Chương 172: Hồi Cung

Phong Phi Duyệt nằm trên mặt cỏ, bất tri bất giác, lại ngủ thiếp đi.

Lúc mở mắt ra, trời đã tối, phản ứng đầu tiên của cái bụng trống rỗng là réo ầm ĩ, chống hai tay ngồi dậy, chiếc áo choàng đắp trên người bị rơi xuống một góc, thấy có chút lạnh.

Bên cạnh, nam tử hô hấp trầm ổn, hai tay gối sau đầu, cởi áo choàng ra, vết máu khô khốc trên ngực càng trở nên rõ ràng, nhìn thấy mà ghê. Phong Phi Duyệt cúi người, ngắm nhìn tuấn nhan Cô Dạ Kiết ngủ say, nam nhân này, ngay cả lúc ngủ say vẫn chau mày, giống như có vô số ưu tư sầu muộn tụ tập giữa đầu lông mày hắn vậy, xua đi không được. Trong lòng nàng trăm mối phiền muộn, vừa mới xoay mặt đi, liền nghe thấy một hồi âm thanh sột soạt truyền tới, hai mắt Cô Dạ Kiết rực rỡ như ánh sao, đã tỉnh lại rồi.

"Tỉnh khi nào vậy?"

Nhìn tuấn nhan tiến tới gần, Phong Phi Duyệt chậm rãi giãn mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn thẳng về phía trước, "Mới tỉnh."

Cô Dạ Kiết sao có thể không nghe ra lãnh đạm trong lời nói của nàng, nam tử ngước cao tuấn nhan, nhìn cô gái chầm chậm ngoái đầu lại, tầm mắt có chút u tối, "Kiết, đừng giết chóc vô tội nữa, có lúc, ta thật sự muốn cùng chàng lưu lại trong khu rừng Tích Duyên Lâm đó, cả đời không ra ngoài."

Hoàng đế khẽ thở dài, vươn một tay tới, kéo nàng vào trong ngực, dùng khí thế ép buộc đè xuống, "Duyệt Nhi, trẫm nắm hết toàn bộ giang sơn này trong lòng bàn tay, nhưng tri kỷ, chỉ có một mình nàng."

Sắc mặt Phong Phi Duyệt dịu xuống, đôi mày thanh tú chau lại, thả nhẹ ngữ điệu, mang theo khó khăn khó nói thành lời, "Kiết, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, đồng ý với ta, đừng dễ dàng chém giết, ta rất sợ, thật sự sẽ có một ngày có báo ứng."

Nam tử trước người cũng không nói chuyện, Phong Phi Duyệt vòng hai tay qua thắt lưng hắn, hai bàn tay siết chặt sau lưng hắn, Cô Dạ Kiết không tin có cái gọi là báo ứng, nhưng cũng không phản bác, khuỷu tay càng lúc càng thu hẹp, ghì chặt nàng trong lồng ngực.

"Nếu như có một ngày, người phản bội chính là huynh đệ ruột thịt của chàng, Kiết, chàng cũng sẽ ra tay hạ sát như vậy sao?"

Sắc mặt Cô Dạ Kiết cứng ngắc, Phong Phi Duyệt lặng lẽ lui người ra, nàng nhìn thấy, trong đáy mắt nam tử chính là vẻ kiên định ngàn năm không đổi, nhất thời có loại cảm giác toàn thần mềm nhũn, trong lòng, một loại chua xót xa lạ đang từ từ khuếch tán. Nàng nhớ đến Lệ vương gia dã tâm bừng bừng, nhớ đến Quân Ẩn chết thảm, hô hấp, càng lúc càng thêm bức bối, trong lồng ngực, bị đau đớn tràn đầy đè nặng.

"Duyệt Nhi..." Hai tay Cô Dạ Kiết nâng gò má nàng lên, "có phải nàng cảm thấy trẫm rất tàn nhẫn hay không?"

Trong lòng Phong Phi Duyệt có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói ra được, suy cho cùng làm thế nào để phán xét một đế vương có tàn nhẫn hay không, nàng không hiểu, hoặc có lẽ, nên nói là nàng cố tình trốn tránh.

Cô Dạ Kiết lại lần nữa ôm nàng, bàn tay ở trên lưng nàng vỗ nhẹ, "Cùng trẫm hồi cung, đại quân Cát Thịnh bị hao tổn nặng nề, trong thời gian ngắn sẽ không có hành động gì, chúng ta trở về trước đi." Huyền Triều binh lực cường thịnh, nhưng cũng tử thương không ít, kế sách hiện giờ, chỉ có thu quân hồi triều, sau đó hãy quyết định tiếp.

