Chương 23: Linh Nhục

Trương Thông nghe bác gái nói vậy không biết phải trả lời ra sao, ban đầu hắn muốn tìm cách để Cát Quân tham gia Hiệp hội đã, còn chuyện đáp ứng đồ vật kia cũng không hẳn là thật. Hắn chỉ nói sẽ cố gắng hết sức chứ không nhất định sẽ làm được.

Tên Cát Quân này tuy đã mất một cánh tay, nhưng cánh tay phải còn nguyên vẹn, vẫn có giá trị bồi dưỡng.

Dị năng của Cát Quân không phải được truyền thừa từ gia tộc mà do hắn tự thức tỉnh khi tình thần bị kích thích, có thể coi như đột biến gen.

Nếu là dị năng truyền thừa từ gia tộc, bởi vì truyền thừa từ đời này qua đời khác, thời gian rất dài cho nên tương đối ổn định. Ngược lại, dị năng tự mình thức tỉnh có rất nhiều biến số khó xác định, có thể mang lại sức mạnh vượt trội, nhưng cũng ẩn chứa rất nhiều rủi ro không lường trước được.

Tất nhiên cũng có những dị năng yếu ớt, chẳng mang lại tác dụng gì đáng kể.

Tiếp nhận một dị nhân tự thức tỉnh, Hiệp hội cũng có chút mạo hiểm.

Dị năng của Cát Quân thuộc hệ Tốc độ, có giá trị và tiềm lực rất lớn, có thể thu thì nhất định phải thu.

Nhưng chuyện khôi phục cánh tay giúp anh ta thực sự là một nan đề!

Nếu cánh tay của Cát Quân vẫn còn thì nối vào là được, chỉ cần không bị hoại tử thì tìm bệnh viện tốt một chút hy vọng vẫn còn. Nhưng cố tình cánh tay lại bị nổ tung trong lúc thức tỉnh dị năng.

Cạn lời mà, nổ mất rồi thì khôi phục kiểu gì đây trời?!

Trừ khi có dị nhân hệ Trị liệu đạt đến Đại Tông Sư mới có thể tái tạo lại xương thịt.

Còn một cách khác chính là nuôi cấy một cánh tay mới, nhưng chi phí cực kỳ lớn, tới bệnh viện xếp hàng cũng không biết bao giờ mới đến lượt.

Cũng không phải không có y sư Đại Tông Sư cảnh, chỉ là, người như vậy sao có thể khám bệnh cho một dị nhân bình thường đây?

Câu đầu tiên của bác gái đã xuyên thấu nội tâm Trương Thông.

"Thế nào? Không làm được? Vậy đi đi, đừng có quấy rầy con tôi!" Bác gái sốt ruột nói.

Lúc này tâm trạng bà rất phiền muộn. Một gia đình êm ấm cứ như vậy mà bị hủy, con trai thì tàn tật. Nếu không phải con trai vẫn còn sống, chỉ sợ bà sẽ phát điên mất.

Cát Quân áy náy nhìn Trần Phong và Trương Thông.

Trương Thông thấy vậy chợt xấu hổ, giờ hắn đã biết lý do những Công hội khác không thu nạp được Cát Quân.

"Nếu tôi có thể khôi phục cánh tay này, anh sẽ gia nhập Công hội của chúng tôi chứ?"

Vào lúc Trương Thông tiến thoái lưỡng nan, không biết nên đi hay ở, đang định khuyên nhủ bác gái vài câu thì bên cạnh truyền tới âm thanh cua Trần Phong.

"...?!"

Trương Thông quay mặt về phía Trần Phong, sắc mặt hơi đổi, kéo nhẹ Trần Phong lại gần nói:

"Phong thiếu, giúp tay cụt mọc lại cũng không phải việc nhỏ. Cậu đừng đáp ứng bừa, lỡ như lừa dối cấp trên thì cái được không bù nổi cái mất."

Hắn nghĩ Trần Phong là con ông cháu cha nên không biết khôi phục một cánh tay cụt khó khăn bao nhiêu, tốn tiến đến nhường nào.

Có nhiều tiền như vậy thì tìm mấy dị nhân khác chẳng phải tốt hơn sao?!

"Yên tâm, tôi hiểu mà!"

Trần Phong trả lời, rồi quay người về phía giường bệnh bên cạnh.

"Cậu có thể khôi phục cánh tay của tôi?"

