Trở về nhà Shinichi tới phòng khách ngồi phịch xuống ghế, ngửa đầu thở dài một cách đầy ủ rũ.
-"Ta cũng từng như cậu vậy........". Câu nói của lão già đó vang vảng trong đầu hắn.
Hắn nhìn lên trần nhà những kí ức cứ hiện lên chớp nhoáng.
Ting!.
Shinichi hướng mắt về máy tính nơi âm thanh phát ra. Đi về phía máy tính, hắn ngồi xuống xem tin nhắn.
-"Tin mật à!".
Tay bấm nút, màn hình hiện ra các file gồm hình ảnh và phim. Bấm vào hình ảnh bên trong là các tài liệu nói về một nhóm tổ chức khủng bố.
Tổ chức này không có tên chính thức, chính phủ đặt tên chúng là TK25 dựa vào lần đầu chúng xuất hiện ở Tokyo ngày 25. Bọn chúng thường đánh phá các cơ sở dân sự, quấy phá cơ sở quân sự, được trang bị vũ khí hạng nặng nên chúng được xem như phiến quân không chính thức.
Qua điều tra với sự cung cấp thông tin của Lưu Cầu, vũ khí của chúng được nhập lậu qua đường biển của hai nước là Khiết Đan và Chiêm Bà. Dù xét theo tiêu chí quan hệ ngoại giao Thái Dương với Chiêm Bà, Khiết Đan không có quan hệ thù địch nhưng không loại trừ khả năng hai nước hậu thuẫn TK25.
Tay hắn di chuột về phim. Trong đó có các đoạn phim được quay bởi camera mật. Các camera chính thức bị vô hiệu hoá bởi các thiết bị điện từ nên chỉ camera mật còn hoạt động, bởi vậy chất lượng hình ảnh rất xấu và nhiễu. Nội dung của các đoạn phim là về những lần tấn công TK25 vào các khu quân sự.
Mắt Shinichi nhìn chăm chú vào đoạn phim, đoạn phim mô tả cuộc đột kính của phiến quân không chính thức. Có 4 tên xông vào đồn quân sự, chúng liên tục xả súng vào những người ở đó , quân đội lập tức có mặt phản công lại. 1 tên lao ra tay cầm một vật gì đó phi thẳng về quân đội, trước làn đạn tên này ngã xuống thân thể phát nổ, 3 tên kia vẫn giữ nguyên xả súng cho đến khi bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tay hắn lại di chuyển tìm tài liệu về đồn quân sự này. Nơi này chứa vài vũ khí công nghệ cao, vào thời gian bị tấn công đã mất 10 khẩu pháo chống tăng, 5 khẩu phòng không, một thùng trang bị quân đội.
-"Liều mạng, cuồng tín. Bọn này không thể nào tự làm chúng phải được chỉ đạo cặn kẽ mới dám làm thế, chỉ huy lũ này chắc chắn không tầm thường!". Shinichi lầm bầm.
Tầm hơn tiếng sau hắn ta mới tắt máy đi. Xoa xoa đôi mắt vì mệt mỏi Shinichi đứng dậy.
Hắn bước tới phòng thư viện, ở phòng thư viện xung quanh là cả một giá sách khổng lồ bao quanh phòng. Phòng chỉ có một cái bàn đọc sách, một ghế gỗ to để ở góc, cái thang trượt giúp lấy sách trên cao.
Hắn tiến tới góc lấy ra một bức tranh trắng chưa vẽ, lấy cái hộp màu đặt cạnh đó. Dựng giá rồi đặt khung tranh lên, hắn chấm cọ vẽ vào màu.
Cứ thế hì hục vẽ, đôi mắt hắn hiện lên nỗi buồn mang mác. Đến tối tổng thể bức tranh đã xong có thể nhìn thấy khung cảnh một con đường bộ, có bãi cỏ hai bên, bên trái bãi cỏ có con sông.
Ở giữa đang vẽ một dở khung người.
Shinichi chợt ngừng tay, hắn nhìn đồng hồ.
-"Đã qua rồi!". Không phải hắn không muốn vẽ tiếp mà hắn không thể vẽ nữa, trời tối không phải khung cảnh hắn mường tượng. Dường như chỉ có ban ngày hắn mới vẽ được. Shinichi đứng dậy cất bức tranh đi.
Bộ não lại gợi hắn kí ức, buổi tối trời đen kịt hắn chạy hối hả những nhân viên cứu hộ chặn hắn lại không cho hắn đi vào bên trong. Hắn van nài cầu xin nhìn toà nhà cháy rực.
Mẹ nó!.
Thầm chửi một câu hắn vớ lấy chai rượu đặt trên bàn đọc sách, lấy lọ thuốc cho vào mồm một nắm rồi nốc rượu. Mấy ngụm liền hắn mới bỏ chai rượu xuống, hắn thở hồng hộc.
Tại sao tại sao chứ. Hắn lầm bầm
Leng keng!. Một tiếng động phá vỡ sự im lặng.