Trong lòng Phong Phi Duyệt tuy có ngăn cách, nhưng vẫn nặng nề gật đầu, lưu lạc bên ngoài lâu như vậy, bản thân mình muốn gì, còn có thể không hiểu rõ hay sao? Đã bỏ lỡ quá nhiều, không cần biết người nam nhân này tàn nhẫn cỡ nào, bạo ngược cỡ nào, thậm chí sẽ bị trời báo ứng thế nào, sự thật là, nàng xuyên không tới Huyền Triều, tức là đã định trước, kiếp này, tất phải bị trói buộc cùng một chỗ với hắn, nàng từ bỏ, đã quá nhiều thứ, những gì hắn có thể buông bỏ, cũng vượt quá tưởng tượng của Phong Phi Duyệt, "Bất kể chàng làm sai chuyện gì, ta vĩnh viễn đều ở bên cạnh chàng, có báo ứng gì, ta và chàng cùng nhau gánh chịu, ta hiểu rõ, ta phải đồng tâm đồng lòng với chàng."

Cô Dạ Kiết còn chưa kịp phản ứng, người con gái đã đứng dậy, dắt lấy chiến mã bên cạnh sau đó nhảy lên. Nam tử vẫn ngồi yên trên cỏ, vó lựa lộc cộc tiến lên, Phong Phi Duyệt khom lưng, bàn tay trắng nõn, đường vân tay rõ nét, giống như một lời thề nguyền, đưa đến trước mặt Cô Dạ Kiết.

Hắn nhẹ nắm lấy, xoay người lên ngựa. Cánh tay ghìm chặt cương ngựa vòng Phong Phi Duyệt lại chính giữa, "Duyệt Nhi, lời nàng nói, là thật sao?"

Cô gái thần sắc điềm tĩnh, nam tử sau lưng lại khó mà bình tĩnh được, hắn kích động đến không dám thở mạnh, cẩn thận kề sát lồng ngực lại gần, gương mặt tuấn tú hơi nghiêng, quan sát phản ứng của nàng lúc này.

Phong Phi Duyệt ngước mắt nhìn lại, trong đáy mắt lấp lánh, là một loại kiên định, loại tình ý này, sao có thể khiến hắn không rung động, khi nàng nói ra câu đó, 'ta toàn tâm toàn ý đối với một người, ắt cũng muốn người đó toàn tâm toàn ý đối với ta', Cô Dạ Kiết đã chắc chắn rằng người con gái này đáng để hắn phó thác chân tình. Đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, hắn một tay nắm quyền 'lật tay làm mây úp tay làm mưa', thế nhưng từ trước đến giờ, đều cô cô độc độc, hắn biết rõ, chuyện Quân Ẩn, cho dù Phong Phi Duyệt có trách hắn, oán hắn, hắn cũng không đưa ra được một lý do để thuyết phục nàng có thể đứng về phía mình...

Giờ đây, những lời này của nàng, lại khiến hắn cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là tuân thủ, hắn trước giờ không hề lo lắng, nàng sẽ giống như những kẻ khác mà phản bội hắn, loại tin tưởng này, cái giá phải trả lúc trước, sao mà trân quý?

"Duyệt Nhi..." Hắn nhẹ chau mày, "ta sẽ đối với nàng, hệt như nàng đối với ta vậy!"

"Jia!" Tuấn mã lao vút, hai tay Phong Phi Duyệt nắm chặt bàn tay nam tử đang quấn quanh thắt lưng nàng, bản chất đế vương, sao có thể biến chuyển trong một đêm. Nàng thầm nghĩ, nhất định phải trông chừng bên cạnh hắn, để hắn đi đúng con đường vốn thuộc về bọn họ.

Nàng không biết, con đường này, thế nhưng lại đầy gian truân nhọc nhằn, cũng nhuốm đầy máu và nước mắt.


Mấy ngày liền long đong vất vả, xe ngựa cuối cùng cũng đi đến đế đô, tới trước cổng hoàng thành.

Phong Phi Duyệt giơ tay nhấc màn kiệu lên, ló nửa đầu ra ngoài, trên đường, đều là binh sĩ cúi rạp người, nối tiếp mà đi, chiếm hết hai bên đường lớn. Cổng hoàng thành nặng nề mở ra, một hồi âm thanh xé rách, chui vào màng tai nàng, tay nàng bỗng dưng khựng lại, ngước mắt nhìn lên, tràn đầy đè nén.

