Chương 12: Ai Vui Sướng

Vẻ mặt nhu thuận cúi đầu quay sang một bên, Phong Phi Duyệt nhìn bóng lưng hắn đi ra ngoài, môi đỏ mọng mím chặt.

Đây, chỉ là một kế hoãn binh của bản thân, rốt cuộc có thể có tác dụng hay không, cô cũng chỉ là trong lúc tình thế cấp bách bật thốt ra, kéo dài thêm được lúc nào thì hay lúc ấy đi.

Cửa, khẽ kéo lại. Thân thể căng cứng chống thẳng của Phong Phi Duyệt lúc này mới mềm nhũn vô lực ngã xuống giường, "Đây là thế giới nào vậy, Thanh Âm à."

Vừa nói ra khỏi miệng, mới biết bản thân giờ đây đã một thân một mình rồi, xoay người một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng xịu xuống, "Thanh Âm, không biết cậu đang ở đâu đây?"

Đáng lo lắng nhất, chính là cô ấy, cô sợ cô ấy bị ức hiếp, sợ cô ấy không được yên ổn. Nếu như Thanh Âm thật sự cùng mình xuyên không đến dị giới, Phong Phi Duyệt rất sợ cô ấy không thể kiên trì được nữa.

Bóng đêm yên tĩnh, cảnh chém giết dưới cổng thành đã sớm kết thúc. Đám binh sĩ hát vang hành khúc, thu dọn một mảnh đất vàng hoảng thổ kia. Ánh trăng giăng đầy, chữ 'Quân' trên cột cờ Lạc Thành thẳng tắp hữu lực chập chờn trong gió đêm, tuyên bố rõ ràng một phương cao quý, vải gấm màu đỏ giống như huyết sắc tà dương, bị gió nâng lên, bày ra tư thái mạnh mẽ!

Phía dưới trên mặt đất đá xanh, đám binh lính xách tới một thùng nước lạnh cực lớn, cọ rửa hết lần này tới lần khác, tàn huyết bị pha loãng, nước chảy mây trôi, còn có, len lỏi giội rửa khe hở giữa mặt đất, mùi máu tanh nồng nặc, trường lưu dưới chân Lạc Thành.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài mới an tĩnh lại. Mặt trăng lui bóng, cả biên giới đi vào một mảnh tĩnh mịch, đầu óc Phong Phi Duyệt dần nặng nề, hơn nữa mất máu quá nhiều, mới một lúc liền ngủ mê man.

Không biết từ lúc nào, cánh cửa đóng chặt lại không một tiếng động kéo ra một khe hở, gió lạnh lùa vào, cô gái trên giường rùng mình run lên một cái, cuộn tròn thân thể rụt vào trong góc giường.

Một đôi chân, mang theo ánh trăng đằng sau sải bước vào trong, Phong Phi Duyệt không cảm thấy gì, lật người, liền đối diện hướng của nam tử tiếp tục ngủ say.

Bước chân rơi trên thảm lông, nam tử tiến tới trước giường, một bên thân hình cao lớn, lạnh lùng liếc nhìn Phong Phi Duyệt trên giường. Hắn lấy nến sáp bên cạnh đưa tới gần, ánh nến yếu ớt lóe lên một cái, ngọn lửa nảy lên thật cao. Đem dung mạo, nhìn rõ ràng.

Trong giấc mộng, Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy trước mắt giống như có ánh sáng, cô khó chịu hừ nhẹ một tiếng, giơ tay lên muốn che đi, lại đau đến nhíu mày. Thân thể vô thức cựa quậy.

Nhưng mà khối ánh sáng kia, hình như càng lúc càng tiến tới gần, cô khẽ động mí mắt, vừa mới mở ra, nam tử liền dùng một chưởng dập tắt ánh nến. Tiện tay ném một cái, nến sáp màu đỏ lớn cỡ cánh tay đứa trẻ sơ sinh liền bị gảy thành mấy đoạn, nằm nghiêng ngã dưới mặt đất.

"Ai?" Phong Phi Duyệt vừa mở mắt ra, liền trông thấy một bóng đen phía trước, cô muốn bật dậy, lại bị nam tử kia vươn tay đè chặt bả vai, không thể động đậy.

Ở trong phòng, rất tối. Cô trợn tròn hai mắt những cái gì cũng đều nhìn không rõ, nam tử khẽ lui người ra, một tay đem màn tơ treo trên khung giường xé rách kéo xuống. Cảm giác màu trắng thanh lãnh lạnh bạc, sau một khắc liền bịt kín hai mắt Phong Phi Duyệt.

"Ngươi là ai?" Cô kinh hoảng, chẳng lẽ là Quân Ẩn đã thay đổi chủ ý, đi rồi còn quay lại?

Cánh môi khẽ mở, vừa muốn hét ra tiếng, lại bị nam tử nhìn thấy rõ ý đồ của cô, điểm trúng huyệt câm.

Hai mắt bị che kín, so với ở trong bóng tối càng khiến người ta cảm thấy hoảng loạn hơn, Phong Phi Duyệt đưa tay muốn kéo xuống, lại bị nam tử giữ chặt cánh tay, thình lình đẩy cả người cô kéo theo cả chăn gấm trên giường kia cùng ngã xuống.

Vết thương, hoàn toàn bị xé rách...

Chỉ nghe thấy vài tiếng 'sột soạt' truyền đến, cô gấp rút bật dậy, lại bị một cỗ lực đạo càng mạnh hơn đè ép trở về, eo lưng bị khống chế, hai cổ tay đan chéo bị áp lên trên đỉnh đầu, một cánh tay khác ngáng trước người cô, nắm lấy cổ áo trên người muốn kéo mở.

