Chương 37: Cô bé ngốc

Căn phòng ngập tràn mùi hương nồng đậm của cuộc hoan ái, cuộc mây mưa của hai người kết thúc thì thời gian cũng đã là gần sáng. Tô Thiến sụi lơ ôm chặt lấy cơ thể Trương Minh, đôi môi không khỏi nhếch lên một nụ cười mãn nguyện.

-Cô gái ngốc. Giờ em là người của anh rồi sẽ có rất nhiều thứ em sẽ phải học cách đối mặt. Em không hối hận chứ?

Trương Minh nhìn cô gái trong lòng mình, đôi tay nhẹ nhàng vén lọn tóc vương trên chán cô.

-Em cũng đã từng nghe Chỉ Tình kể về chuyện của anh. Mặc dù không biết ba năm qua anh đã trải qua những gì nhưng em tin đó đều là sự nguy hiểm.

Tô Thiến mở mắt đưa tay vuốt ve lồng ngực hắn:

-Mặc dù em biết bên anh sẽ rất nguy hiểm nhưng em không biết vì sao nhìn thấy anh là tim em không kìm được muốn tiến lại gần anh hơn. Chỉ có khi bên cạnh anh em mới cảm thấy thoải mái được. Ba năm trước như vậy bây giờ vẫn như vậy không hề thay đổi.

Trương Minh hôn lên trán cô, cảm giác yêu thương cô chưa bao giờ nhiều như lúc này.

-Em yên tâm, dù không thể cho các em một hạnh phúc như em mong muốn nhưng anh cũng không bao giờ để các em gặp bất cứ một sự nguy hiểm nào?

Tô Thiến đưa mắt nhìn hắn, không tự chủ được hôn lên môi hắn một lần nữa:

-Em tin anh. Có thể ôm em ngủ đến sáng được không? Em không muôn khi tỉnh dậy không thấy anh đâu nữa. Điều đó làm em cảm thấy như tất cả nhưng thứ sảy ra chỉ là một giấc mơ vậy và em sợ điều đó.

Trương Minh yêu thương nhẹ nhàng ôm cô vào lòng để cô nằm một tư thế thoải mái hơn, hắn đáp:

-Em ngốc quá. Anh vốn dĩ đâu có ý định rời đi đâu.

Tô Thiến mãn nguyện nhắm đôi mắt dần chìm dần vào giấc ngủ. Trương Minh nhìn cô ngủ rồi cũng từ từ nhắm mắt lại thiếp đi.

Trong khi hắn và Tô Thiến đang yên giấc thì ở một căn biệt thự khác ở khá xa nơi ở của bọn họ, Tô Thiên Hải không thể ngủ được. Ông đang suy nghĩ về những lời mà Trương Minh nói. Mấy năm trước Thiên bang của ông chính là băng đảng đứng đầu của thành phố Nam Phong này. Mặc dù làm xã hội đen nhưng Thiên bang không hề mua bán chất cấm hay có hoạt động mại dâm nào cả. Lấy quản lý vũ trường, hộp đêm làm thứ kinh doanh chính nên kinh tế trang trải có chút vấn đề. Chính vì vậy nhiều năm trở lại đây luôn bị Thanh bang gây bất lợi. Thanh bang từ mại dâm, ma túy cái gí cũng có. Chính vì vậy nhiều người Thiên bang vì thiếu thốn kinh tế nên đã gia nhập vào Thanh bang. Càng ngày Thanh bang càng làm quá liên tục động chạm vào các khu vục làm ăn của Thiên bang không khỏi khiến cho nhiêu anh em trong bang sớm đã căm phẫn. Nhưng Tô Thiên Hải biết hiện tại ông muốn động vào Thanh bang trả khác nào lấy trứng chọi đá. Câu nói của Trương Minh như một mồi câu rất lớn, nếu không chuẩn bị tốt rất có thể cái giá phải trả sẽ rất lớn. Khi ông còn đang suy nghĩ thì có người tới gõ cửa phòng:

-Lão gia, có mấy anh em trong bang tới tìm ngài ạ.

Giọng lão quản gia vang lên đưa ông về với thực tại. Ông vội bảo lão quản gia đưa họ tới phòng khách. Khi ông bước xuống lầu thì phòng khách cũng đã có đến bảy tám người. Thấy ông đi vào tất cả đều cung kính cúi đầu:

-Đại ca.

Tô Thiên Hải không đáp lại chỉ gật đầu ra hiệu cho họ ngồi xuống.

-Mấy người muộn như này tới đây chắc là có việc gấp gì sao?

Đợi mọi người ngồi xuống ông hỏi. Mấy người kia nhìn nhau rồi một người trong bọn họ đứng dậy đáp:

-Sau khi quận Đông của chúng ta bị Thanh bang cướp mất rất nhiều anh em không có chỗ để làm ăn. Thêm rất nhiều anh em của chúng ta đã đầu quân cho Thanh bang. Hôm nay mọi người tới đây muộn như vậy chính là muốn cùng đại ca sát cánh chúng ta sẽ chiếm lại các nơi bị Thanh bang đoạt mất. Chúng ta không thể để cho bọn chúng giỡn mặt hoài vậy được.

