Chương 1: Tu tiên trở về

''Ba!!!''

Từ đường Trần Gia, Trần Phong quỳ trước bài vị tổ tiên cả người nơm nớp lo sợ.

Bên cạnh hắn, một lão trung niên dáng người vạm vỡ cao ít nhất mét 8 trên tay từ nãy tới giờ vẫn luôn cầm một cây gậy ô sơn ma hắc vung qua vung lại, sắc mặt giận dữ, tựa như hình tượngThao Thiết phát cuồng, và tùy thời đều có thể đem đến cho Trần Phong một cơn thịnh yến.

Chỉ cần nhìn khí thế thế thôi, cũng đủ làm người ta không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

"Đừng có gọi tao là ba, tao không có ba như mày...''

Người đàn ông hét lớn, giống như tức giận xông ra khỏi đầu, lời nói phun ra khỏi miệng có chút không kiểm soát được.

Cảm nhận được dường như có gì đấy không đúng lắm, không khí chợt bị đình trệ vài giây.

Xấu hổ a!!!

Trần Phong suýt nữa không kìm nén được tiếng cười mà phụt ra, nhưng vẫn tự nhủ bầu không khí hiện tại không nên cười nếu hắn mà cười chỉ có đường chết, nên lòng nỗ lực nghẹn lại.

Cái cảm giác muốn cười mà cứ phải nghẹn lại như thế này quả thật vô cùng khó chịu, hắn không thể không dùng sức cắn môi, bờ vai theo đó tiếp tục run rẩy.

Đại hán âm thầm phỉ nhổ chính mình, thật hận không thể tự vả miệng hai cái, nhanh tay nhanh miệng làm gì xong rơi vào tình cảnh xấu hổ như thế này. Bàn tay giơ lên chỉ về phía Trần Phong đang quỳ gối:'' Trước mặt tổ tiên, mày nói rõ ràng cho tao, một năm vừa qua sống không thấy người chết không thấy xác, rốt cục mày đã chạy đi chỗ chó nào?''

Trần Phong bày ra bộ dạng đáng thương hề hề xin tha "Ba, không phải con có nói với ba rồi sao, con là theo cha nuôi lên Thiên Giới tu tiên đó"

''Câm mồm''

Trần Quốc Trung giận sôi máu, đứa con trai quý báu này của ông chưa bao giờ có thể làm người khác bớt lo, mới một năm trước, tên nhãi này sau khi tốt nghiệp cao trung liền nói muốn ra ngoài trải nghiệm một thời gian, kết quả, vừa đi không trở lại, đã vậy tin tức cũng theo đó mất luôn.

Trong thời gian một năm đó, ông cùng lão bà giống như lật tung cả cái lục địa, tưởng rằng hắn đã chết liền đau thương một thời gian rất lâu, mãi mới dứt được thương tâm còn đang tính sinh thêm đứa nữa thì ai ngờ hắn đột nhiên quay về, thử hỏi sao không điên tiết cho được.

Đối với vợ chồng hai người, Trần Phong trở về quả thực là một điều vô cùng kinh hỉ, tối qua còn lần lượt ôm nhau khóc cả đêm.

Cái chính là vui mừng cũng chỉ có lức ấy, hồi sau cơn giận chịu đựng ẫm ức trong thời gian qua ào ào xông lên óc, ngay sáng sớm, không đợi Trần Phong thức dậy, Trần Quốc Trung đã lôi cổ hắn từ trong chăn ra, một đường xềnh xệch ném đến từ đường dụng gậy.

Nhãi ranh, suốt thời gian bặt vô âm tín, dù có là nguyên nhân gì đi chăng nữa cũng phải cho ông một cái lý do chính đáng, nếu không chính mình làm cha mà không quản được?

Nhưng hiện tại, hắn dùng lý do gì cơ? Thật sự không coi ông già này ra gì đúng chứ? Trần Quốc Trung tay càng nắm chặt cây gậy.

''Ba, con nói thật, ba còn nhớ cái cây mọc ở núi Kê Công Lĩnh năm trước bị sét đánh không?'' Trần Phong cảm nhận được trong mắt lão ba hắn không có ý tốt liền vội vàng giải thích.