Thử mấy cái không được, nam tử dường như tức giận, hai tay mất kiên nhẫn, 'xoạt' một tiếng liền xé rách quần áo trên người Phong Phi Duyệt, tùy ý quăng ném sang một bên.

"Ưm ưm..." Hiểu ra ý đồ của hắn, cô gái phía dưới càng thêm dùng sức giãy giụa, mà nam tử kia, hai tay lúc này lại đang tập trung vào phần eo của cô, cởi sợi dây thắt lưng trang trí. Hai tay được tự do một cái, Phong Phi Duyệt liên tục vùng vẫy không ngừng, nhưng mà một cái tát, đáp ngay lên mặt của người phía trên.

Toàn bộ động tác, cơ hồ dừng lại trong trong nháy mắt, hai tay của cô chống đỡ hai bên người muốn ngồi dậy, lại bị đè ép gắt gao, càng mang theo một thân nộ khí, đè lên trên vết thương của cô một cái.

Đau, nhưng làm thế nào cũng không kêu ra được, hai tay Phong Phi Duyệt không ngừng quơ múa bị áp sang hai bên, nam tử khẽ nghiêng người, môi mỏng khẽ mở cắn lên cần cổ của cô một cái, hung hăng dùng sức.

Cô không cam lòng ra sức lắc đầu, gò má hai người kề sát nhau, nhưng mà ngay cả mặt mũi đối phương cô cũng không nhìn thấy rõ. Nơi cổ họng kéo căng, cô dùng sức thở gấp mấy hơi, trong cổ, lại bắt đầu chảy máu. Hai chân, liều mạng giãy đạp, nam tử cũng không cho cô dư thừa khí lực để phản kháng, bàn tay phủ lên eo cô, dùng sức mấy cái, liền xé rách toàn bộ. Cánh tay kéo mở đầu gối của cô, mà tay kia, lại lần nữa ấn lên vết thương của Phong Phi Duyệt, dùng sức nắn bóp.

Năm ngón tay không chút lưu tình nhéo chặt miệng vết thương của cô, nam tử giống như có thù oán với cô vậy, mỗi một lần, đều không keo kiệt khí lực trong lòng bàn tay, ra sức giống như muốn đem cô phá hủy đi.

Cô chưa kịp kêu đau, hạ thân, liền bị một trận đau đớn khác cướp đoạt thần trí. Phong Phi Duyệt choáng váng, theo động tác nam tử lắc động mà bị tung lên ném xuống, tóc ngắn cọ lên mặt gối thêu, toàn bộ thân thể bị kéo lên, lôi xuống, lặp đi lặp lại, giống như vĩnh viễn không ngừng.

Đây, chính là cảm giác vui sướng? Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy đau đến sắp ngất đi, mỗi lần nam tử kia động một cái, liền đem thân thể của cô xé rách ra một tấc, trong không khí, quanh quẩn một loại âm thanh va chạm kịch liệt, giống như tản mác ra xung quanh, thân thể hoàn toàn không nghe theo sai khiến của chính mình. Nam tử nhìn đôi môi đỏ mọng của cô hé mở, cười lạnh giải khai huyệt câm cho cô.

Lúc ý thức mông lung, Phong Phi Duyệt đã không phân biệt rõ, từ chính cổ họng mình bật ra, rốt cuộc là tiếng kêu đau đớn thống khổ, hay là, chi âm ý loạn tình mê khêu gợi. Cánh tay bị thương kia, theo âm thanh khung giường lắc lư kịch liệt, mà dùng sức nắm chặt xuống một lẫn nữa. Trước mắt, ánh sáng hoàn toàn không có, hô hấp từ từ căng chặt, khắp người cô chảy mô hôi lạnh ròng ròng, đầu đập xuống mặt chăn gấm sau lưng, liền hôn mê bất tỉnh.

Mà nam tử phía trên, lại không hề quan tâm ngó ngàng, nhìn Phong Phi Duyệt đã hôn mê chỉ là tàn nhẫn nhếch miệng, cũng không thèm dừng độc tác.

Trong phòng bừa bộn, vốn chưa dọn dẹp, bây giờ, càng tăng thêm vài phần. Cô một mực lo lắng cho Thanh Âm vẫn chưa có chút tin tức, lại không biết, con đường của mình, cũng chưa chắc dễ đi. Kể từ cái ngày cô đáp ứng Quân Ẩn đó, cô đã sớm sa chân vào vũng bùn, khó mà rút ra. Cũng bởi vậy, bị quấn vào một cuộc phân tranh quyền lực, cùng với sau này, quốc gia với quốc gia, gia quyến với gia quyến, kháng cự quyết tuyệt giữa quốc gia với gia quyến.

Nam tử rút người ra, trực tiếp cầm lấy quần áo bên cạnh lau chùi sạch sẽ trên người, bóng người thon dài quay lưng về phía cô gái trên giường, vừa định nhấc chân, liền dừng bước, vẻ mặt có chút do dự, xoay người đem chăn gấm tùy ý ném lên trên người Phong Phi Duyệt.

Sau đó, liền sải rộng bước chân, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng

Một màn kiều diễm này bị màn đêm mau chóng che giấu, thay vào đó, chính là lãnh tình không thể nói hết, trong một ngày xuyên không đến dị giới, thay đổi tất cả mọi thứ của cô, thay đổi... cả cuộc đời cô.


(Chipchip: À há, dù sao anh cũng thật là máu lạnh quá đêy :v :v)