âm trầm, ánh trăng xuyên qua hàng cây thưa thớt, lông mi nồng đậm hắt lên một bóng ảnh u ám trên khuôn mặt tà mị của hắn, hắn rũ tầm mắt xuống, trong thanh âm lộ ra vài phần sợ hãi không muốn tiếp nhận, "Ta biết rõ, mẫu hậu không phải như vậy, bây giờ, ánh mắt bà ấy nhìn ta thiếu đi một phần hiền hậu, mà nhiều hơn, là đề phòng. Mỗi câu nói của bà ấy, đều cân nhắc đắn đo rất kỹ, bây giờ, ta thậm chí sợ đến Từ An Điện thỉnh an..."

Mạch Tu khép mắt, cảm giác của ông ta, cũng giống hệt Lệ vương gia.

"Ta sợ nhất, chính là mẫu hậu đã bị hạ độc thủ, mà ta lại gọi hung thủ là mẫu hậu." Lệ vương gia ngước mắt, nhìn Mạch Tu bên cạnh, "Lần này ta tìm ngài, là muốn nhờ ngài giúp một tay, liệu có cách gì có thể phân biệt ra mẫu hậu cùng Tây thái hậu?"

"Lúc trước Tây thái hậu có thai, sau đó lại treo cổ tự vẫn trong Từ An Điện, ta từng thừa dịp Lan Nhi không chú ý bắt mạch cho muội ấy, cũng không có gì khác thường."

Lệ vương gia nghe ông ta gọi một tiếng 'Lan Nhi' này, lập tức chau mày, "Cái này cũng không thể nói rõ điều gì, đêm hôm đó, cũng không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Mạch Tu gật đầu đồng ý, "Bây giờ nghĩ lại, trong đó có nhiều điểm đáng nghi, rất nhiều thói quen của muội ấy, cũng thay đổi."

"Mẫu hậu cùng Tây thái hậu dung nhan y hệt nhau, thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, trên người mẫu hậu có gì đặc biệt, có thể phân biệt được hai người họ không?" Lệ vương gia thần sắc bình tĩnh hỏi.

Sắc mặt Mạch Tu có hơi mất tự nhiên, nhưng mà nhờ hắn ta nhắc nhở như vậy, liền giật mình bừng tỉnh, "Nếu người đó thật không phải là Lan Nhi..."

"Ta không muốn mẫu hậu chịu oan, chuyện này, ta không thể không nhờ ngài trợ giúp." Ý tứ của Lệ vương gia rất rõ, loại chuyện này, cũng chỉ có Mạch Tu có thể chứng minh.

Người đàn ông tựa hồ do dự, một lát sau mới gật đầu, "Trên người muội ấy có một cái nốt ruồi, chuyện này... người khác đều không biết."

Hai mắt Lệ vương gia sáng lên, "Vậy thì càng tốt, nếu bà ta thật sự là mẫu hậu, bản vương tất sẽ một lòng hiếu đạo, nếu bà ta không phải..." Hắn siết chặt nắm tay, chiếc lá xanh lúc đầu bị bóp nát giữa kẽ ngón tay, "đừng trách ta không để bà ta được chết an ổn..."

Mạch Tu nhìn ánh mắt hung lệ của nam tử, chuyện này không thể làm lớn, lại càng phải tìm đúng cơ hội, sau khi hai người thương lượng, mỗi người liền đi về một phía.

Lệ vương gia vừa đi ra vài bước, bước chân kiên định liền dừng lại, xoay người nhìn bóng lưng của Mạch Tu, khóe môi tà tứ trong đêm đen tùy ý cong lên, bàn tay bên người lại dùng sức nắm chặt, đem ý cười như có như không kia toàn bộ hiển thị rõ trên mặt.