Tiếng thanh nhẹ như tiếng chuông vang lên, Shinichi nhíu mày. Móc túi quần lấy ra điện thoại, hắn nhấn vào phần camera. Hình ảnh hiện ra một nhóm gồm 5 người đang bước vào trong nhà hắn, tất cả ăn mặc bộ đồ đen, mũ trùm kín đầu, vũ trang súng trường AK. 3 tên đi ra phía sau nhà, 2 tên vào đăng trước. Bọn chúng ra dấu tản ra.
Một tên đi về phía phòng thư viện, tay khẽ mở cửa rồi đạp cửa tiến vào.
Rầm!.
Cửa phòng mở tung ra. Tên trùm mũ thứ nhất chĩa súng dò xét, hắn thấy một thanh niên đang ngồi trước bàn nhìn hắn, đeo tai nghe, cầm điện thoại.
-"Đã tìm thấy đối tượng!". Tên trùm mũ hét lên. Một tên khác lập tức chạy vào trong phòng sau chĩa súng theo.
Shinichi cầm điện thoại xem màn hình như không có chuyện gì xảy ra.
-"Bỏ điện thoại xuống!". Một gã quát lên.
Shinichi để xuống, mặt bình thản nhìn hai tên.
-"2 bọn mày chắc là loại kém nhất nên mới được cho nhiệm vụ làm đèn mồi chứ thường đột kích làm cái mẹ gì đi vào trước cửa". Hắn nói giọng tràn đầy vẻ khinh thường.
-"Im lặng nếu không tao sẽ giết mày!". Gã đằng sau gằn giọng đe doạ.
-"Tốt nhất ngậm mồm lại nếu mày không muốn một viên đạn găm vào đầu mày". Gã thứ nhất đi tới chĩa súng trước mặt Shinichi.
Shinichi quan sát thái độ của hai gã, biểu hiện của hai tên này không kiêng dè hắn.
-"Thực ra đạn sẽ không găm vào đầu tao đâu.....". Shinichi nói một đoạn rồi ngừng. ".....mà nó sẽ găm vào đầu chúng mày.
Hai tên nghe vậy khó hiểu, lòng cười thầm nghĩ cái thằng trước mặt chúng chắc điên mẹ nó rồi.
Cạch!.
Một tiếng kêu như cửa mở vang lên trong không gian yên tĩnh, trên trần nhà một cái lỗ mở ra, vật bên trong ngay tức rơi xuống.
Gã trùm mũ thứ hai nhìn vật rơi xuống sàn nhà.
Đó là...!
-" Bom choáng, bom choáng!". Gã hét lên cảnh báo.
Tiếc là quá muộn rồi!.
Shinichi ôm mắt của mình.
Quả bom phát nổ ánh sáng mạnh phát ra kèm theo tiếng nổ như sấm rền.
Ruỳnh một cái hai gã nhắm mắt, ôm tai vì đau đớn. Mịa nó chứ!. Gã rủa thầm, cố gắng mở đôi mắt ra thì.
Đoàng!.
Ở bàn đọc sách Shinichi rút khẩu súng lục Glock 34 của mình ra bắn một viên trúng đầu tên trùm mũ thứ nhất, thấy đối thủ gục xuống hắn lại bắn tên thứ hai.
Đoàng!.
Cả hai tên chưa kịp hoàn hồn thì đã gục xuống sàn máu cùng não chảy ra ngoài.
Shinichi bỏ tai nghe ra bước về phía hai tên, không quên bồi thêm mỗi người một viên vào giữa ngực.
-"Còn 3 tên!". Hắn lầm bầm, lấy điện thoại xem lần camera lần cuối, 3 tên, 1 tên đang từ nhà kho đi vào, 2 tên thì ở phòng tắm tiến về đây. Cúi xuống nhặt khẩu AK lên kiểm tra đạn, hắn bấm điện thoại lần cuối. Tắt cầu dao điện.
Cả căn nhà ngay tức hoà vào trong đêm tối, Shinichi đeo mắt kính nhìn đêm rồi bước tới phòng khách.
Đi vào trong hắn thấy hai tên đang loay hoay vì không thấy gì. Hắn giơ khẩu súng lên nhấn cò.
Đoàng đoàng đoàng!.
Nòng khẩu AK sáng lên những hoa lửa, ánh sáng chập chờn từ hoa lửa cho ta thấy hai người đi cùng nhau bị tấn công không thể phòng bị.
Cả hai gã kia tuy có bắn nhưng chỉ bắn lên trời bởi hai gã bấm cò súng theo phản xạ.
Tiếng đạn ngưng là lúc hai gã kia gục xuống. Shinichi nhả tay, nòng khẩu AK mà hắn cầm toả khói như diếu thuốc lá đang cháy.
Shinichi kiểm tra băng đạn rồi bước ra ngoài. Ở phía nhà kho hắn thấy một tên đang loay hoay nhìn, có vẻ tên này đã nhìn được đôi chút. Nhưng mà cũng chỉ vậy thôi.
Hắn bắn bóp cò đạn bay đi ghim vào cổ tay tên kia. Gã kia đau đớn tay thả khẩu súng ra.
