Chương 11: Tiền Bách Vị

“Bắt đầu từ hôm nay con hãy an tâm ở đây đi, anh hai đã dặn dò chú không được để con chạy lung tung, không lại gây họa!”

Vui đùa qua đi, Trần Quốc Hoa nghiêm túc nói, “Nơi này của chú tuy rằng không quá lớn, nhưng những phương tiện cần thiết dùng để tu luyện đều đầy đủ, nghe nói con đã hoàn thành thức tỉnh, trong nhà có thiết bị kiểm tra năng lực, chút nữa ăn cơm xong, chú dẫn đến đó thử……”

“Nơi này rất tốt, nhưng con sợ làm kỳ đà cản mũi quấy rầy thế giới riêng của chú và dì!” Trần Phong tinh tế đánh giá căn nhà, đáy lòng thầm so sánh với căn hộ lão mẹ cho hắn, ở đây đúng thật tốt hơn nhiều.

Trần Quốc Hoa trợn mắt!

“Tiểu quỷ, con nói cái gì!”

Trần Phong nhún vai, ở đâu cũng là ở, không nên xét nét nhiều!

“A, con còn chưa biết tên của dì nữa, hai người như thế nào biết nhau?” Trần Phong cố ý đổi đề tài.

Trần Quốc Hoa xoa xoa cái cằm không có râu của mình “Cô ấy gọi Tây Môn Nguyệt, chú cùng hắn ba cô ấy là chỗ quen biết, cho nên mới gặp được……”

“Tây Môn Nguyệt?”

Trần Phong biểu tình cứng ngắc, như thể nghĩ ra điều gì, “Họ này hình như rất hiếm, con nghe nói ở Thục Đô cũng có một đại gia tộc Tây Môn……”

Nghe những lời này của Trần Phong, Trần Quốc Hoa sắc mặt hơi hơi thay đổi, có vẻ không được tự nhiên.

Nhưng rất nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt, “Biết không ít nhỉ, còn biết đến Thục Đô có gia tộc Tây Môn gia!”

“Dì ấy chẳng lẽ là người Tây Môn gia?” Trần Phong hỏi.

Trần Quốc Hoa khẽ gật đầu, “Xem như vậy!”

Xem như?

Trần Phong đáy lòng lộp bộp, trùng hợp như thế?

“Biểu tình gì thế? Con có xích mích gì với Tây Môn gia ?” Trần Quốc Hoa thuận miệng hỏi, vốn chỉ muốn nói đùa một câu, Trần Phong vừa mới tới Thục Đô, sao có thể dây ngay vào thế lực Thục Đô?

Nhưng mà, chính là như vậy, không muốn cũng đã dây vào rồi!

Trần Phong cười gượng, cũng không dấu diếm Trần Quốc Hoa, đem sự tình trực tiếp nói ra, hắn đánh Tây Môn Kiệt như thế nào, tàn tạ ra sao, nửa câu cũng không dám nói láo.

“Con đánh Tây Môn Kiệt? Nếu chú nhớ không lầm, tiểu tử kia ít cũng đã cửu tinh Hỏa Hệ đi!”

Vốn tưởng rằng chú ba sau khi biết chuyện này sẽ tức giận đỏ mắt, ai ngờ Trần Quốc Hoa ngoài kinh ngạc ra, biểu tình cũng không gì là tức giận.

Trần Quốc Hoa bây giờ chỉ có kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn Trần Phong, cháu mình cư nhiên có thể đem cửu tinh hỏa hệ đánh ngã!

Phải biết rằng, một năm trước Trần Phong vẫn là một người bình thường không có chút năng lực, ấy vậy mà sau khi mất tích trở về, có năng lực không nói, còn thức tỉnh dị năng. Điều này vẫn chưa bất ngờ bằng việc hắn trong vòng một năm đã có thể đem dị năng tu luyện tới cảnh giới cửu tinh Dị Sư?

Nhìn thái độ Trần Phong cũng không giống đang khoác lác, hơn nữa, tiểu tử này cũng không có lí do gì phải đem loại chuyện này ra khoác lác.