Tuy biết chuyện này không đơn giản, nhưng Cát Quân vẫn muốn níu kéo chút hi vọng xa vời.

Trần Phong khẽ vuốt cằm: "Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Cát Quân vội ngồi nghiêm chỉnh lại, nhìn Trần Phong đầy mong chờ: "Nếu cậu có thể khôi phục cánh tay này, đừng nói chỉ gia nhập Công hội, bảo tôi làm trâu làm ngựa cho cậu cũng được!"

Trương Thông thấy dường như Trần Phong không phải nói chơi a, nhưng việc này hắn không quyết định được. Người ta là cháu của ông chủ nha, ngươi cũng không thể ngăn người ta phá của.

Trương Thông lặng lẽ bước ra khỏi phòng, lấy điện thoại bấm bấm, chuyện này phải báo cáo với ông chủ mới được.

"Yên tâm, làm trâu làm ngựa cũng chưa đến lượt anh, sau này giúp tôi làm chút việc là được rồi."

Trần Phong lạnh nhạt nói, giọng điệu tràn ngập sự tự tin.

Loại tự tin này dường như lan tỏa ra xung quanh làm mọi người bắt đầu tin tưởng, nhưng bác gái vẫn còn lý trí: "Cậu dựa vào đâu mà nói vậy? Làm sao chúng tôi biết được cậu có lừa chúng tôi giống tên kia hay không?"

Mặc dù ngữ khí vẫn ngang ngạnh, nhưng không còn ác liệt như trước nữa. Có thể thấy bác gái cũng đang tràn ngập hy vọng, hy vọng có người cứu chữa được con của bà.

Hai người đều nhìn về phía Trần Phong.

Trần Phong chưa vội trả lời, hắn giơ tay phải lên, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy một thứ có đường kính chừng 1 cm, cao khoảng 10 cm. Đó là một bình ngọc, trông khá giống một ống nghiệm nhỏ.

"Dựa vào việc tôi là cháu trai của Hội trưởng Thương Long các, dựa vào vật trên tay tôi, sản phẩm khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, Linh Nhục!"

Trần Phong âm vang hữu lực nói.

Vẻ mặt hai người mờ mịt nhìn thứ trên tay Trần Phong.

Linh Nhục?

Chưa từng nghe qua, nhưng thân phận cháu trai Hội trưởng có vẻ đáng tin nha.

Trần Phong cười nhạt: "Đây là sản phẩm khoa học kỹ thuật mới nhất, hai người chưa từng nghe qua cũng bình thường. Chỉ cần đổ thứ này lên vết thương, cánh tay đã đứt sẽ lập tức mọc lại."

Đây đúng là Linh Nhục, nhưng chuyện thứ này là sản phẩm khoa học kỹ thuật là Trần Phong bịa đặt.

Linh Nhục là một sinh vật sinh trưởng trên Nhục Linh Chi. Nhục Linh Chi là một loại dược liệu vô cùng trân quý ở Thiên giới, nếu đủ lâu năm thì hoàn toàn có thể khởi tử hồi sinh.

Khởi từ hồi sinh cũng chỉ là một trong những công dụng của Nhục Linh Chi, quan trọng hơn là, nó có thể gia tăng công lực cuat Tu tiên giả. Một cây Nhục Linh Chi vạn năm tuổi chưa chắc có thể giúp đạp đất thành tiên, nhưng có thể làm cho một người bình thường ngưng kết Nguyên Anh trong thời gian ngắn.

Hơn nữa, dược lực khổng lồ kia còn mang lại rất nhiều lợi ích khác cho Tu tiên giả.

Ở Thiên giới, Nhục Linh Chi cũng giống các loại dược liệu khác, đã được gieo trồng quy mô lớn ở một số tiên sơn phúc địa.

Thư viện Thông Thiên có lớp Thần Nông chuyên gieo trồng các loại linh thảo tiên mộc, ở có có một căn cứ chuyên trồng Nhục Linh Chi.

Đương nhiên Trần Phong sẽ không mua Nhục Linh Chi. Chưa nói đến chuyện giá cả đắt vô cùng, dù hắn mua được thì cũng không vì một người xa lạ mà tốn nhiều tiền đến vậy, hắn không phải loại người coi tiền như rác.

