Đường Miên Phong lạnh lùng nhìn Đái Thiên, âm thanh của hắn cực kỳ khủng bố.
“ Nói, các ngươi đã làm gì với Trúc Thanh “
Áp lực đến từ Đường Miên Phong để hắn không khỏi sợ hãi. Ngọc Tiểu Cương lúc này đang cho Chu Trúc Thanh bắt mạch, sau đó nói với Đường Miên Phong:
“ Trúc Thanh hiện tại đang trong hình thế cực kỳ nguy hiểm, mắt của nàng đã bị một loại võ hồn dung hợp kỹ dẫn đến bị mù. Nhưng điều đáng lo hơn là sinh mạng của nàng đang dần bị trôi đi. “
Đường Miên Phong nghe vậy, màu đen trong đôi mắt hắn càng tăng thêm một phần, hai tay hơi phát lực
“ Rắc “ Hai tên Hồn Thánh đến nay vẫn chưa biết tên đã trực tiếp hi sinh.
“ Nói, làm thế nào để cứu Trúc Thanh, nếu không... giết ngươi. “ Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Đái Thiên.
“ Có một cách để cứu được nàng, đó là phải dùng thần lực của Tà Mâu Thánh Vương. Chỉ cần hoàng tử điện hạ chịu hiến tế mắt thần, như vậy Chu Trúc Thanh cũng sẽ không làm sao. Thế nhưng sức mạnh mà hắn thừa kế cũng sẽ bị mất đi. “ Đái Thiên nói.
“ Như vậy ngươi đi chết đi, đồ vô dụng. “ Đường Miên Phong phất tay một cái, một ngọn lửa màu xanh bay về phía Đái Thiên. Ngọn lửa này không chỉ có độ nóng mà lại tản mát khí thế cực lạnh, phảng phất có thể đóng băng cả linh hồn của con người.
“ Trời. Đó chẳng phải là Tịnh Linh Chi Hỏa sao. “ Ngọc Tiểu Cương bật thốt, ánh mặt cực độ khiếp sợ nhìn về phía Đường Miên Phong.
“ Lão sư, cái gì gọi là Tịnh Linh Chi Hỏa. “ Đường Tam không hiểu đến tột cùng ngọn hỏa diễm này có lai lịch gì mà có thể khiến Ngọc Tiểu Cương từ xưa đến nay luôn luôn điềm tĩnh lại có vẻ thất thố như vậy.
Ngọc Tiểu Cương ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi :
“ Tinh Linh Chi Hỏa tên như ý nghĩa, đó là có thể tịnh hóa vạn vật hỏa diễm. Theo truyền thuyết đồn rằng ngọn lửa này thuộc về địa ngục, có thể tịnh hóa linh hồn, khiến cho người bị tịnh hóa chịu đựng thống khổ vô biên, linh hồn dằn vặt đau đớn làm người ta không chịu đựng nổi mà hồn phi phách tán, vĩnh bất siêu sinh, vạn kiếp bất phục. “
“ Kinh khủng như vậy sao. “ Phất Lan Đức lúc này cũng là trợn mắt há hốc mồm nhìn Đường Miên Phong toàn thân đều tản mát ra từng sợi hắc khí.
Nghe Ngọc Tiểu Cương kể ra sự kinh khủng của Tinh Linh Chi Hỏa, sự cầu sinh trong Đái Thiên rốt cục cũng chiến thắng sợ hãi đối với Đường Miên Phong. Hắn lập tức võ hồn phụ thể, toàn thân cấp tốc biến lớn, muốn xông phá bức tường của căn phòng, hướng phương xa chạy đi. Đột nhiên hắn lại cảm thấy con mắt hơi nhòe, trước mắt bị đánh bật về.
“ Cái này là... kết giới sao. “ Đái Thiên kinh ngạc.
Đã bước đầu nhập ma Đường Miên Phong, rốt cục có thể toàn bộ bộc phát Cùng Kỳ Ma Thú sức chiến đấu. Ma Thần Lĩnh Vực trong tay hắn không chỉ giống như một cái tăng phúc lĩnh vực, mà càng giống hơn là một cái kết giới dùng để vây khốn địch nhân.
“ A, như vậy ngươi cũng đi chết đi. “ Đái Thiên ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, đã Đường Miên Phong muốn hắn vạn kiếp bất phục, như vậy thì cũng đừng hòng sống yên ổn.
“ Bạch Hổ Thiển Thước “ Từng viên năng lượng quang cầu trong nháy mắt hình thành, bắn phá đến trên người Đường Miên Phong, không những vậy, nó còn tàn phá cả căn phòng nữa.