"Tên oắt đó dù có hỏa hệ dị năng bá đạo đấy, nhưng cũng chỉ thế thôi!” Trần Quốc Hoa không chút nào khách khí.

Tiểu gia hỏa này, thật có tiềm năng a!

Nhìn Trần Phong tràn đầy tự tin trước mặt, Trần Quốc Hoa có chút thất thần, chẳng lẽ trong một năm biến mất, hắn đã gặp được kỳ ngộ gì?

“Việc này con không cần lo lắng, cứ để chú!” Phục hồi lại tinh thần, Trần Quốc Hoa vẫy tay, nhẹ nhàng nói một câu..

“Chú giải quyết được sao?” Trần Phong có chút hoài nghi, “Con còn nghe nói, Tây Môn gia có một vị đại tông sư trấn định đó!”

Nghe đến đó, sắc mặt Trần Quốc Hoa thoáng chần chừ, “Đại tông sư thì tính là cái gì, Trần gia chúng ta cũng không phải dạng để cho người ta mặc sức ức hiếp!”

Đại tông sư, chính là tương đương với Kim Đan cảnh a.

Trần Phong cũng không cảm thấy lời này của Trần Quốc Hoa có cái gì tự tin, ai mà không muốn trước mặt con cháu nở mặt nở mày, làm căng một tí, hơn nữa chú ba còn là người rất coi trọng mặt mũi.

“Dù sao đi nữa, con cũng sẽ không nhận lỗi với hắn, kể cả chú có ra mặt cũng không khả năng!” Trần Phong bổ sung.

Lời nói quật cường rót vào trong tai Trần Quốc Hoa, khuôn mặt già như được an ủi, “Xin lỗi cái búa mà xin, người Trần gia chúng ta, muốn xin lỗi là có thể tùy tiện xin lỗi sao, huống chi việc này chúng ta có lý!”

“Trâu bò!”

Trần Phong phì cười, cảm thấy lời này của chú ba vô cùng có đạo lý.

…….

——

Đông Giao, Tây Môn gia.

Tại sao Tây Môn gia không sống ở phía Tây, mà lại ở phía đông, đây là một câu hỏi mang tính triết học, trừ bỏ Tây Môn gia lão thái gia, chỉ sợ không ai biết được nguyên nhân.

Màn đêm hạ xuống, chim chóc côn trùng kêu vang ầm ĩ, bên trong dãy nhà to lớn, đèn đuốc được bật sáng trưng.

Khu nhà nhỏ cạnh hồ phía sau, Tây Môn Kiệt đang nằm liệt trên giường, vẫn giữ nguyên tình trạng hôn mê, da mặt cháy đen, phảng phất còn có mùi than nướng.

Hoàng Quyên đứng ở cửa cúi đầu, không khí bên trong cực kỳ căng thẳng, ngay cả tiếng ho nhẹ cũng không dám vang lên, nơi này chính là Tây Môn gia tổ trạch, có thể bước chân vào đây là điều trước nay cô không bao giờ dám nghĩ tới.

Trước mặt cô có một người đàn ông cùng một người phụ nữ, người đàn ông một thân âu phục, cao lớn uy mãnh, khuôn mặt chữ điền, nhìn không ra vui giận.

Người phụ nữ thì khoác lên mình bộ quần áo đẹp đẽ quý giá, lúc này đang che mặt khóc.

Toàn bộ người Tây Môn gia trong lòng đều như lửa đốt, ở Thục Đô Tây Môn gia tuy rằng không tính là nhất đẳng đại gia tộc, nhưng là tốt xấu gì trong nhà cũng có một vị đại tông sư tọa trấn.

Tính cả Thục Trung, những người có thể động vào người Tây Môn gia, đều chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa trước đó cũng phải xem lại năng lực của bản thân có gì mà vọng tưởng, nhưng mà, hôm nay cư nhiên có người dám động trên đầu thái tuế, làm bị thương con trai Tây Môn Báo .

Ngay lúc này, một lão già mặc áo blouse trắng bước ra từ trong phòng.

Vóc dáng người này tuy không cao, còn có chút gầy ốm, nhưng mang cho người ta một loại cảm giác nho nhã thong dong, phía sau một người trẻ tuổi tay vác hòm thuốc đi theo .

