Chương 171: Khiếp Sợ

"Tỷ tỷ..."

Quân Nghi đột nhiên kéo tay Phong Phi Duyệt, thần sắc khẩn trương, hốt hoảng không thôi, "Ngực của huynh ấy, bị thủng một lỗ rất lớn rất lớn, muội đưa tay nhưng làm thế nào cũng không che lại được, vì sao, vì sao lại như vậy a..."

Khó chịu giống như bị người ta siết chặt cổ, Phong Phi Duyệt không muốn tỉnh lại, thân thể choáng váng không thôi, nàng nhất định là gặp phải ác mộng.

Hai mắt thình lình trừng lớn, trong đáy mắt là gương mặt phóng đại của nam tử, Cô Dạ Kiết thấy nàng tỉnh lại, buông lỏng thần sắc, hai tay đang đặt trên vai nàng cũng không thể làm gì khác ngoài thu về.

Phong Phi Duyệt mở mắt ra, sau khi nhìn quanh một vòng, tầm mắt vững vàng rơi lên trên mặt hoàng đế, biết rõ là phí công, nhưng vẫn mở miệng hỏi, "Quân Ẩn đâu?"

Cô Dạ Kiết không giấu giếm, "Chết rồi."

Chết rồi...

Nàng lặp lại, mặc dù là kết cục đã biết rõ, nhưng vẫn như cũ không muốn tin là thật, nàng muốn lưu giữ, nhưng bởi vì nàng tự mình chủ trương mà đổi lấy kết cục hủy diệt, nếu như không phải nàng, ít nhất Quân Ẩn còn có thể được sống, vậy... không phải còn tốt hơn bất cứ điều gì khác sao?

Hai người nhìn nhau, nhưng không ai chịu mở miệng trước, hai tay Cô Dạ Kiết chống bên người nàng, từ từ đè thấp. Phong Phi Duyệt nhìn hắn chòng chọc, tròng mắt đờ đẫn dần dần rõ ràng, nàng nhìn thấy y phục của hoàng đế còn chưa kịp thay ra, trước ngực, bởi vì dùng sức khiêng nàng lên mà miệng vết thương nứt toạc, vết máu tràn ra.

Phong Phi Duyệt có hơi lay động, nhưng lại mím môi, một chữ không nói, ánh mắt quật cường trống trải mà xa lạ, trong lòng, trăn trở trăm mối tơ vò, cuối cùng không nhịn được chất vấn, "Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?"

Cô Dạ Kiết nheo mắt phượng, cánh tay chống bên người cứng ngắc, cúi nửa người trên xuống, tóc dài theo đó tùy ý rơi xuống hai bên, "Ta tàn nhẫn?"

Hai mắt nàng đỏ bừng, vết máu trước ngực nam tử, tựa như lời Quân Nghi nói, giống như bị phá thủng một lỗ to, không thể lấp đầy được, "Đó là một người không có năng lực phản kháng."

Cô Dạ Kiết chầm chậm thu khuỷu tay lại, bóng lưng thẳng tắp ngăn trở ánh sáng sau lưng, không để nàng cảm thấy chói mắt, nhưng mà, ánh mắt hoàng đế đột nhiên lạnh lẽo như vậy, khiến nàng càng cảm thấy mệt mỏi. Rõ ràng hắn muốn mở miệng, lại cố nén không thốt ra nửa chữ, chỉ có lồng ngực phập phồng biểu hiện rõ lúc này hắn đang tức giận.

Phong Phi Duyệt quay đầu đi, gương mặt vùi sâu vào gối thêu, thân thể lại bị xốc lên, lần nữa vác lên đầu vai nam tử. Nàng cũng không nhúc nhích, lười phải phản kháng, Cô Dạ Kiết bước nhanh rời đi, hất tung màn tơ xông thẳng ra phía ngoài.

