Chương 161: 161 : Âm Dương Linh Thảo ( 1 )

Đường Miên Phong tỉnh lại , đầu hắn đau như búa bổ , màn đêm yên tĩnh không gian vắng lặng như tờ như cảm thấy cái gì đó Đường Miên Phong lập tức nhìn sang bên cạnh , một mỹ nhân đăng lằng lặng nằm bên cạnh hắn , mềm yếu và vô lực . Dung mạo của nàng đẹp như thiên tiên. Dưới ánh trăng mờ ảo Chu Trúc Thanh lại càng cho Đường Miên Phong cảm giác muốn ôm nàng vào lòng .

Nhìn nàng ánh mắt Đường Miên Phong toát lên một tia ôn nhu , hắn nhẹ xoa lên mái tóc của nàng đồng thời hôn nhẹ lên khuôn mặt tuyệt mỹ ấy , nhìn tình trạng của Chu Trúc Thanh lúc này lòng hắn đau như cắt .

Chu Trúc Thanh mạnh mẽ bực nào , lạnh lùng và cao ngạo bực nào nhưng hiện nay lại mềm yếu và vô lực đến thế , Đường Miên Phong chỉ mong người nằm đây là hắn chứ không phải là nàng , hắn muốn nhìn thấy nụ cười của nàng , muốn nghe thấy giọng nói của nàng . Bàn tay của Đường Miên Phong khẽ nắm chặt lại , để có thể cứu được nàng hắn không ngại hy sinh tất cả .

Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên Đường Miên Phong khẽ chuyển ánh mắt , cánh cửa mở ra , một thân ảnh quen thuộc bước vào , vị hôn thê của hắn Ninh Dung Dung .

Ninh Dung Dung nhìn hai thân ảnh của Đường Miên Phong và Chu Trúc Thanh liền thở dài một hơi.

Ninh Dung Dung nhẹ nhàng tiến lại gần người Đường Miêng Phong , nàng ngồi lên giường cùng hắn , giọng nói đầy ôn nhu .

“ Ngươi tỉnh rồi à , có cảm thấy thế nào có chỗ nào không khỏe không ? “.

Đường Miên Phong thở dài , nhẹ ôm lấy eo Ninh Dung Dung , hắn nhè nhẹ lắc đầu “ Chuyện ngày hôm qua …. “.

Ninh Dung Dung một bên đầu tựa vào trong lồng ngực của hắn “ A , ngày hôm qua huynh không nhớ gì sao ? “.

Đường Miên Phong một cánh tay nắm chặt , ánh mắt xuất hiện một luồng hỏa diễm không tên “Không ta không nhớ gì cả , thứ duy nhất lưu lại trong đầu ta chỉ là hình ảnh Trúc Thanh bị bọn chúng hại thành như vậy , lúc đó trái tim ta như muốn nứt ra vậy , ta chỉ hận không thể xé xác bọn chúng ra làm trăm mảnh “.

Ninh Dung Dung im lặng không nói , nàng chỉ biết nhè nhẹ tựa vào lòng hắn , nàng chỉ biết dùng sự im lặng ôn nhu để chia sẻ nỗi đau trong lòng Đường Miên Phong , không khí trong căn phòng thật yên lặng cũng thật ấm áp .

Không biết qua bao lâu , Đường Miên Phong thở dài đứng dậy , nếu có thể hắn chỉ muốn ôm Dung Dung cả đời nhưng hắn không thể “ Giúp ta chăm sóc Trúc Thanh , ta đi tìm Đại Sư “.

“Được, cứ để Trúc Thanh tỷ tỷ cho muội chăm sóc , huynh cứ đi gặp đại sư đi “.

]

Đường Miên Phong đi thẳng ra bên ngoài vượt qua hành lang quanh co , Đường Miên Phong khẽ nhìn khung cảnh xung quanh , cảnh màn đêm nơi đây cực đẹp cũng cực yên bình nhưng lòng hắn thì không yên bình như thế .

Sử Lai Khắc học viện là nơi bọn họ gặp nhau, cùng nhau tiến bộ, cùng nói cùng cười , cùng vượt qua bao khó khăn vất vả.

Hắn còn nhớ như in bộ dạng lạnh lùng của nàng khi mới đến học viện, nhớ lần đầu bất ngờ được chiêm ngưỡng thân thể nàng, nhớ cả khi cả hai phát hiện ra có thể dung hợp được võ hồn, nhớ hai người hiểu ngầm tư định...

Cuối cùng là lại nghĩ tới khuôn mặt tiều tụy trên giường của Chu Trúc Thanh, trong lòng Đường Miên Phong không khỏi dâng lên một cỗ bạo ngược. Cưỡng chế đè ép sự tức giận trong lòng, bước chân hắn bước càng nhanh hơn về phòng Ngọc Tiểu Cương.

Rất nhanh Đường Miên Phong xuất hiện trước cửa phòng sư phụ , hắn hít một hơi thật dài vào lồng ngực sau đó nhẹ gõ cửa .

“ Cốc , cốc , cốc “.

Ba tiếng gõ cửa liên tục nhưng không một hồi âm , Đường Miên Phong thử đẩy cửa bước vào , cánh cửa không hề khóa .