“Tiền y sư, con trai tôi thế nào?” Mấy người trong sân lập tức nhào đến, dẫn đầu là Tây Môn Báo.

Tây Môn Kiệt là con trai độc nhất của ông, hơn nữa đứa con trai này tài năng, triển vọng có thể nói ưu tú nhất trong đời thứ ba, là đối tượng bồi dưỡng tại Tây Môn gia.

Cái khác không nói, chỉ cần nhìn vào thiên phú của hắn, năm nay mới 23 tuổi, đã đạt cảnh giới cửu tinh Dị Sư, nếu không có gì cản trở thì trước 30 tuổi khẳng định có thể tiến đến cảnh giới tông sư, thậm chí 50 tuổi đạt cảnh giới đại tông sư không biết chừng.

Tây Môn Báo tự nhận bản thân thiên phú chẳng ra gì, hiện giờ cũng sắp 50, mới hỏa tông sư sáu sao, con trai ông thiên phú cao biết bao nhiêu a, Tây Môn Kiệt chính là hy vọng, là lẽ sống của Tây Môn Báo, hiện tại có người huỷ hoại đi hy vọng đó, trong lòng như thế nào có thể nuốt trôi.

Nếu Tây Môn Kiệt có sơ xuất gì, Tây Môn Báo biết rõ địa vị mình trong gia tộc hiển nhiên cũng không giữ được, nhất định xuống dốc không phanh, không còn khả năng tranh đấu.

Bài học của người đi trước còn đó, ông không thể để bản thân rơi vào kết cục như vậy được.

Người đứng trước mặt tên gọi Tiền Bách Vị, giáo sư nổi tiếng đại học y Hoa Đông, được biết đến là bàn tay vàng của khoa ngoại, có uy tín khá lớn ở Thục trung.

Trừ bỏ y thuật vô cùng lợi hại, bản thân lão cũng là một dị nhân, hơn nữa còn là cảnh giới tông sư tám sao hệ trị liệu.

Hệ trị liệu là một loại năng lực rất đặc biệt, nhân số thưa thớt, quá trình tu luyện so với các hệ khác khó hơn khá nhiều, loại năng lực này chủ yếu dùng để phục vụ xã hội, cho nên ở dị nhân giới, dị nhân hệ trị liệu, đặc biệt là bản thân còn tinh thông y thuật, năng lực lại đạt tới tông sư cảnh dị nhân là điều phi thường khó được.

Tiền Bách Vị chính là trường hợp như vậy, trên cơ bản đều là bị các thế lực lớn tranh giành, muốn lão xem bệnh thì cũng phải xem tâm tình lão hôm nay thế nào đã.

Nghe câu hỏi Tây Môn Báo, Tiền Bách Vị duỗi tay sờ sờ râu, vẻ mặt trầm trọng, “Đối phương thuộc dòng lôi hệ, xuống tay vô cùng tàn nhẫn, chỉ một chưởng đánh liền đem 900 dị mạch trên cơ thể toàn bộ nghiền nát, nếu lão phu đến muộn thêm chút nữa, chỉ sợ thiếu gia liền lành ít dữ nhiều, cho dù có cứu được cũng trở thành một phế nhân!”

Phụ nhân bên cạnh nghe xong lời này, lập tức liền khóc to, Hoàng Quyên sắc mặt trở nên trắng bệch.

Thật vất vả mới leo lên người Tây Môn Kiệt, còn tưởng rằng như vậy sẽ gả vào hào môn, bay lên cành cao để đậu, nếu Tây Môn Kiệt cứ thế bị phế đi, vậy cô nên làm sao bây giờ?

Hơn hết chuyện Tây Môn Kiệt bị thương lần này bản thân cô cũng có trách nhiệm ở, nếu bị người Tây Môn gia truy cứu, cho dù ông ngoại cầu tình, cũng là vô dụng.

Trong phút chốc, tay chân Hoàng Quyên có chút tê dại.

Tây Môn Báo bình tĩnh hơn, “Tiền lão đã nói như vậy, hẳn có biện pháp chữa trị?”

