Minh Thần Giáo lần này có thể nói là xuất toàn lực, toàn bộ giáo chúng đều xuất động.
Thực lực đạt đến Hồn Tông trở xuống số lượng nhiều không đếm xuể, Hồn Vương, Hồn Đế có hơn vạn. Hồn Thánh, Hồn Đấu La số lượng đông đảo. Ít thì ba trăm, bốn trăm, nhiều thì đạt tới bảy trăm, tám trăm.
Về phần cường giả đạt tới Phong Hào Đấu La của Minh Thần Giáo cũng rất nhiều, không có trăm thì cũng chín chín.
Thánh chủ Long Vô Bệnh, Quang Minh Hữu Sứ Khóc Vô Lệ, Thánh tử Diệp Tà, Thánh nữ Hạ Vũ Ngưng, hai đại thánh linh Cửu U, U Cửu tất cả đều có mặt ở đây.
Không những vậy, một đám người mặc áo trắng cũng lục tục kéo đến, tham gia vào phía Minh Thần Giáo, bao vây toàn bộ Đại Đấu Hồn Tràng.
Một người chầm chậm bước ra, hướng về phía Long Vô Bệnh gật đầu một cái, người sau cũng nhẹ gật đầu đáp lại.
Đó là một nam nhân, dáng người cao ráo, thế nhưng cũng không cường tráng. Trên thân khoác một bộ trường bào màu xám hết sức giản dị, thế nhưng lại để người ta cảm giác cực kỳ uy nghiêm. Hắn đơn giản chỉ là đứng đó, ánh sáng chung quanh lại tập trung trên người hắn.
Tóc dài màu đen xõa ra phía sau, chải chuốt thập phần chỉnh tề. Nhìn qua bộ dáng của hắn chỉ chừng ba, bốn mươi tuổi. Tướng mạo rất anh tuấn, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Loại khí tức bình tĩnh, không màng danh lợi này gây cho người ta một loại cảm giác thập phần thoải mái. Kỳ dị nhất chính là, gần như tất cả Phong Hào Đấu La ở nơi này không thể từ trên người hắn cảm nhận được dù chỉ một tia hồn lực ba động.
Ánh mắt hắn từ đầu tới cuối đều nhìn về phía mấy người Sử Lai Khắc ở trên khán đài, nếu không phải muốn nói là mọi sự chú ý của hắn đều tập trung vào một người.
Tiểu Vũ !
Ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn, người áo xám chậm rãi mở miệng :
“ Thỏ con, ngươi để ta tìm kiếm thật khổ a. “ Giọng nói tuy có vẻ nhẹ nhàng, ôn hòa, thế nhưng mọi người ở đây đều có thể dễ dàng cảm nhận được sát ý của hắn.
Nhìn lại Tiểu Vũ, lúc này vẻ mặt của nàng trắng bệch, mặt cắt không còn một giọt máu, ánh mắt hiện lên hồi tưởng cùng sự hoảng sợ khó có thể che giấu. Nàng ngồi xổm xuống, ôm đầu, cực kì sợ sệt thì thào :
“ Là hắn, là hắn, là hắn. Hắn đến rồi... “
]
“ Tiểu Vũ, ngươi sao vậy. Tiểu Vũ... “ Tất cả thành viên của Sử Lai Khắc đều vây quanh Tiểu Vũ, nhìn nàng cực kỳ lo lắng. Ôn nhu dịu dàng Chu Trúc Vân còn ôm nàng vào lòng, cố gắng làm giảm bớt sự sợ hãi của nàng.
“ Ngươi chính là Thiên Đạo Lưu ? “ Đúng lúc này một âm thanh lạnh lùng vang lên. Chỉ thấy Đường Miên Phong từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt bình thản mà lại lạnh lùng nhìn về phía người áo xám.
“ Bản tọa chính là Thiên Đạo Lưu, ngươi là... ? “ Người này chính là Tài Quyết trưởng lão của Võ Hồn Điện, cũng là Võ Hồn Điện đệ nhất cao thủ, Thiên Đạo Lưu. Hắn nhìn về phía Đường Miên Phong, cảm giác người thanh niên đang phiêu phù trên bầu trời kia rất quen mặt, dường như đã thấy ở đâu. Thế nhưng dù hắn cố gắng thế nào cũng không nhớ ra nổi.
“ Như vậy ngươi có thể đi chết rồi. “ Lời nói của Đường Miên Phong vẫn còn vang vọng trong không khí, thế nhưng thân ảnh của hắn đã biến mất trên bầu trời rồi.
Lần nữa hiện ra, Đường Miên Phong đã ở tại sau lưng Thiên Đạo Lưu.
Chân trái bước ra phía trước, Hàn Uyên Kiếm che kín bởi một tầng ánh sáng màu vàng, chém ngang hông về phía Thiên Đạo Lưu.
Thiên Tường Long Thiểm ! Tuyệt chiêu mạnh nhất trong Phi Thiên Ngự Kiếm Lưu, có thể giết người trong chớp mắt, nay lại được Đường Miên Phong gia tăng một tầng vận mệnh chi quang. Hai mắt của hắn đỏ ngầu, bên trong con ngươi xuất hiện hình dạng một cái kính vạn hoa màu bạc, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước. Ngay cả Eternal Mangekyou Sharingan cũng xuất hiện, Đường Miên Phong đây là chuẩn bị dự định một kích tất sát.
Tốc độ xuất thủ của hắn quá nhanh, Phong Chi Pháp Tắc đã được Đường Miên Phong dung nhập vào Như Vân Tùy Phong Bộ, ngay cả có thực lực Siêu Cấp Đấu La như Khóc Vô Lệ cũng khó có thể nắm bắt được thân ảnh của hắn. Dưới tình huống không phòng bị mà bị Đường Miên Phong đột kích thì càng thêm nguy hiểm.