Nghe đến đây, Trần Quốc Trung có chút sửng sốt, cái cây Trần Phong nhắc đến ông tất nhiên quen thuộc hơn ai hết, bởi vì trước đây khi tên nhãi này bị sinh non, bệnh tật lúc nào cũng quấn lấy người, nhớ tới lời ông nội Trần Phong có từng dặn dò nhắc nhở là đem hắn tới dưới gốc cây phía sau núi kia bái làm cha. Điều này khiến ông khó hiểu vô cùng.

Cái cây kia ngay từ bé ông đã luôn được ông nội Trần Phong lải nhải đi lải nhải lại về sự tích của nó, từ cái thời ông của ông ông ông ông ông của ông Trần Phong thì cái cây đó vẫn luôn tồn tại ở nơi ấy, ngắn thì mấy trăm năm, dài chỉ sợ lên đến hàng nghìn.

Ở đất Thục có một truyền thống, đứa trẻ khi sinh ra nếu như cơ thể yếu đuối khó nuôi, liền hướng cho hắn tìm một người cha làm khắc đi mệnh khổ, có cha nuôi che chở bảo vệ, có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn hóa an.

Mà muốn nói mệnh khắc, cây Hoàng Giác Thụ phía sau núi kia phải nói mệnh của nó so với đá Hoa Cương còn cứng, nó mọc một mình trên đỉnh Kê Công Lĩnh, dãy núi này quanh năm giống tố, cơ hồ hàng năm sét đánh nhiều không đếm xuể, nhưng nó cố tình ương ngạnh sống tốt.

Cho nên có lẽ vì nguyên nhân này, ông nội Trần Phong lúc còn sống mới để hắn nhận làm cha nuôi.

Nói là vậy, dù có mạnh mẽ cứng hơn đá Hoa Cương thì cũng có thời điểm suy yếu, chính là cái năm Trần Phong bị mất tích, không hiểu sấm sét ở đây kéo đến không ngừng, liên tục từng hồi đánh xuống Kê Công Lĩnh, mà mục tiêu duy nhất là cái cây Hoàng Giác Thụ Kia. Một thời gian sau, nó cũng bí ẩn mà biến mất không tung tích.

Lúc ấy Trần Quốc Phong liền cảm nhận được có điềm xấu xảy ra, lại không ngờ không lâu sau Trần Phong cũng theo đó mất tích.

Bây giờ nghe hắn nhắc đến, chẳng lẽ năm đó chuyện Trần Phong cùng cái cây có quan hệ?

Nhưng thật vô căn cứ a.

Thấy lão ba ngây người trong chốc lát, Trân Phong liền biết ông nhớ ra điều gì, vội vàng nói tiếp: "Ba, có một điều ba không biết, tuy rằng cha nuôi quả thật là một cái cây, nhưng cái cây đó không hề tầm thường, lai lịch vô cùng lớn, chính là tằng tôn Địa Tiên chi tổ Trấn Nguyên Đại Tiên đã lưu lại ở hạ giới. Không phải thôn mình từng có một khoảng thời gian muốn đốn hạ nó sao, chính lão ông đã cứu, cha nuôi cũng từ đó có giao tình với ông ta...''

Lúc đầu Trần Quốc Trung còn nghe chăm chú, nhưng vừa nghe nhắc đến ông, hai mắt liền trừng lớn: "Đó là ông nội mày."

Tiếng quát cất lên, mái ngói như muốn run rẩy rớt xuống, thiếu chút nữa đều mang tai Trần Phong phá hỏng.

''Vâng, con sai rồi, con sai rồi a''. Trần Phong ngượng ngùng, bản thẩn thân vừa rồi có chút không kiềm chế, khí thế giảm đi mấy phần.

''Năm trước, sau khi con tốt nghiệp rồi đi du lịch, cha nuôi lúc này công đức viên mãn, sắp sửa phi thăng, báo mông với con, nói muốn dẫn con theo. Thời điểm đó, con cũng không nghĩ nhiều liền ở trong mộng đồng ý, kết quả bị cha nuôi một đường xách lên Thiên Giới...''