Năng lượng va chạm, gây nên trong căn phòng một trận bụi mù, bỗng từ đó truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Đái Thiên
“ Aaaaaaaaa, Đường Miên Phong, ta nguyền rủa người mãi mãi không được siêu sinh. “
“ Hahaha, muhahahaha “ Đường Miên Phong tiếng cười lạnh lùng vang lên. Bụi mù qua đi, Đường Miên Phong liền hiện ra không chút tổn hao, quanh thân hắn bao bọc bởi một luồng ánh sáng màu đen, chính là đã được phát huy tới mức cực hạn Ma Thần Hộ Thể.
Về phần Đái Thiên, hắn đã bị Tịnh Linh Chi Hỏa bao quanh. Nỗi thống khổ khi bị thiêu đốt linh hồn làm khuôn mặt hắn trở nên cực kỳ tranh nanh dữ tợn, con mắt lồi ra, bên trong tràn ngập hận ý giống như lệ quỷ, cừu hận nhìn Đường Miên Phong “ Aaa “
Đường Miên Phong nhìn thấy hắn như vậy liền cười khẩy, nụ cười có vẻ sung sướng đến bệnh hoạn :
“ Run sợ đi, oán hận đi, hưởng thụ đi, thời khắc cuối cùng của cuộc đời “
Sau đó hắn tăng lên Tinh Linh Chi Hỏa cường độ, linh hồn của Đái Thiên như muốn bị tan chảy, chỉ một lúc sau, cuối cùng cả thân thể lẫn linh hồn đều bị đốt rụi, không còn một chút dấu vết.
]
Sự tồn tại của một công tước Bạch Hổ đơn giản bị Đường Miên Phong xóa sạch.
Giải quyết xong Đái Thiên, Đường Miên Phong trong nháy mắt quay phắt người, con mắt nguy hiểm nhìn về Đái Mộc Bạch
“ Mộc Bạch, cho ta... “
Đôi mắt của Đường Miên Phong bây giờ đã hoàn toàn đen kịt, hắn đã nhập ma. Cùng Kỳ Ma Thú là một võ hồn cường đại, thế nhưng nó cũng cực kỳ nguy hiểm. Bản thân là một ma thú tới từ địa ngục, Cùng Kỳ mang trên mình vô số mặt trái tâm tình. Võ hồn chủ nhân trong lúc tức giận, đánh mất lí trí của mình, rất có thể sẽ bị mặt trái tâm tình ảnh hưởng, bước lên con đường tà đạo.
Nói cách khác, nếu không nhanh chóng thức tỉnh Đường Miên Phong, hắn rất có thể sẽ trở thành một tà hồn sư, một tà hồn sư mạnh nhất từ trước đến nay.
Đường Miên Phong dần dần bước về phía Đái Mộc Bạch, người sau bị khí thế của hắn ép không thở nổi. Một bên Triệu Vô Cực thấy tình huống không ổn, đứng ra che chắn trước mặt Đái Mộc Bạch.
“ Tiểu Phong, ngươi định làm gì, đứng lại ở đó. “ Triệu Vô Cực vừa mới dứt lời liền thấy hoàn cảnh trước mắt thay đổi, bị Đường Miên Phong ném qua một bên. Đường Miên Phong chầm chậm đi tới chỗ của Đái Mộc Bạch. Tất cả những kẻ ngăn cản hắn đều bị đánh bạt sang một bên, ngay cả Đường Tam cũng như thế.
“ Mộc Bạch, mau chạy đi. “ Đường Tam khóe miệng hơi rớm máu, nói với Đái Mộc Bạch.
“ Ta, ta không thể cử động. “ Đái Mộc Bạch hơi run rẫy đáp. Đường Miên Phong tạo cho hắn áp lực quá kinh khủng, thậm chí còn không nhấc nổi bước nữa.
Ninh Dung Dung ôm chầm lấy hông hắn.
“ Buông ra “ Đường Miên Phong lạnh lùng nói.
“ Không được, dừng lại đi Tiểu Phong, Đái lão đại là đồng bạn của ngươi. “
“ Ta đã nói buông ra “ Đường Miên Phong quát, một luồng hồn lực liền hất Ninh Dung Dung tới trên ghế, sau đó tiếp tục đi hướng Đái Mộc Bạch.
Bỗng nhiên một bóng người mảnh khảnh bước ra cản đường hắn.
“ Tiểu Vũ, tránh ra, nguy hiểm lắm. “ Đái Mộc Bạch nhìn Tiểu Vũ đứng trước mặt mình, không khỏi hét lớn nguy hiểm.
Người sau cũng không để ý hắn, nàng đối với Đường Miên Phong nở nụ cười, nụ cười này sao lại có vẻ thê lương :
“ Tiểu Phong ca, ngươi có từng nhớ ngươi đã từng hứa ngươi sẽ bảo vệ Tiểu Vũ suốt đời sao. Ngươi bộ dạng như vậy, làm sao có thể bảo vệ Tiểu Vũ được chứ, ngươi mau tỉnh lại đi ! “ Tới cuối cùng, nàng gần như là gào thét đối với Đường Miên Phong vậy.