Hai người cùng ngồi lên một con ngựa, Phong Phi Duyệt bị vây trước ngực hắn, nàng cúi gằm mặt, thà chịu tròng trành lắc lư cũng không muốn đụng chạm nhiều với nam tử phía sau. Bài xích của nàng, khiến gương mặt tuấn tú của Cô Dạ Kiết càng đầy khói mù, roi ngựa trong tay vung xuống mang theo mười phần khí lực (Khổ thân con ngựa, ăn đòn oan :v)

Qua hồi lâu, hoàng đế lúc này mới kéo dây cương, dẫn đầu nhảy xuống ngựa, bàn tay nắm thắt lưng nhỏ nhắn của nàng, trực tiếp kẹp lấy nàng nhấc xuống, Phong Phi Duyệt đầu váng mắt hoa, lục phủ ngũ tạng như bị chèn ép lại một chỗ. Trong không khí, có mùi cỏ thơm thanh lạnh, có cái trong trẻo của núi đồi, chỉ có điều, lại xen lẫn một cỗ mùi vị không hòa hợp lắm. Cô Dạ Kiết sải bước đi lên, binh lính đang bận rộn thấy thế, lần lượt quỳ xuống, "Tham kiến hoàng thượng..."

Tướng sĩ dẫn đầu bước nhanh đến, nhìn thấy Cô Dạ Kiết, hiển nhiên kinh ngạc không nhẹ, "Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng..."

Nam tử sắc mặt không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Phong Phi Duyệt sung huyết đỏ bừng, trên trán đã có mồ hôi lạnh toát ra, nàng vung tay cào lên mu bàn tay Cô Dạ Kiết mấy cái, "Thả ta xuống."

Hoàng đế ngưng mắt nhìn ra đằng xa, ở ngay trước mặt, có một cái hố sâu vừa mới đào xong, đất vàng đắp quanh bốn phía, trong mắt lóe lên chút đau xót, hắn mang Phong Phi Duyệt tiến gần lên trước, sau đó, nhẹ buông tay, để mặc nàng ngã xuống đất.

"Trẫm tàn nhẫn, không sai," Cô Dạ Kiết từ trên cao nhìn xuống, liếc nhìn cô gái nửa nằm nửa ngồi, hắn vươn một tay ra, chỉ cái hố sâu bên cạnh, "nàng thử nhìn xem, bên trong đó còn tàn nhẫn hơn nhiều đấy."

Phong Phi Duyệt chống hai tay dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, hung hăng chống lại khóe mắt lạnh lùng của hắn, hai chân dùng sức nhảy qua, hoàng đế thấy thế, sau một khắc do dự, cuối cùng tiến lên kiềm chặt cổ tay nàng. Phong Phi Duyệt ngoái đầu nhìn lại, nộ ý mờ mịt nơi đáy mắt hận không thể nhấn chìm hắn vào trong, nàng dùng sức vung tay, cổ tay trắng muốt bị siết ra lằn đỏ, nhấc chân tiến lên, Cô Dạ Kiết đuổi theo một bước, nhìn cô gái bò lên sườn núi, hối hận muốn ngăn cản, nhưng đã quá muộn rồi.

Phong Phi Duyệt kinh hãi, cánh môi nhỏ nhắn hé mở, sau đó, liền xoay đầu lại không ngừng nôn ọe. Một tay nàng đè chặt trước ngực, thân thể cúi khom thành hình cung, Cô Dạ Kiết đi lên trước, binh lính sau lưng hai mặt nhìn nhau, bọn họ không ngờ rằng, hoàng đế tôn quý sẽ hạ mình tới đây, bàn tay nhẹ rơi lên lưng nàng, vỗ nhẹ vài cái.

Ói đến nỗi, nước mắt cũng chảy ra, Phong Phi Duyệt xoay đầu lại, lần này, cũng không hất tay nam tử ra nữa, hai mắt nàng đỏ bừng, nhìn Cô Dạ Kiết chằm chằm.

Hoàng đế lộ vẻ mặt yêu thương, lúc thu tay lại, hướng về phía tây, vạt áo màu đen chợt nâng lên, bao phủ màn trời sâu hun hút, "Lý tướng quân."

"Có mạt tướng!" Sau lưng, một nam tử bước nhanh tới, quỳ gối xuống đất.

Cô Dạ Kiết rũ hai mắt vẫn nhàn nhạt như cũ xuống, dưới lông mi, cặp đồng tử màu hổ phách kia bị một tầng ảm đạm bao phủ, đó là, vẻ tịch mịch không muốn bị người khác nhìn thấy, hắn mím căng khóe miệng, môi mỏng khẽ mở, "Nói trẫm nghe, lúc trước ngươi đã đồng ý với họ những gì?"