Trần Quốc Trung nhìn chằm chằm vào Trần Phong, trầm mặc hồi lâu: '' Nhãi con, cha tuy rằng lớn lên to lớn thô kệch, nhưng tốt xấu gì cũng từng học qua Đại Học, há lại tin vào chuyện bại đặt ma quỷ này?''

''Ba, ba phải tin con, hiện tại con là đệ tử Ngũ Trang Quan trên đó, cha nuôi sử dụng quan hệ, cho con vào Bất Chu Sơn đệ nhất học phủ ở đấy, con của ba giờ chính là người tu tiên hàng thật giá thật không chút giả dối!''

''Ba, ba biết không? Nếu có thể tốt nghiệp ở đó, trên cơ bản đều có thể tiến vào Thiên Đình đảm nhiệm chức vụ, huống chi con ở Thiên Giới còn có chỗ dựa mạnh như vậy, chờ tương lai tốt nghiệp xong, chí ít chức quan Ngũ Phẩm'.''

'' Nhà chúng ta phát tài to a.''

Nghe hắn thao thao bất tuyệt, Trần Quốc Trung cũng hơi tin tưởng, không khí xung quanh phảng phát giảm xuống vài phần, ông tiến đến cúi người duỗi tay sờ sờ cái trán Trần Phong.

Trần Phong thấy hành động của ông có chút khó hiểu bèn hỏi: '' Ba làm gì vậy?''

''Xem ra, bệnh cũng không nhẹ a!''

Trần Quốc Trung than thở, trên mặt mạng theo thất vọng, hiển nhiên, những lời vừa rồi của Trần Phong ông không để trong lòng.

''Con không có bệnh!''

"Đừng lo, con trai của ta, bệnh của mày, ba có thể trị.''

???

Trần Phong ngẩng đầu nhì vẻ mặt lão ba đột nhiên trở lên hiền lành của mình, dự cảm không tốt a.

''Đánh một trận là khỏi thôi!''

Ông an ủi vỗ vỗ vai Trần Phong, ngay sau đó giơ lên cây gậy.

""Trần Quốc Trung, ông dám!!!''

Đúng lúc này, một giọng nói phẫn nộ từ ngoài truyền đến, thanh âm rơi vào tai Trần Phong như tiếng sấm rội.

Chỉ thấy cửa từ đường xuất hiện một cái bóng, ngay sau đó, mặt đất phảng phất lắc lư vài cái, một người còn đang mặc tạp dề bay vào, dường như mới từ bếp xông ra, nổi giận đùng đùng.

Thanh âm chưa kịp biến mất, đã thấy một tòa núi lớn hướng về phía mình, Trần Quốc Trung cao cao giơ cây gậy đình trệ ở không trung, không khí phảng phất đọng lại, thân thể hơi hơi run rẩy một chút.

Không ai khác chính là lão mẹ Trần Phong, tên bà tương đối dễ nghe, tuy nhiên hiện thực có đôi khi rất là tàn nhẫn, chỉ thấy người phụ nữ này cao mét chín, mặc tạp dề bó sát người nhưng vẫn như cũ không che nổi bề ngoài cao to.

Xét vè khuôn mặt, ngũ quan bà khá thanh tú, mơ hồ có thể nhìn ra năm đó từng là một mỹ nhân, nhưng dù có là mỹ nhân chăng nữa thì ai có thể địch lại được sự tàn phá của thời gian.

Trần Phong trong lòng cười khổ, mới một năm, lão mẹ quả nhiên lại hùng tráng lên rất nhiều, nhìn thể trạng bây giờ, có thể so ra lão ba kém lần, còn với hắn ít nhất gấp 2 a.

Người trong thôn đều biết Trần Quốc Trung có tật xấu sợ vợ, thử nói xem, nếu nhà ai có vợ cao hơn mình, to hơn mình mà không sợ đi, cho tiền cũng không dám.

Sở Trân, giống như gá mái tơ mới đẻ, hùng hùng hổ hổ xông lên, thiếu chút nữa đem Trần Quốc Trung lừ đến cháy xém.

