Chương 13: Hoàng Hậu

"A..."

'Rầm', Trên tay bưng chậu nước rửa mặt, theo tiếng hét kinh hãi lúc đẩy cửa tiếng vào mà đánh rơi xuống đất, hai tay nha hoàn đặt lên trước cửa, toàn bộ nước trong chậu đổ xuống đôi hài thêu thủy sắc.

Sao lại ầm ĩ như vậy?

Phong Phi Duyệt khẽ mở miệng, lại phát hiện miệng đắng lưỡi khô, cô vô thức mở mắt, động đậy khóe miệng, "Ôi."

Đau, toàn thân trên dưới, không có một chỗ nào không đau. Nơi miệng vết thương, một hồi so với một hồi càng đau thấu tim. Khẽ động đậy hai chân, nhưng mà một chút khí lực cũng không có, đầu gối bị tách ra, bây giờ muốn khép lại cũng không được. Xoay đầu một cái, choáng váng không thôi.

Nha hoàn kia vẫn còn kinh sợ đứng nguyên một chỗ, nhìn quần áo bị xé nát ném đầy đất, cùng với vết máu khắp người Phong Phi Duyệt, một câu cũng không nói ra được.

Cô quay đầu lại, nhìn đống bừa bãi trên tấm thảm lông, lại nhìn về phía nha hoàn kia, suy yếu mở miệng, "Đóng cửa lại."

Chuyện tối hôm qua, từng màn từng màn theo sự thanh tỉnh của cô mà tiến lên tập kích, một tay Phong Phi Duyệt nắm chặt khung giường, tựa mình ngồi dậy. Vén chăn gấm lên một cái, nhìn thấy vết máu lan tràn đến mắt cá chân, thì càng thêm tin chắc. Mình, cư nhiên bị phá thân? Xong rồi, đến đối phương là ai cũng không thấy rõ.

Nha hoàn đã nghe phân phó khép cửa lại, nơm nớp lo sợ tiến lên, "Nô tỳ, nô tỳ là tướng quân phái đến phục vụ cô nương rửa mặt thay y phục."

Phong Phi Duyệt nhìn chậu nước bị đánh rơi dưới chân nàng ta, cùng với vẻ nhếch nhác trên người mình, thờ ơ nhếch môi, "Tướng quân đâu?"

"Tướng quân sáng sớm liền đi ra ngoài, lát nữa mới trở lại."

"Được, cô đi chuẩn bị nước nóng trước, tôi muốn tắm." Cô cũng không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng này của mình, thất thân, mất rồi thì thôi, chỉ là tên đàn ông kia quá đáng hận, khiến toàn thân cô đều tổn thương không nói, lại còn ở trên cổ của cô cắn một nhát thật lớn. Bây giờ, làm hại cô nói chuyện cũng cảm thấy đau, không biết là cầm tinh con gì nữa.

"Dạ, nô tỳ bây giờ liền đi chuẩn bị." Nha hoàn cúi người vâng lệnh, nhất mực cung kính lui ra khỏi phòng, Phong Phi Duyệt tự lo dùng chăn gấm bao bọc toàn thân, máu trên vết thương, đã bắt đầu khô lại. Nếu không phải trước đó Quân Ẩn đã băng bó vết thương cho cô, hơn nữa còn có tác dụng của chút bột thuốc kia, e là cô đã sớm bị giày vò đến chết rồi.

Không bao lâu, nước tắm liền được đưa tới, hai nha hoàn đỡ Phong Phi Duyệt xuống giường, lại bắt đầu tắm rửa.

Nha hoàn lúc trước đem bột thuốc tới, cẩn thận tỉ mỉ xử lý vết thương cho cô, sau khi tắm, quả nhiên người cũng khôi phục mấy phần tinh thần, "Đem mấy thứ y phục này đốt đi."

Chỉ vào đống quần áo dính đầy máu dưới đất, Phong Phi Duyệt đang được một nha hoàn hầu hạ thay quần áo, tầm mắt hướng sang một bên, không liếc nhìn lại một lần. Cô vốn dĩ không tin, sau khi xuyên không đến dị giới còn có thể trở về được. Thay vì khổ sở suy tư làm thế nào trở về, còn không bằng, thoải mái toàn thân mà nghĩ nên làm sao để tiếp tục sống yên ổn ở đây.

"Dạ," Hai nha hoàn bắt đầu thu dọn, trên giường, từ khăn trải giường đến chăn mền đều thay mới toàn bộ, chất bẩn dưới đất, cùng với quần áo cũng bị dọn dẹp sạch sẽ, không bao lâu, trong phòng liền khôi phục ngăn nắp chỉnh tề.

Cô vừa mới ngồi xuống chưa bao lâu, cửa mới khép lại liền bị đẩy ra, Quân Ẩn một thân quân trang đi vào.