Nghe nàng la hét, Đường Miên Phong lạnh lùng khuôn mặt hiện lên nét sững sờ
“ Tiểu, Tiểu Vũ sao... “ Đường Miên Phong lẩm bẩm.
“ Đúng, ta là Tiểu Vũ đây, ngươi đã từng hứa bảo vệ ta, nhưng tại sao ngươi lại trở thành như thế này chứ. Tiểu Phong ca, van cầu ngươi mau tỉnh lại đi. “
“ Bảo, bảo vệ... “ Đường Miên Phong thì thào, ánh mắt đen kịt bỗng như chiếm được một tia quang minh, hiện lên vẻ hồi tưởng
….............................................................
Mặt trời hạ xuống phía tây, ở không xa tiệm rèn , có hai thân ảnh đứng lẳng lặng ngồi trên tảng đá. Từng tia nắng đỏ hồng còn sót lại, chiếu lên thân họ càng tăng thêm vẻ mỹ lệ .
Không khí trầm mặc, chỉ có những thanh âm rèn đúc, đập sắt từ lò rèn truyền ra .
Đột nhiên, đứa bé trai nói với đứa bé gái :
" Tiểu Vũ, cảm tạ ngươi vẫn luôn bên cạnh ta "
Bé gái nghe vậy sửng sốt, đột nhiên bật cười, nói
" Nói ngốc gì vậy, xem ra ba ba ngươi rời đi làm ngươi lú lẫn cả người rồi phải không ? Yên tâm đi, các ngươi sớm muộn cũng sẽ gặp lại thôi "
Sau đó nàng quay mặt đi, nói thầm " Phải là ta cảm tạ ngươi mới đúng "
Nhìn về phía bé gái bộ dáng mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào bị ánh hoàng hôn chiếu rọi, đứa bé trai xúc động, đột nhiên thốt ra
" Làm của ta nữ bằng hữu được không ? "
Nghe bé trai đột nhiên thổ lộ, nữ hài sững sờ, vẻ mặt không biết phải làm sao
" Ta, ngươi . . . . " Nàng khuôn mặt đỏ rực, nói không ra lời
Bé trai hiển nhiên không định từ bỏ, lập tức không do dự, ôm nàng vào lòng
" Ta đã quý mến ngươi từ cái nhìn đầu tiên, ngươi hoạt bát, ngươi đáng yêu, tất cả đều thật sâu đánh động ta. "
Nàng nghe lời hắn nói, trong lòng thật sâu chấn động, cũng không nói gì, để mặc hắn ôm lấy chính mình .
Một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai mắt của nam hài, hỏi
"Nếu có một ngày, có rất nhiều người muốn giết ta, những người đó ngươi lại đánh không lại, vậy làm sao bây giờ?"
Bé trai không chút do dự, ánh mắt kiên định, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt đáp
" Vì ngươi, ta có thể cùng cả thế giới là địch . Nếu những người đó muốn động đến ngươi, vậy xin mời bước qua thi thể của ta đi "
Nhìn nụ cười nhàn nhạt của hắn, ánh mắt chân thành kiên định, đứa bé gái rốt cục cũng bị sự chân thành của hắn làm cho cảm động. Cuối cùng cả hai đứa bé ôm nhau ngủ ở dưới hoàng hôn, mặc cho ánh tịch dương chiếu rọi lên người họ.
…....................................................
Đường Miên Phong giống như đang chìm vào hắc ám. Mỗi một giây một khắc, hắn càng bị bóng tối thôn phệ, bị lún sâu hơn.
Bỗng nhiên, đáng ra đã bị bóng tối thôn phệ thì hắn lại nghe tiếng ai đang hô hoán mình :
“ Tiểu Phong ca, mau tỉnh lại đi “
“ Tiểu Phong ca, mau tỉnh lại đi “
Đây là tiếng của Tiểu Vũ ?
“ Tiểu Vũ “ Đường Miên Phong trong lòng gào thét. Quang minh dần dần trở về với hắn, trước mặt hắn là Tiểu Vũ đang khóc.
“ Chạm “ một tiếng, Tiểu Vũ đột nhiên cảm nhận được cảm giác ấm áp truyền đến từ khuôn mặt. Ngước đầu lên nhìn thấy vẻ mặt cười yếu ớt của Đường Miên Phong.
“ Tiểu Vũ... Ngươi đừng khóc. “ Nói dứt lời, Đường Miên Phong liền ngất đi, hướng về phía sau ngã xuống.
Team Đang Bí Ý Tưởng - TruyệnCV