Linh Nhục chỉ là một sinh vật ký sinh trên Nhục Linh Chi. Thứ này ảnh hưởng đến chất lượng Nhục Linh Chi, vốn dĩ phải bị loại bỏ. Nhưng nó đã hấp thu được một chút năng lực của Nhục Linh Chi, có thể giúp miệng vết thương khép lại nhanh chóng.

Quan trọng hơn là, thứ này có thể giúp chân tay đã bị cụt mọc lại. Ví dụ ngươi bị cụt một ngón tay, chỉ cần nhỏ Linh Nhục lên miệng vết thương thì ngón tay có thể lập tức mọc lại. Hơn nữa, thể chất càng thấp, hiệu quả càng cao.

Thứ này vừa an toàn lại hiệu suất cao nên vô cùng phổ biến ở Thiên giới, chỉ là không có tác dụng đáng kể đối với tu sĩ cấp cao, cho nên giá trị cũng không lớn.

Vì quá nhiều và cũng quá dễ kiếm nên giá cả cũng tương đối rẻ, một khỏa Linh Nhục giá chỉ 500 Luận Đàn Tệ.

Đúng, chẳng phải 50000, cũng không phải 5000, mà chỉ có 500.

Thứ này ở Thiên giới được bán đầy ngoài đường, nếu hắn thu mua số lượng lớn thì có khi còn rẻ hơn.

Nghe Trần Phong cố lộng huyền hư một hồi, vẻ mặt hai mẹ con ngày càng mờ mịt.

"Thật sự thần kỳ vậy sao? Có nguy hiểm gì không?" Bác gái lo lắng nói.

"Không tin thì nhìn vào kết quả là được. Đây là thuốc ngoài da, không phải uống. Nếu hai người không muốn dùng thì thôi, tôi cũng không miễn cưỡng."

"Dùng, tôi dùng!"

Cát Quân thật sự sợ Trần Phong đổi ý. Đối với anh ta, chỉ cần một chút hi vọng cũng muốn thử, anh ta không muốn làm một người tàn tật cả đời.

"Con à... "

Bác gái dường như muốn nói gì đó nhưng lại nói không ra lời, bà hiểu rằng dù có nguy hiểm hơn nữa thì Cát Quân cũng muốn thử.

"Người anh em, cậu xem... " Cát Quân thành khẩn nhìn Trần Phong, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Trần Phong khẽ bước tới, vén chăn lên rồi nhìn cánh tay đã đứt của Cát Quân.

Cánh tay cụt tận gốc, được giải phẫu qua, quấn đầy băng gạc, máu thấm cả ra ngoài.

"Có cần gọi bác sĩ không?" Bác gái đứng bên cạnh lo lắng nói. Bà thấy Trần Phong mặt non choẹt, thật sự là khó có thể tin tưởng.

"Không cần đâu, sẽ nhanh thôi!"

Trần Phong lắc lắc đầu, nhìn về phía Cát Quân đang tâm tình bất định nói: "Hơi đau một chút, nhưng một lát sẽ ổn thôi!"

"Được rồi, làm đi."

Cát Quân cắn răng nói, dáng vẻ thấy chết không sờn, chỉ cần khôi phục được cánh tay thì có chém hắn thêm một nhát cũng được.

Ngón tay Trần Phong bấm vài huyệt vị trên vai Cát Quân để cầm máu rồi lập tức giật băng gạc ra.

Máu thịt lẫn lộn nhìn mà giật mình, bác gái bên cạnh ngoảnh mặt đi, không đành lòng nhìn thẳng.

Miệng vết thương dù đang đóng vảy nhưng cũng coi như còn mới, đỡ phải xé rách miệng vết thương, bởi vì Linh Nhục nhất định phài dùng trên vết thương mới.

Trần Phong mở lọ ra. Bên trong là một loại chất lỏng đen sì gọi là Linh Dịch, dùng để bảo quản Linh Nhục.

Trong chất lỏng có một thứ màu trắng, nhìn qua có vẻ giống một hạt gạo nhỏ, đó chính là Linh Nhục.

Cách dùng cũng rất đơn giản, Trần Phong đổ thẳng chất lỏng lên miệng vết thương.

"Xì... "

Một làn khói trắng tỏa ra, giống như thứ vừa đổ vào là Axit sulfuric vậy.

"A... !"

Cát Quân không nhịn được kêu một tiếng. Dù thuốc tê khi giải phẫu còn chưa hoàn toàn hết tác dụng và cũng đã có chuẩn bị từ sớm, nhưng hắn vẫn có cảm giác đau thấu xương.