Mấy người kia cũng bắt đầu nhốn nháo:

-Đúng vậy không thể để bọn chúng giỡn mặt với chúng ta được.

-Đúng đấy đại ca.

...

Tô Thiên Hải nhìn đám người đã theo mình rất nhiều năm trong lòng ông lại bùng lên một luồng nhiệt huyết sôi trào mà chỉ có lúc ông còn trẻ. Không phải chỉ là một Thanh bang sao, Thiên Hải ta cũng không hề ngán bọn chúng. Trong lòng ông đã có quyết định nhưng ông vẫn muốn có thể bàn bạc kĩ hơn với người tự xưng là bạn trai của con gái mình kia.

-Các anh em đã vào sinh ra tử với tôi rất lâu rồi, tôi luôn coi mọi người như người trong nhà. Đối đãi như người thân của mình vậy. Sắp tới chúng ta sẽ đối đầu với một Thanh bang đang hùng mạnh, một lần cuối tôi muốn hỏi mọi người có dám cùng tôi sát cánh đương đầu với chúng không?

-Bọn anh em chúng tôi đều do một tay anh đưa lên mới có được ngày hôm nay bây giờ bang phải đương đầu với kẻ địch mạnh sao chúng tôi có thể ngồi yên chứ phải không mọi người.

-Lão Bao nói đúng đó đại ca. Người xưa có câu sĩ khả sát bất khả nhục. Dù chúng ta dùng mạng sống của chính mình cũng không thể để cho bọn họ cưỡi lên đầu chúng ta mãi như vậy được.

Nhìn thấy anh em của mình đều đồng lòng như vậy Tô Thiên Hải cảm thấy chí khí bừng bừng.

Trương Minh đang say giấc thì cảm thấy có thứ gì đó đang trêu đùa khuôn mặt của hắn. Từ từ mở mắt ra, trước mắt hắn là khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thiến. Cô lấy tóc mình khều khều mũi của hắn.

-Cho anh ngủ thêm một chút đi.

Trương Minh ngái ngủ sau đó tiếp tục nhắm mắt lại. Tô Thiến bên cạnh không để cho hắn được như ý. Cô lay lay cánh tay của hắn:

-Anh dậy đi. Chúng ta còn phải đến trường nữa.

Trương Minh xoay người ôm cô vào lòng đáp:

-Không phải còn sớm sao?

Đúng lúc này cửa phòng có tiếng gõ cửa.

-Tô Thiến muộn rồi đó dậy xuống ăn sáng thui. Đếm đến ba không dậy là mình xông vào đó nha.

Giọng nói của Chỉ Tình phát ra bên ngoài cánh cửa khiến cả hai người đều giật mình đứng hình một lúc.

-Một...hai...

Tô Thiến bên trong luống cuống vội vàng hét lớn:

-Mình ra ngay đây.

Nói xong cô trực tiếp cúi đầu cắn một miếng lên ngực của hắn. Mặc dù vết cắn không mạnh nhưng Trương Minh vẫn giả vờ đau đớn:

-Em tuổi con cún sao mà cắn anh?

-Cắn chết anh. Mau dậy đi, để mọi người biết được em không biết giấu mặt vào đâu mất.

Trương Minh từ từ ngồi dậy, lấy quần áo mặc vào đáp lại:

-Sao phải giấu chứ. Cũng không phải chưa ai biết được em thích anh mà. Huống chi chúng ta là người một nhà.

Tô Thiến hờn dỗi:

-Nó giống nhau sao. Hồi đó chúng ta vẫn chưa làm cái kia...

Nói được một nửa khuôn mặt cô đã đỏ bừng quay mặt đi. Trương Minh cười nhẹ một lần nữa kéo cô đặt lên đùi mình cúi đầu hôn lên môi của cô.

Khi hai người bước xuống dưới tầng thì mọi người đều đã có mặt đầy đủ. A Lệ và Bích Hàm đều nhìn chằm chằm vào hai người khiến cho Tô Thiến ngại chín mặt. Chỉ Tình nhìn Trương Minh có chút u oán. Dường như không giấu được sự tò mò A Lệ hỏi:

-Sao hai người cùng xuống một lúc vậy không phải là đêm qua hai người ở cùng nhau chứ.

Câu nói của cô như một mũi tên đâm thẳng vào Tô Thiến. Cô không nói gì mà chỉ cúi gầm mặt. Trương Minh bên cạnh muốn giải thích nhưng nghĩ lại trả có gì để giải thích cả đành cười trừ bưng bát cháo lên ăn. Từ đầu đến cuối Chỉ Tình luôn im lặng coi hắn như không khí, khiến Trương Minh có chút trột dạ. Trên đường đi đến trường hắn liên tục gợi chuyện để nói với cô nhưng đáp lại hắn chỉ là cái trừng mắt của cô.