Thâm cung nội uyển, tầng tầng lớp lớp, quay đầu nhìn lại, còn đâu nữa cái tự do tự tại những ngày lang bạt chân trời góc bể, trong cửa cung, ngự lâm quân của hoàng đế sải bước mà đến, hùng tráng như vậy. Phong Phi Duyệt buông tay ra, tầm mắt vừa mới nâng lên, liền thấy Cô Dạ Kiết khoanh hai tay trước ngực, dường như rất nhàn hạ nhìn mình chằm chằm.

"Sao vậy?" Nàng không hiểu dò hỏi, hai tay nhỏ nhắn xoa xoa lên gò má của mình. Sau khi nhìn rõ ràng trong đáy mắt nam tử rồi, Phong Phi Duyệt khẽ nguýt miệng một cái, có chút không yên lòng, "Liệu có bị nhận ra hay không?"

"Sẽ không." Hoàng đế nói chắc chắn, "Ai sẽ nghĩ tới, thái giám xấu xí bên cạnh trẫm, chính là hoàng hậu vang danh một thời trước đây chứ?"

Phong Phi Duyệt lôi kéo phục sức trên người, trên mặt, đã trang điểm qua loa, gò má bên phải còn bị vẽ thêm một cái nốt ruồi to, nàng vốn cực lực phản đối, Cô Dạ Kiết lại nhất quyết nói, cái này là vẽ rồng điểm mắt, sẽ không bị ai nhận ra, "Thiếp vẫn có chút lo lắng." Nàng đã không thể dùng thân phận của Quân Duyệt để xuất hiện, gương mặt này, lại càng không thể đi rêu rao khắp nơi.

"Hoàng thượng, đến rồi." Đang lúc lo lắng, xe ngựa đã dừng lại, màn kiệu bị vén lên, hoàng đế đi xuống xe trước, Phong Phi Duyệt bất đắc dĩ, chỉ đành phải chậm chạp theo sau.

"Tham kiến hoàng thượng..." Trên trường cấp, một đường quỳ đầy người, Phong Phi Duyệt phóng mắt nhìn đi, phi tần hậu cung tề tụ đầy đủ, hoàng đế cho mọi người đứng dậy, sau đó nhấc chân đạp lên thềm đá cẩm thạch. Nàng cúi gằm mặt xuống, theo sát tiến lên, trên trán rỉ ít mồ hôi lạnh, thủy chung có chút e dè.

Thái hậu hai cung dẫn đầu nhìn thấy hoàng đế, giả vờ hỏi thăm vài câu, Phong Phi Duyệt vừa ngước mắt, liền nhìn thấy Thi Tiệp Dư trong đám người, cô ta vận một bộ cung trang màu xanh nhạt, bộ dáng mỏng manh yếu đuối, sắc mặt có chút hồng hào, đỡ hơn nhiều so với vẻ tái nhợt lúc trước. Cô ta nhìn thấy nàng, cũng không có dừng tầm mắt lại, hiển nhiên, là không có nhận ra. Lồng ngực nhẹ nhõm thở phào ra một hơi, vừa mới yên tâm, liền thấy Cô Dạ Kiết hất vạt áo, đi thẳng về phía trước, "Tiểu Nguyệt Tử, lên đây!"

Phong Phi Duyệt vẫn không nhúc nhích, nhìn ngó chung quanh, nghĩ thầm cái tên Tiểu Nguyệt Tử này là bị làm sao, đến lời hoàng đế nói cũng có thể không để ý? Nghĩ lại lần nữa, cái tên này thật là kỳ quái, nghe giống như là 'tọa nguyệt tử'*, ai có thể nghĩ ra được cái tên như thế này, cũng thật là tài tình. Nàng khúc khích cười thầm, đầu mày nhẹ nhíu lại, nụ cười trên mặt lơ đãng nghiêng sang một bên, phần tuyệt mỹ cực hạn kia, lại vì gương mặt bị cố ý bôi đen che giấu đi mất.

(*Tọa nguyệt tử: chỉ phụ nữ đang ở cử)

Hoàng đế thấy sau lưng cũng không có động tĩnh gì, dứt khoát dừng chân, xoay người lại, "Tiểu Nguyệt Tử? Tai điếc rồi?" Phong Phi Duyệt nhìn quanh quất bốn phía lên, nâng tầm mắt, lại phát hiện hai mắt đối phương đang dính chặt lên mặt mình, nàng khẽ há cái miệng nhỏ nhắn, nụ cười trên mặt liền cứng ngắc, Tiểu Nguyệt Tử này, chẳng lẽ là mình sao?

Cánh tay bị huých nhẹ một cái, cung nhân bên cạnh tốt bụng nhắc nhở, "Hoàng thượng gọi ngươi đấy."