Lý tướng quân khụy một gối dưới đất, nửa người trên mặc áo giáp kéo ra thẳng tắp, hắn ngước đầu, thanh âm thế nhưng lại trang trọng, nơi cổ họng nhấp nhô vài cái khác thường, lời nói, nghẹn ngào, "Thuộc hạ đã đồng ý với từng tử sĩ ở nơi này, đưa bọn họ, về nhà!"

Phong Phi Duyệt nhắm chặt hai mắt, trong lòng không chỉ có khó chịu, mà còn cực kỳ đau nhức.

"Thuộc hạ chỉ có thể sớm ngày bình định chiến loạn, cố gắng bảo trụ mỗi một vị huynh đệ còn sót lại." Vành mắt nam tử đỏ lên, ngước tầm mắt lên nhìn sang, hắn tất nhiên biết Phong Phi Duyệt vì sao lại ho khan không ngừng, nơi đó, là nơi chôn cất toàn bộ thi thể hài cốt các binh sĩ tử trận, toàn bộ hố sâu mười tấc bị nhét đầy, hơi thở chết chóc, rối rít hỗn loạn táp vào mặt, tử trạng thảm thiết.

Lần này, Cô Dạ Kiết không mở miệng nữa, nàng cũng có thể hiểu được ý của hắn.

Hoàng đế tư thái uy phong, hắn phóng mắt nhìn đi, tam quân dồn dập kéo đến, vậy kín cả hố sâu không một kẻ hở, tia nắng sớm đầu tiên rọi lên chiến giáp đơn bạc, phản chiếu thành một loại hàn quang cứng rắn. Các binh sĩ vai kề vai, thần sắc tuy có bi thương, nhưng nhuệ khí ngất trời, trên mặt, thấm đầy ý chí chiến đầu, chấn động lòng quân.

Phong Phi Duyệt ngước mắt nhìn đi, mỗi một bóng hình, hiện ra cao lớn oai hùng, nàng kéo thẳng lưng đứng dậy, cố nén khó chịu trong dạ dày, trên mặt các binh sĩ không hề có một chút ghê sợ, bởi vì bọn họ biết, đó là những huynh đệ sống không xa chết không rời. Bọn họ đã không thể mang theo các binh sĩ tử trận về nhà, chỉ có thể chôn thân ở tha hương, chôn cất dưới một mảnh minh nguyệt.

Cảnh tượng đột phá vòng vây trong rừng kia, nàng cũng tận mắt trông thấy, đó chính là tam quân bố trận mà Quân Ẩn nắm rõ trong lòng bàn tay, nhiều người như vậy chết ở trong tay ai, không cần nói cũng biết.

Cánh môi nhỏ nhắn khẽ mở, một câu còn chưa nói ra thành lời, liền nghe thấy Cô Dạ Kiết mở miệng trước, "Có lẽ, nàng sẽ không cảm giác được, nàng vì Quân Ẩn mà hận, bởi vì, nàng quan tâm đến Quân Nghi. Con người đều như nhau, thân sơ xa gần, thậm chí có thể xem thường tính mạng của ngàn vạn con người, chỉ mong một cái an lòng của nàng, đổi được một cái công đạo nàng dành cho nàng ta. Ở trong mắt trẫm, bọn họ đều cũng giống như vậy, ta không chỉ báo thù cho bọn họ, càng phải thực hiện lời nói lúc đầu, đưa bọn họ về nhà."

Nói cách khác, Quân Ẩn không chết, thủy chung là một cái ẩn hoạn. Mà cái gai này găm trong đầu đế vương, đồng nghĩa với ghim lên long mạch Huyền Triều.

Phong Phi Duyệt muốn phản bác, nàng muốn nói, Quân Ẩn đã biết quay đầu, hắn sẽ đi thật xa, chúng ta có thể xem như không có người này, nhưng mà lời đến khóe miệng, nàng đứng ở nơi cao nhất, nhìn ngàn vạn thi thể chất chồng đằng kia, bỗng dưng nửa chữ cũng không thốt ra được. Tâm bị kìm nén đến khó chịu, nhìn từng khuôn mặt quyết tử kiên nghị kia, nàng trầm mặc.