Nghe vậy, Tiền Bách Vị khẽ cười cười, ra vẻ cao thâm khó đoán, “Lão phu ở đây, cho dù Diêm Vương có tới tận cửa, cũng phải nể lão phu vài phần!”

Phát ngôn mạnh bạo, thập phần tự tin!

Lời này nếu như bị Trần Phong nghe được, chỉ sợ cười chết đi sống lại, Diêm Vương dưới địa phủ chính là siêu cấp cường giả Kim Tiên cảnh, rặt một tiểu lão đầu Trúc Cơ, cư nhiên dám phun ra lời này, khẩu khí không khỏi quá lớn.

Đương nhiên, nơi này là địa cầu không phải địa phủ!

“Tiền lão chính là y đạo thánh thủ, tôi đương nhiên là tin tưởng, thỉnh xin Tiền lão toàn lực cứu chữa cho con trai tôi, Tây Môn gia vô cùng hậu tạ!” Tây Môn Báo lập tức nói.

Đối Tây Môn Báo, bất kể phải trả giá thế nào, ông đều phải đem Tây Môn Kiệt cứu về, bởi vì đây là hy vọng duy nhất của ông.

Tiền Bách Vị nói, “Tôi đã đem lôi điện còn sót lại trong thân thể thiếu gia tận lực thanh trừ, tạm thời khống chế được thương thế, bất quá, tuy nhiên dị mạch trong thân thể bị tổn thương quá nghiêm trọng, cũng đã dùng rất nhiều loại dược, nhưng hiệu quả không mấy cao……”

Nói tới đây, Tiền Bách Vị dừng một chút, tựa hồ có lời khó nói.

“Tiền lão, có chuyện gì cứ nói thẳng, tôi tin tưởng năng lực lão!” Tây Môn Báo nghiêm túc nói, ông bây giờ, tựa như người chết đuối, bắt được phao cứu sinh.

Tiền Bách Vị có chút do dự, “Gần đây tôi nghiên cứu một loại thuốc mới, vẫn chưa có tên, và chưa được thử nghiệm thực tế, nhưng ông cũng biết, tôi trước đây đã từng nghiên cứu mười mấy loại thuốc, tỉ lệ thành công rất cao, lần này nếu như tin tưởng tôi sẽ tiến hành...!”

“Này……”

Tây Môn Báo nghe vậy ngỡ ngàng, lão đông tây này là đang muốn lấy con trai ông ra làm chuột bạch a.

Nếu đổi lại là ông nói thế, khẳng định chưa cần nói hết câu đã sớm bị ăn một phát tát, đáng tiếc lời này lại của Tiền Bách Vị nói ra.

“Ông yên tâm, tuy rằng chưa từng trải qua thí nghiệm thực tế trên người, nhưng kết quả thí nghiệm trên động vật nhận được vô cùng khả quan!”

“Loại thuốc này, tôi nghiên cứu chủ yếu tập trung điều trị thương tổn nguyên tố như trường hợp thiếu gia, có tác dụng phục hồi đáng kể, và đồng thời chưa phát hiện ra bất kì tác dụng phụ nào……”

“Thiếu gia bị năng lực hệ lôi gây thương tích, trong cơ thể dị mạch cơ hồ toàn bộ bị phá hủy, nếu sử dụng loại thuốc này, tỷ lệ có thể hoàn toàn khôi phục rất lớn, hơn nữa, thân thể hắn dị mạch lôi điện đánh quá sâu, lần chữa trị này thành công thì năng lực so với trước chỉ hơn không kém, nói không chừng sẽ nhờ họa được phúc, trong thời gian ngắn có thể đột phá cảnh giới tông sư……”

……

Những lời thuyết phục của Tiền Bách Vị tràn ngập cám dỗ.

Thuốc mới, không chỉ có thể khôi phục, lại còn có thể làm Tây Môn Báo đi lên.

Tây Môn Báo trầm ngâm, nếu Tây Môn Kiệt trong thời gian ngắn có thể đột phá cảnh giới tông sư, vậy địa vị ông ở Tây Môn nhất định lên cao như diều gặp gió, mặt khác chi còn lại sẽ vô pháp cùng ông cạnh tranh.