Cô Dạ Kiết thấy nàng mặt đầy kinh ngạc, chỉ thiếu nước không bật cười thành tiếng, khóe miệng tà tứ kéo ra hai bên, hắn phất tay áo một cái, thấy nàng vẫn còn đứng đó, dứt khoát vòng hai tay trước ngực, "Tiểu Nguyệt Tử, Tiểu Nguyệt Tử..."

Không thôi không dừng, sắc mặt Phong Phi Duyệt ửng đỏ, vội vàng cất giọng lanh lảnh sải bước đuổi theo, "Có nô tài!"

Một đường theo sát thân ảnh hoàng đế, hắn cũng không trở lại tẩm điện của mình, mà là đi đến Phượng Liễm Cung. Ngoài điện, ma ma nha hoàn biết hoàng đế hôm nay trở về, đã sớm quỳ thành một hàng, ánh mắt Phong Phi Duyệt rơi lên trên người Lý Yên, sau khi mọi người đứng dậy, toàn bộ lui sang một bên, không dám tiến lên quấy rầy.

Xem ra, cũng không có mấy người nhận ra nàng, Phong Phi Duyệt đi vào nội điện, Lý Yên đã chuẩn bị xong khăn ướt đưa tới tay hoàng đế, trên bàn, ngâm một chén trà xanh, dư hương quanh quẩn, an nhàn dễ chịu. Nàng đứng sau lưng Cô Dạ Kiết, bốn mắt không nhịn được nhìn ngó chung quanh, Phượng Liễm Cung vẫn giống hệt như lúc mình rời đi, sạch sẽ, không nhiễm bụi trần.

Hai tay Lý Yên quấn lấy vạt áo, hình như có lời muốn nói, Cô Dạ Kiết nhấp ngụm trà xanh, mắt phượng hẹp dài đối diện ánh mắt cô gái, "Chuyện gì?"

Cô gái nghe vậy, vội vàng quỳ xuống, "Nô tỳ cả gan, chỉ muốn hỏi thăm hoàng thượng, có tung tích của nương nương hay không?"

Cô Dạ Kiết đặt chén trà xuống, lợi dụng lúc Lý Yên cúi thấp đầu, bàn tay nhẹ nhàng bấm lên thắt lưng Phong Phi Duyệt một cái, "Không có."

Ánh mắt cô gái vốn đang tràn đầy hy vọng, dần trở nên ảm đạm, nhưng cũng không dám hỏi kỹ, chỉ đành gật đầu vâng dạ, "Hoàng thượng, nương nương là người tốt, nô tỳ hy vọng, hoàng thượng đừng bỏ lỡ."

Cô Dạ Kiết hồi lâu không mở miệng, sau lưng, Phong Phi Duyệt mím chặt cánh môi, sắc mặt có chút rung động, "Trẫm biết rồi, ngươi lui xuống trước đi."

"Dạ." Lý Yên hành lễ xong, vội vã cáo lui, hai người thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không giao nhau thêm một lần nào, Phong Phi Duyệt cho rằng, giữa hoàng đế và Lý Yên nhất định có vướng mắc gì đó, bây giờ xem ra, nàng ta thật sự là người không có chút tâm cơ nào, nếu không, hai người sẽ không lạnh nhạt mãi đến bây giờ.

"Tiểu Nguyệt Tử?" Thấy nàng thất thần, Cô Dạ Kiết xòe một tay ra đung đưa trước mặt nàng vài cái, Phong Phi Duyệt thấy cửa điện bị đóng lại, hất tay của hắn ra, "Thiếp không thích cái tên Tiểu Nguyệt Tử, khó nghe muốn chết."

Hoàng đế kéo nàng lại gần, ôm ngồi lên trên đùi, "Vậy nàng muốn gọi là gì?"

"Để thiếp nghĩ xem." Phong Phi Duyệt tập trung, thần sắc đầy nghiêm túc, Cô Dạ Kiết cười khẽ, một tay nắm lấy bàn tay thon mềm, "Còn tưởng là thật sao, cái tên Tiểu Nguyệt Tử này cũng đã truyền đi rồi, làm sao thay đổi được?"

Nàng ảo não lắc đầu, bỗng nhiên giật mình hiểu ra, "Chàng cố ý có phải không?"

"Không phải," Vẻ mặt hoàng đế vô tội, "lúc đầu, chúng ta cũng không nói phải gọi nàng thế nào, bây giờ, ta thật cảm thấy cái tên Tiểu Nguyệt Tử này không tệ, rất thích hợp với nàng."