Trong phòng của sư phụ cho người ta cảm giác đơn sơ mà giản dị giống hệt phong cách của người , một cái bàn trà , một chiếc giường cùng một tủ sách chật ních , có lẽ đối với Ngọc Tiểu Cường thì tủ sách đó chính là tài sản đáng quý nhất , là tài sản quan trọng nhất .

Thân ảnh quen thuộc của sư phụ hiện ra trước mặt hắn , lúc này sư phụ đang hoàn toàn chuyên tâm vào đọc sách bỏ qua mọi ngoại vật thậm chí cả Đường Miên Phong tiến vào cũng không biết , dưới ngọn đèn lung linh huyền ảo , bóng lưng của Ngọc Tiểu Cường cho Đường Miên Phong cảm giác an toàn , cảm giác tin cậy , trong lòng hắn chợt có một niềm tin , sư phụ sẽ có cách cứu lấy Trúc Thanh .

Trong toàn bộ đại lục , Ngọc Tiểu Cường còn yếu hơn cái chữ yếu bất cứ một ai cũng có thể đánh bại ông nhưng về mặt lý thuyết , về sự hiểu biết thì Ngọc Tiểu Cường xưng số 2 còn chưa kẻ nào dám xưng số một , không phải ngẫu nhiên mà Ngọc Tiểu Cường có thể tạo ra một thế hệ đầy tài năng của Sử Lai Khắc học viện .

Đường Miền Phong nhẹ tiến đến sau lưng sư phụ , sau đó lên tiếng “ Lão sư “.

Thân hình Ngọc Tiểu Cường khẽ run lên sau đó không cần quay đầu lại ông ta đáp “ Tiểu Phong tỉnh rồi đấy à , mau ngồi đi “.

Đường Miên Phong muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng nhịn được , thân hình hắn tiến về trước bàn uống nước chờ đợi sư phụ nói tiếp .

Ngọc Tiểu Cường cẩm một quyển sách đầy vẻ cổ xưa sau đó chậm rãi tiến về phía Đường Miên Phong , ngồi xuống đối mặt với hắn .

Đường Miên Phong đợi sư phụ ngồi xuống thì lập tức lên tiếng “ Sư phụ , người có cách nào cứu Trúc Thanh được không , tình hình của nàng như vậy ngoài sư phụ ra con thật sự không biết còn có ai có thể biết cách cứu nàng “.

Ngọc Tiểu Cương thở dài “ Các ngươi không chỉ là đệ tử mà còn là những đứa con của ta , là niềm tự hào của ta , cả đời này ta cũng chỉ có mấy đứa sao có thể bỏ mặc mà không quan tâm “.

“ Tình trạng của Trúc Thanh theo sách cổ ghi lại, thì ra là bị trúng một loại võ hồn dung hợp kỹ, tên là “ Phệ Hồn Mộng Điệp “. Loại kỹ năng này bước đầu tiên là sẽ làm đối thủ mất đi ánh sáng, tiếp theo nó sẽ dần dần khiến khổ chủ chết dần chết mòn nói cách khác... Nàng có thể chết. “ Ngọc Tiểu Cương khuôn mặt hiện lên một nét phiền muộn, trong lòng hắn cũng cực kỳ nặng nề.

Đường Miên Phong khuôn mặt lập tức xuất hiện vệt cay đắng “ Chẳng nhẽ hồn kỹ này thật sự vô giải sao, Trúc Thanh nàng thật sự không cứu sao. “

Tâm tình hắn ngày càng đi theo chiều hướng tiêu cực, trong mắt bắt đầu tụ tập từng vệt màu đen.

Đường Miên Phong lúc này xin thề nếu Trúc Thanh không tỉnh lại được hắn cho dù có phải chết cũng nhất định phải hủy diệt Tinh La đế quốc hoàng thất, bọn họ vậy mà lại làm cho nàng thành ra như vậy sống không được mà chết cũng không xong , cho bọn chúng nếm trải cảm giác nhân gian địa ngục .

Nhìn ánh mắt của Đường Miên Phong , Ngọc Tiểu Cương cũng chỉ biết bất đắc dĩ , đứa đệ tử này ông quá hiểu .

“ Tình trạng của Trúc Thanh ngươi cũng biết rồi . Khi nhìn thấy đứa bé này bị như vậy ta chỉ hận ta làm sư phụ lại quá yếu , không thể đứng ra làm chỗ dựa cho các ngươi “.

“ Ta trở về phòng lập tức lục tung tất cả điển tịch , suốt một đêm không ăn không ngủ cuối cùng cũng tìm thấy một thứ khả quan , cuối cùng cũng tìm thấy hy vọng cho Trúc Thanh bất quá để có được nó không hề dễ dàng thậm chí rất nguy hiểm”.

Đường Miên Phong như tìm thấy hi vọng phía cuối con đường, tìm thấy ánh sáng trong quang minh, như kẻ lữ hành mệt mỏi giữa hoang mạc mà lại tìm được ốc đảo vậy. Khuôn mặt của hắn mang theo một tia quyết tuyệt cùng quyết tâm

“ Lão sư mời nói, để cứu được nàng, ta sẽ không tiếc làm bất cứ điều gì. “

Team Đang Bí Ý Tưởng - TruyệnCV