Đúng vậy, nàng nên dùng loại tâm tư gì để chất vấn Cô Dạ Kiết đây, sau lưng hoàng đế, từng lớp từng lớp, đứng đầy người, Phong Phi Duyệt ngoái đầu nhìn lại, nàng tiến lên vài bước, đột nhiên, loại hơi thở chết chóc kia, cũng không cảm thấy buồn nôn nữa. Cô gái kéo trường bào rộng thùng thình thắt lại một nút bên hông, quỳ một chân xuống, hai tay vốc nhúm cát vàng, vung xuống dưới.

Cát bụi giống như sương mù từng hạt từng hạt trút xuống giữa đầu ngón tay, điều không thể lưu giữ, chính là sinh lão bệnh tử. Phong Phi Duyệt cụp mắt, lông mi được dương quang phủ lên một lớp sương mai, nằm ở nơi đó, là từng gương mặt thiếu niên trẻ tuổi, bọn họ, vốn dĩ nên tràn trề nhựa sống, giống như nàng vậy, Phong Phi Duyệt chưa bao giờ cảm thấy nặng nề như vậy, đứng trên mảnh đất này, trên vai đột nhiên có một sức nặng, tựa hồ muốn đè cong hai chân nàng xuống, trầm trọng bất kham.

Binh lính rối rót quỳ xuống, hai tay vốc cát vàng lên, giữa trời đất, chỉ có một mình hoàng đế đứng thẳng tắp, hắn chắp tay đón gió, thần sắc trên mặt càng làm người ta khó suy đoán. Phong Phi Duyệt đứng lên, Cô Dạ Kiết trước một bước đi ngang qua người nàng, đi về phía chiến mã hai người cưỡi đến đây lúc trước.

Phong Phi Duyệt đứng nguyên tại chỗ, trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn từng bước khó khăn đuổi theo.

Nam tử một tay dắt cương ngựa, cô gái nhìn bóng lưng tịch mịch của hắn, trong lòng, vẫn có ngăn cách, hai người cứ như vậy một trước một sau mà đi, bóng ảnh giao thoa.

Trước mặt, là một khu rừng trống trải, Cô Dạ Kiết ngồi xuống, nam tử chống hai tay sau lưng, hai chân duỗi thẳng. Bước chân Phong Phi Duyệt ngập ngừng, cuối cùng tiến lên, đi tới sau lưng hắn, ánh mặt trời trên đỉnh đầu nam tử bị che đi hơn phân nửa, hơi nghiêng người ra sau, nhường lại một nửa bên mặt cỏ trống trải.

Phong Phi Duyệt thấy thế, mặt không biến sắc tiến lên, ngồi xuống cạnh hắn.

Yên lặng không nói một lời, Cô Dạ Kiết nghiêng đầu lại nhìn nàng, Phong Phi Duyệt trầm mặc, vẫn không biết nên nói cái gì. Khóe miệng nam tử thoáng qua chút thanh nhàn, hai tay gối sau đầu, sau lưng nhẹ nhàng ngã xuống mặt cỏ xanh mát.


Quân Nghi thần hồn phách lạc ngồi giữa đình viện, trong phòng, đứa bé đang ngủ ngon lành, tối hôm qua náo loạn cả đêm, bây giờ, đã không còn tinh thần.

Nhị phu nhân lo lắng đứng sau lưng nàng, bả vai, bị người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy, lòng bàn tay thương yêu vỗ nhẹ vài cái, "Không phải lo lắng, Nghi Nhi con bé rất kiên cường."

Người phụ nữ nghe vậy, nước mắt lại ào ào chảy xuống, thanh âm bà nghẹn ngào, quay đầu lại nói, "Nhưng mà, ta không hy vọng con bé kiên cường."

"Không ai biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, người phái đi ra ngoài mãi vẫn chưa có tin tức, ta thấy, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này."

Quân Nghi nghe vậy, đầu vai cứng nhắc đột nhiên quay lại, "Con không rời đi đâu."

"Nghi Nhi, đừng hành động theo cảm tính." Người đàn ông tiến lên, ánh mắt quét qua khu vườn đã quá đỗi quen thuộc kia, "hoàng thượng sớm muộn cũng có ngày biết được chuyện của con và Quân Ẩn, cái gọi là nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, suy nghĩ cho đứa bé, chùng ta vẫn nên rời đi thì hơn."

"Cha..."

Tròng mắt Quân Nghi hiện đầy tia máu, hai tay thủy chung nắm chặt thành quyền, một khắc cũng không buông ra, "Huynh ấy đã biết con ở nơi này, con nhất định phải ở lại đây chờ huynh ấy."