''Mẹ nó à, đây là từ đường, không phải nơi bà nên tới, làm trò trước mặt tổ tông, vậy còn ra thể thống gì?'' Trần Quốc Trung cứng rắn quở trách một câu, nhưng đối trọi với ánh mắt như lang hùm của Sở Trân, khí thế vẫn yếu đi mấy lần, ngữ khí rõ ràng không đủ tự tin.

Sở Trân cũng mặc kệ cái gì từ đường hay không từ đường, tiến lên che chắn trước mặt Trần Phong, ''Trần Quốc Trung, ông thử động đến con tội một cái thử xem!''

Cả người run bần bật, Trần Quốc Trung cắn răng: '' Tôi giáo huấn con, bà đến làm loạn cái gì?''

Không nghe thì thôi, vừa nghe đến liền phát hỏa, Sở Trân không kiêng nể nổi giận, Trần Quốc Trung mới rồi còn mạnh mẽ, giờ phút này tựa như gà con đối gà mẹ, căn bản không đùng đẳng cấp.

Đúng lúc này, Trần Phong đàn quỳ dưới đất lại mở miệng, '' Mẹ, mẹ đừng ra tay, con biết ba giận, mẹ cứ để cho ba đánh đi.''

''Làm loạn cái gì?'' Sở Trân quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Phong, '' Ông ấy sẽ đánh chết con."

Ha

Trần Phong nghe vậy, lắc đầu cười khẽ: "Mẹ, không nên xem thường con trai a, con ở Thiên Giới tuy rằng chỉ tu hành một năm, những đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí đại thành, lập tức có thể bước vào Trúc Cơ, thân thể sớm cứng như sắt thép, không phải mạnh miệng chứ ngay cả đạn pháo cũng không gây nổi xước xát cho con, huống chi chỉ một cây gậy bình thường?''

Hắn đắc ý bĩu bĩu môi.

Không trách được hắn tự tin như vậy, Bất Chu Sơn là nơi linh khí dồi dào, chỉ một năm thời gian, Trần Phong đã vượt qua luyện thể Luyện Khí cảnh giới tầng hai, mắt thấy sắp tiến vào Trúc Cơ cảnh. Hơn nữa trên thực tế, trường ở Thiên Giới đại đa số thời gian đều cho học sinh tự do rèn luyện, làm thời gian tu hành càng nhanh.

Luyện khí đại thành, thân thể cứng như kim cương, có thể đau chém rìu đục không hề mảy may, nói có thể cản được đạn pháo bình thường, đích xác không nói chơi, ở trong mắt Trần Phong lão ba chính là một ông nông dân không hơn không kém, đơn giản sức lực lớn hơn một chút, nhưng cho dù hắn có là đại sức lực, có thể đả thương đến mình sao?

Sở Trân nhìn Trần Phong, ánh mắt kia, càng phất như muốn nói sao con mình lại ngu như thế, đã vậy mẹ liền lực bất tòng tâm, lần này trời cũng không cứu được.

Trần Phong đắc ý, đối với Trần Quốc Trung mà nói, đó chính là không khác nào khiêu khích.

''Bà nghe chưa, nghe thấy chưa, đây đều là nó tự nói, tôi hôm nay không cho nó 2 gậy, thiên lý bất dung a''.

Tức giận xông lên, trong mắt lập loè hừng hực cháy lên ngọn lửa, Trần Quốc Trung hiển nhiên không lưu tình.

Dùng tình thương vĩ đại của người cha, tựa như núi đất sạt lở, mạnh mẽ giáng vào người Trần Phong.

''Ba, nếu còn không tin lời con nói, còn đây niềm cho ba mở rộng kiến thức thế nào là...''

''Phanh''

Trần Phong quỳ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, thậm chí khóe miệng còn lộ ra một tia mỉm cười, nhưng mà lời nói còn chưa nói xong, một tiếng vang lớn vọng lên, ngay sau đó Trần Phong ừ giống như một quả đạn đạo, viu một tiếng, trực tiếp từ cửa từ đường bắn ra ngoài.

...