Phong Phi Duyệt khịt mũi, sau khi đứng dậy, đi về phía gương đồng bên cạnh, "Thật sự là không có ai nhận ra được thiếp."

Cô Dạ Kiết vươn tay nắm lấy bả vai nàng, nhẹ nhàng ôm nàng trở lại, "Duyệt Nhi, không còn thân phận hoàng hậu nữa, nàng phải cẩn thận một chút, đặc biệt là hai mụ già kia, tuyệt đối không thể để bọn chúng nhận ra được nàng."

"Chàng yên tâm," Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, "thiếp cứ đi theo chàng là được rồi."

Trên khung giường, thanh bảo kiếm đại thúc cho vẫn treo ở đó như cũ, Phong Phi Duyệt chậm rãi tiến lên, lại mất đi dũng khí chạm vào, "Kiết, có tung tích gì của Quân Duyệt không?"

Hoàng đế đi tới sau lưng nàng, sắc mặt âm trầm, trong mắt xẹt qua tia hung lệ, "Không có."

Ngón tay trắng nõn lướt nhẹ trên vỏ kiếm, trước mắt, màu sắc đỏ tươi nồng đậm lan tràn, đây là thanh kiếm đại thúc cho Quân Duyệt, nàng gọi một tiếng 'cha', lại cảm thấy cực kỳ hổ thẹn với bọn họ, hổ thẹn với Quân Nghi.

Phong Phi Duyệt lắc lắc đầu, không muốn càng nghĩ càng loạn, đại thúc nói đúng, sao không thuận theo tự nhiên.

"Đường xe vất vả, nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi." Cô Dạ Kiết chặn ngang eo nàng ôm lên, đi thẳng về phía giường phượng, sau lưng Phong Phi Duyệt chạm vào chăn gấm, hai tay nhỏ nhắn chống đỡ trước ngực hắn, "Đừng, trên người chàng có vết thương."

"Ta sẽ cẩn thận," Nam tử đè người xuống, khóe môi chạm nhẹ lên mặt nàng, "Duyệt Nhi, trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ, trẫm chỉ muốn nàng sinh cho trẫm một đứa con."

Phong Phi Duyệt khẽ thở hổn hển, đáy mắt, có chút chua xót không ngừng dâng trào, "Thiếp, còn có thể sao?"

"Trẫm nói có thể, thì nhất định có thể!" Cô Dạ Kiết xòe tay che cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại, "Tin tưởng ta."

Phong Phi Duyệt nhẹ chớp hàng mi, vươn tay dời tay của hắn sang một bên, giọng điệu trêu chọc, lại có chút bất đắc dĩ nặng nề, "À, đến lúc đó, chàng còn có thể gọi thiếp là Tiểu Nguyệt Tử sao?"

Cô Dạ Kiết biết nàng lo lắng cái gì, lật người nằm ngửa trên giường, hắn kéo Phong Phi Duyệt lại trước ngực, "Trẫm lại không tin, trẫm đến cả con của mình cũng không bảo vệ được."

Nằm yên không nhúc nhích, con, vẫn là nỗi khổ riêng trong lòng nàng, dưới bụng, giống như có từng trận co rút đau đớn truyền đến, âm ỉ mà rõ ràng.


Ánh trăng thưa thớt, hoàng đế vừa mới ngủ được một lúc, Phong Phi Duyệt liền rón ra rón rén đứng dậy, đem chăn gấm kéo lên đầu vai trần trụi lộ ra bên ngoài của nam tử, nhặt quần áo dưới đất lên, đi ra ngoài.

Mở cửa điện ra, liền thấy Lý Yên cúi đầu đứng đó, gương mặt yên tĩnh bị ánh trăng soi sáng có vài phần trắng bệch, thân thể vững vàng, Phong Phi Duyệt đến gần, chỉ thấy cô gái bỗng nhiên ngẩng đầu, nụ cười ấm áp, "Nguyệt công công."

Đối với xưng hô này, Phong Phi Duyệt nhất thời không kịp thích ứng, có chút xấu hổ, "Hoàng thượng ngủ rồi, cô lui xuống trước đi."

Lý Yên gật đầu, nghe lời an tĩnh lui ra.

Nhìn thân ảnh lặng lẽ của cô gái, Phong Phi Duyệt đứng nguyên một chỗ, khẽ thở dài.

Nàng chỉ muốn ra ngoài đi lanh quanh, vì ngại thân phận, cũng không dám đi xa, cẩn thận cất bước, vừa mới đi ra Phượng Liễm Cung, liền nghe thấy từ sau truyền đến một giọng nam nhân, "Nương nương."

*