Phong Phi Duyệt đứng dậy, nhìn bóng người nam tử đến gần, khẽ nheo mắt, cô muốn nhìn ra một chút manh mối, hoặc là, một chút nghi hoặc. Mà Quân Ẩn, lại thần thái tự nhiên cùng cô đối mặt, đáy mắt không gợn chút sóng nước, nhìn không ra chút khác thường nào, "Nhìn cái gì?"

Phong Phi Duyệt mím môi khẽ cười, chỉ là không nói gì.

Một khắc sau, cả người liền bị ôm lấy nhấc bổng lên, cô nhíu đôi mày thanh tú, theo bước chân của Quân Ẩn là từ từ an định lại, "Đi đâu?"

"Về nhà." Hắn khẽ cong môi mỏng, không coi ai ra gì mang cô ra ngoài, dưới thành, sớm đã có thị vệ hầu hạ, Quân Ẩn xuống thềm đá, trực tiếp đặt cô lên lưng hãn huyết bảo mã, sải một bước dài, hắn cũng lên ngựa.

Cửa thành mở rộng, đoàn người liền tầng tầng lớp lớp đi ra ngoài.

"Biết vì sao ta để cô cưỡi ngựa không?" Quân Ẩn nhìn một bên gò má của cô vì thống khổ mà ẩn nhẫn, sáp nửa người trên lại gần, "Ta muốn để cô thích ứng, nếu chút khổ sở này cũng không chịu nổi..."

"Thì không xứng làm nữ nhi Quân gia đúng không?" Phong Phi Duyệt lạnh lùng đáp lời, hai mắt nhìn thẳng, ánh mắt sắc bén, "Anh yên tâm, chẳng qua là bị đâm một đao, mạng của tôi rất lớn."

Nữ nhi Quân gia, cô không khỏi bật ra vài phần hiếu kỳ, "Như lời anh nói, nữ nhi Quân gia có phải từ nhỏ đã bị anh huấn luyện như vậy, không biết đau không biết mệt, giống hệt con rối?"

Dưới cằm, bị một bàn tay vươn ra bắt lấy một phát, thình lình vặn ngược ra sau, Phong Phi Duyệt thiếu chút nữa cho rằng cổ của mình đã bị chặt đứt, mở mắt, nộ khí không chút che đậy của Quân Ẩn ngay lập tức lan tràn ngay trước mắt, "Nhỡ kỹ, cô chỉ là một thế thân, không nên biết, ngàn vạn lần đừng tò mò."

Năm ngón tay, từ từ thu lại, Phong Phi Duyệt 'pặc' một cái phủ lên trên cổ tay của hắn, ngón tay mảnh khảnh siết chặt, dùng sức toàn lực kéo nó xuống, "Anh cho rằng tôi thấy hứng thú?" Đưa tay sờ sờ hai má, hàm răng đau nhức, "Nếu không phải làm thế thân này, ai nguyện ý làm nữ nhi của Quân gia các người?" Liếc mắt, thấy sắc mặt của hắn càng lúc càng kém, cô khẽ chau mày, kéo miệng cười cười, "Vốn dĩ là vậy mà." Nói xong, liền xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía trước.

Nam tử kéo căng gương mặt tuấn tú, đoàn kỵ mã theo quan đạo, một đường thẳng hướng bắc mà đi.

Qua vài canh giờ, Phong Phi Duyệt mới trông thấy một thị trấn ở đằng xa, chưa thấy cảnh tượng, đã nghe thấy tiếng, âm thanh ồn ào náo nhiệt truyền đến, một mảnh thịnh thế phồn hoa, khác một trời một vực với Lạc Thành lúc trước.

Sau lưng, truyền đến một hồi tiếng trống ù ù, đám người lúc đầu đang bàn luận sôi nổi, chụm đầu ghé tai nhất nhất quay đầu lại, nhìn thấy một đoàn kỵ mã thật dài, vội vàng cúi người quỳ xuống, không ngừng tung hô. Con đường đông nghịt ban đầu, bỗng chốc bị nhường ra một bên, Quân Ẩn ghìm cương ngựa, liền mang theo Phong Phi Duyệt tiến thẳng lên trước.

Nơi này, là đế đô của Huyền Triều, ngựa xe như nước toàn bộ mức độ phồn hoa không hề thua kém thời hiện đại, nối tiếp nhau san sát. Không qua bao lâu, liền nhìn thấy một tòa phủ đệ* xa hoa xuất hiện trước mắt, Phong Phi Duyệt ngước mắt nhìn lên, thì ra, đây chính là Quân phủ.

(Phủ đệ: nơi ở của quan lại, quý tộc hoặc địa chủ)

Trước phủ, hai cỗ thạch sư8 đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người, uy phong lẫm liệt, răng nanh tùy ý lộ ra ngoài, trên đồng trụ bằng vàng ròng, treo ột hàng đèn lồng lớn màu đỏ, hỷ khánh dị thường.