"Nghi Nhi," Nhị phu nhân lau nước mắt, tiến lên khuyên can, "cha con nói không sai, nơi này không còn an toàn nữa, vả lại, chúng ta đi đến đâu cũng có thể nghe ngóng tin tức của Quân Ẩn, chờ đợi như vậy, cũng không phải là cách."

"Mẹ..."

Ánh mắt của nàng, mang theo cố chấp chưa từng có, "Cha đã đợi mẹ nhiều năm như vậy, không phải đã đợi được đấy sao?" Nàng nhẹ cong khóe môi, đứng lên, đưa lưng về phía hai người đi ra đình viện bên ngoài, "Huynh ấy nói rồi, đã trở lại rồi, mẹ, con nhìn thấy được một Quân Ẩn chịu quay đầu lại rồi, con tình nguyện chờ cả đời, chờ đợi của con, đổi được một cái quay đầu của huynh ấy, con cũng tình nguyện."

Ít nhất, hắn còn để lại An Ẩn cho nàng...

Quân Nghi cười khẽ, ấm áp nhu hòa, giống như ánh mặt trời chiếu rọi khiến người ta an lòng, đó là một cô gái như thế nào, nàng mơ hồ, cảm thấy Quân Ẩn đã xảy ra bất trắc. Nàng nín thở, cố kìm nén nước mắt, bởi vì, một khi rơi nước mắt, thế giới sẽ trở nên rất mơ hồ, như vậy, nàng không thể khắc sâu bóng lưng đó trong tim được...

Quân Ẩn...

Bây giờ, huynh có cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào không, nơi huynh ở lại đó, còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời không? Còn có thể nghe thấy tiếng con khóc hay không?

Nhớ kỹ ước định của chúng ta, tiếng đầu tiên con mở miệng gọi, chính là... cha.

Huynh cứ an tâm mà đi đi, muội không thích mắc nợ người khác, muội hiểu rõ, huynh cũng không thích, cho nên, cứ an tâm đi trả lại đi, ánh mặt trời, rất ấm áp, càng ấm áp hơn là, muội đã gặp được huynh, một Quân Ẩn rõ ràng như ban ngày.

Huynh có biết không, huynh luôn thích mặc trường bào màu đen, như vậy không tốt, quá âm u ảm đạm, lúc trước, muội vẫn không dám nói, thật ra huynh vốn không thích hợp với màu đen này...

Nàng mỉm cười lần nữa, thuận tay, chạm nhẹ vào ánh mặt trời.

Khóe mắt chờ mong, trong một khoảnh khắc muội ngước mắt, nhìn thấy một nam tử sáng sủa, đó là huynh sao?

Nhị phu nhân lẳng lặng đứng ở phía sau, người bên cạnh thương xót giơ tay lau nước mắt cho bà, nhìn bóng lưng kiên cường mạnh mẽ của Quân Nghi, người phụ nữ càng khóc lợi hại, hai vai không ngừng run rẩy.

"Ầm... ầm..."

Phía chân trời, đột nhiên nổ tung mấy vòng pháo hoa rực rỡ, ngay giữa ban ngày, mặc dù không nhìn thấy rõ ràng lắm, nhưng vẫn sặc sỡ chói mắt như thường, người đàn ông đưa mắt nhìn lại, lúc trông thấy một tia pháo nở rộ như đóa hoa tuyết liên, khuôn mặt liền mất đi huyết sắc. Đó là ám hiệu liên lạc giữa ông với những người kia.

Tuyết liên nở rộ, ý nói người muốn tìm kiếm, đã không còn nữa.

"Nhìn thấy không, pháo hoa thật đẹp." Quân Nghi cười yếu ớt, mày ngài mắt ngọc.

Nàng vươn một tay che trước trán, thần sắc an tĩnh, hết thảy mọi từ ngữ đẹp đẽ nhất, cũng không thể miêu tả được vẻ an nhiên của người con gái lúc này, nàng nheo mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, xinh đẹp tinh khiết đến lạ thường.

Cuối cùng, khi pháp hoa tàn lụi, nàng nhẹ nhàng, thì thầm một câu: "Quên nói cho huynh biết, muội... cuối cùng không phải gọi huynh một tiếng 'ca ca' nữa rồi, Ẩn, huynh đã nghe thấy chưa?"

*