Ngay khi mọi người tưởng như sắp nhìn thấy cảnh Đường Miên Phong chặt đứt đôi Thiên Đạo Lưu thì dị biến lại nảy sinh.
Ngoại trừ Long Vô Bệnh, chính Thiên Đạo Lưu là người nhìn thấy động tác của Đường Miên Phong rõ ràng nhất. Dù sao hắn cũng đã là người sống hơn trăm năm, kinh nghiệm chiến đấu nhiều vô số, không ít vào sinh ra tử, làm sao không thể có không chút phản ứng.
Hơn nữa thực lực của Thiên Đạo Lưu cũng không phải dạng vừa.
Cả người hắn chìm đắm trong ánh sáng màu vàng, từ sau lưng hắn bỗng nhô ra sáu cái cánh trắng noãn. Thân thể tỏa ra khí tức thần thánh cùng uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Đây là võ hồn của Thiên Đạo Lưu, cũng chính là võ hồn truyền thừa từ thượng cổ của Võ Hồn Điện, Thiên Sứ Sáu Cánh.
Áp lực nghiêng trời lệch đất làm Đường Miên Phong hơi chút khó thở. Sức mạnh khinh khủng, tràn ngập cảm giác bị áp chế toàn diện đột nhiên xuất hiện trên người Thiên Đạo Lưu, làm người ta có cảm giác không thể chống lại.
Hồn hoàn thứ hai của Thiên Đạo Lưu phát sáng, Hàn Uyên Kiếm vừa mới đánh vào ba đôi cánh trắng như tuyết liền bị đánh bật lại, bay ra sau hai mươi thước. Ngay khi Đường Miên Phong chuẩn bị đâm vào vách tường, một bóng đen liền đỡ lấy hắn, cánh tay cường tráng bao trùm bởi hồn lực màu xanh, hóa giải kình lực. Dù vậy nhưng Đường Miên Phong cũng ói ra một ngụm máu tươi, một đòn này làm hắn có chút thương cân động cốt.
Thiên Đạo Lưu bề ngoài bình thản, thế nhưng thật ra cũng không dễ dàng. Trong mắt hắn, Đường Miên Phong chỉ là một Hồn Đế nhỏ nhoi, đáng ra không thể gây nên sóng gió gì. Ai ngờ cái tên này lại có vận mệnh chi lực, tầng ánh sáng màu vàng bên ngoài thân kiếm những tưởng do hồn kỹ của hắn tạo thành, ai ngờ lại là vận mệnh chi quang. Nhất thời không cảnh giác, bị vận mệnh chi quang nhập thể, tức thì bị nội thương.
“ Không ngờ tên tiểu tử này lại mang trên mình vận mệnh chi lực. Tuổi nhỏ mà đã đối với ta có sát ý nồng hậu như vậy rồi, để lại nhất định sẽ là mối hiểm họa. Nhất định phải nhân cơ hội này, bóp nát trứng trong nước. “
“ Thiên Đạo Lưu, ngươi dám đả thương con ta, có phải muốn Hạo Thiên Tông cùng Võ Hồn Điện không chết không thôi đúng không ? “ Đường Hạo đỡ lấy Đường Miên Phong, cảm nhận được sát ý của Thiên Đạo Lưu lập tức quát lớn một tiếng.
Thiên Đạo Lưu đang tích súc lực lượng, chuẩn bị một lần đánh giết Đường Miên Phong, nghe được lời của Đường Hạo, hồn lực lần nữa tản ra.
“ Hạo Thiên tiểu tử, đây là con trai của ngươi sao ? Nhìn không giống nhau chút nào a ? “
Xác thực là như vậy. Khuôn mặt của Đường Miên Phong vẫn giống như kiếp trước, tự nhiên là cùng Đường Hạo không có chút tương đồng nào. Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy hắn cùng Đường Tam được sinh ra, có lẽ chính bản thân Đường Hạo cũng không nghĩ Đường Miên Phong là con mình.
“ Liên quan gì tới ngươi ? Việc này ngươi nhất định phải nói cho rõ, nếu không Hạo Thiên Tông cùng Võ Hồn Điện tất sẽ có một bên phải huỷ diệt. “ Đường Hạo quát lớn, uy thế khiếp người của Hạo Thiên Đấu La tỏa ra, thực lực ở dưới Siêu Cấp Đấu La liền cảm thấy một luồng áp lực phả vào mặt.
Đôi mắt cáo già của Thiên Đạo Lưu đảo liên hồi, liền cười xòa một tiếng :
“ Hạo Thiên tiểu tử, dù sao ta cùng tằng tổ phụ của ngươi cũng là chỗ quen biết. Hạo Thiên Tông cùng Võ Hồn Điện coi như là cũng có sâu xa, các ngươi đều là hậu bối của ta, việc gì phải làm mọi việc căng thẳng như vậy ? Chi bằng cha con hai người tìm một chỗ ngồi hóng mát, đợi ta xử lý xong chuyện ở đây liền cùng các ngươi ôn lại chuyện xưa. “
Team Đang Bí Ý Tưởng
Tác giả : Xin lỗi anh em, thật ra hôm nay mình định ra ba chương cơ. Thế nhưng bởi vì hôm nay công việc nhiều quá nên chỉ có thể ra 1,2c mà thôi. Mai mình sẽ hoàn thành chương này và thêm chương nữa, gạch đá gì xin cmt bên dưới hoặc trong pic thảo luận. Tác giả xin nhận hết. Cảm ơn !