(Thạch sư: tượng sư tử bằng đá)

"Thiếu gia đã trở về..."

Quân Ẩn nhảy khỏi lưng ngựa, hai tay đỡ trên thắt lưng Phong Phi Duyệt, mang cô xuống ngựa. Lý quản gia canh chừng trước phủ đã sớm duỗi cổ, trông ngóng bọn họ trở về. Sau khi bảo gia nhân đi thông báo, lúc này Lý quản gia mới bước nhanh tiến lên trước, "Thiếu gia, cuối cùng người cũng trở về rồi." Đang nói, tầm mất tự nhiên rơi lên trên mặt Phong Phi Duyệt.

"Tiểu, tiểu thư?" Gương mặt già nua nhuốm đầy phong sương khó tin căng cứng lên, cô mặt không chút biểu tình nghênh đón, chỉ liếc nhìn một cái, liền đưa tầm mắt sang chỗ khác, nhìn bên trong phủ.

"Duyệt Nhi, Duyệt Nhi." Hai mắt lóe sáng, chỉ thấy một người phụ nữ rất đẹp một thân hoa lệ vội vã nhấc làn váy, chạy sang bên này.

"Đi vào thôi." Bên cạnh, Quân Ẩn lạnh mắt liếc nhìn, dẫn đầu bước lên thềm đá.

Không đợi đến gần, người phụ nữ kia liền tiến lên, lòng đầy vui mừng, "Quân Nhi, thư con gửi có nói Duyệt Nhi cũng đã trở về?"

Quân Ẩn đứng chắn trước người Phong Phi Duyệt, thanh âm lạnh lẽo như băng không có chút nhiệt độ, "Nhị nương, đường xá mệt nhọc, Duyệt Nhi muội ấy thân thể khó chịu."

"Quân Nhi..."

Phong Phi Duyệt từ sau lưng hắn thò đầu ra, chỉ thấy trên hành lang bên kia, một người phụ nữ ăn vận trang điểm lộng lẫy sắp sửa đi tới đây, đi phía trước, là một người đàn ông trung niên.

"Mẹ," Quân Ẩn hướng phía người phụ nữ bên cạnh người đàn ông kia, mở miệng khẽ gọi. Hắn tiến lên trước, hành lễ, "cha, hài nhi đã trở về."

"Tốt," Người đàn ông đỡ hắn đứng lên, tầm mắt đám người, cũng đều rơi lên trước người Phong Phi Duyệt, đại phu nhân không kiềm chế được liền muốn tiến lên.

"Thần, tham kiến hoàng hậu nương nương," Mà người đàn ông phía trên, lại chắp tay cúi đầu, quỳ xuống, hướng về phía đại phu nhân lòng đầy lo lắng bên này mà nói, "mặc dù Duyệt Nhi là nữ nhi của chúng ta, lại là đương kim Huyền Triều chi hậu, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, chút nghi lễ này cũng đều đã quên?"

Phu nhân kia đành dừng bước chân, xoay người quỳ gối bên cạnh người đàn ông, toàn bộ gia nhân nữ quyến phía sau thấy thế, tất cả quỳ xuống, chỉ có Quân Ẩn, thờ ơ lạnh nhạt.

Phong Phi Duyệt nghĩ đến hàng trăm nghìn phương thức gặp mặt, duy chỉ có, không có nghĩ đến thân phận của mình, hoàng hậu?

Ngày đó, nam tử ở trong Lạc Thành kia, cũng là đương kim Huyền Triều chi đế, vậy mình cùng với hắn?

Cô sững sờ kinh hãi đứng chết trân một chỗ, cái bao tay da thú màu đen, những nữ nô bị nhốt trong lồng giam, hàn quang sắc lạnh lóe sáng, thanh sắt bị hun nung cháy đỏ, từng tiếng từng tiếng gào thét càng lúc càng thảm thiết...

Toàn thân trên dưới, run rẩy một hồi, Phong Phi Duyệt nhìn đình viện người quỳ đầy đất kia, chỉ cảm thấy trái tim thoáng chốc như bị đẩy vào đáy cốc, mà tên thủ phạm đầu sỏ kia, lại đang hai tay ôm ngực, vẻ mặt trêu tức nhìn xem trò hay.

Mỗi một người đều rủ đầu xuống thật thấp, không nói đến trong lòng cô cùng Quân Ẩn đều hiểu rõ mọi việc, chỉ vì lúc trước mình ở trong tay hắn chịu bao nhiêu khổ sở, hôm nay cũng phải đòi lại mấy phần, "Nếu, cha cùng mẹ đều tôn Duyệt Nhi một tiếng hoàng hậu, vậy, ca ca cao lại không quỳ!"