Shinichi lao tới đá khẩu súng đi, lấy báng súng đập mạnh vào mặt gã kia khiến gã ngã xuống.
Đèn lúc này đã được khởi động lại. Shinichi bỏ kính ra nhìn tên trùm mặt. Tên này đã bỏ mặt nạ ra là một người tầm trung niên để râu quai nón.
Khi đèn sáng lên Shinichi mới thấy người đàn ông trung niên đang cầm lọ thuốc bé tiêm vào cổ.
Cái lọ đó!. Shinichi giật mình, thứ hoá chất để đựng trong ống đặc biệt đó rất ít, hơn nữa hoá chất ở lọ đặc biệt không phải loại sử dụng lên cơ thể được. Chỉ có thứ đó!.
Shinichi vội vàng lao tới ngăn chặn tên trung niên tiêm thuốc vào người. Ngón tay của Shinichi nhấn cò nhắm vào người tên trung niên. Tuy nhiên đã quá muộn cơ thể của người trung niên như được kích thích mạnh, gã cảm thấy mọi thứ chậm lại, cơ thể sung mãnh. Gã hét lên lao tới Shinichi đẩy khẩu súng dựng ngược lên.
Đạn bắn lên trời hơn chục phát mới dừng lại. Không phải nói cũng biết đạn đã hết.
Shinichi bỏ súng tay thả ra đạp mạnh vào gã trung niên, tiếp đó hắn giơ chân lên tung ra những cú sút liên hoàn vào cạnh sườn của gã trung niên.
Gã trung niên nhanh tay đỡ lấy cú đá, hắn áp sát người tay cầm khẩu súng lấy báng súng quét lên trên.
Shinichi lách người, chân đạp lên đầu gối tên kia thoắt cái đã trèo lên người gã trung niên. Chân khoá vào thân, cả người ngồi lên cổ đối thủ, tay hắn móc xuống cổ rồi dùng hết sức kéo lên trên.
Dưới sức nặng của một người đàn ông cộng với cái tay ghì vào cổ hắn tên trung niên loạng choạng rồi ngã xuống đất.
Shinichi cắn răng tiếp tục khoá chặt hòng làm đối thủ bất tỉnh. Gã trung niên đưa tay đấm liên tục vào vị trí khuỷu tay.
Liên tục như vậy tay của Shinichi cảm giác tê liệt, tay hắn lỏng ra vô thức. Gã trung niên xoay người thoát khỏi khống chế, gã xoay người úp xuống mặt đối mặt với Shinichi. Tay nắm chặt đánh tới mặt đối phương.
Hai chân Shinichi bỏ ra, co vào trong đạp mạnh vào người gã trung niên kia. Gã trung niên hự một tiếng lùi ra xa. Nhân cơ hội Shinichi đứng dậy.
Cả hai nhìn nhau chằm chằm không nói gì. Gã trung niên liếm môi.
-"Mày rất khó ăn ranh con ạ!".
-"Không phải do tao khó ăn mà do mày quá yếu, thứ thuốc đó chắc hẳn đã tăng sức mạnh cho mày, một dạng chất kích thích". Shinichi đáp.
-"Có mắt đấy ranh con". Gã trung niên bực dọc đáp.
-"Không những thế tao còn biết tên nó....BS đúng chứ!".
Gã trung niên sững người biểu hiện đã của gã đã trả lời câu hỏi của Shinichi.
-"Lần đó còn chưa ớn sao? chúng tao đã biết hang ổ của bọn mày rồi!". Shinichi nói thêm
Gã trung niên mặt không biến đổi cười nhạo.
-"Mày doạ tao sao ranh con".
Vậy là không phải!. Shinichi lập tức lao đến mục tiêu là khẩu súng AK rơi ở kia, gã trung niên cũng đã nhắm tới liền lao theo.
Bụp.
Tiếng đấm xé gió áp thẳng vào ngực của gã trung niên, cú đấm tựa như thép nguội nện vào người gã.
Sao lại nhanh thế!. Tuy đã hiểu đây là nghi binh nhưng sao lại nhanh như vậy. Hắn nhìn lên Shinichi đôi mắt tên ranh con có màu tím đậm.
-"Không chỉ mày mới có đồ hỗ trợ đâu!".
Shinichi lập tức tung ra chục cú đấm vào mặt gã trung niên. Gã trung niên ọc máu ngã xuống đất, đôi mắt dè chừng nhìn Shinichi.
Shinichi hừ một tiếng lấy khẩu súng tháo hết các bộ phận ra rồi quẳng ra xa.
-"Bọn mày muốn bắt đứa con gái đó nhưng mày, mày khác bọn đó. Mày không biết vụ ở đồn cảnh sát".
Gã trung niên nghe vậy định nói gì đó thì đoàng một cái, trên ngực hắn xuất hiện lỗ máu. Gã quay mặt nhìn, Shinichi cũng nhìn theo. Một gã nữa nhưng ăn mặc đầy đủ, trang bị tận răng.
-"Mày......mày là người của chúng nó!". Gã trợn mắt lên. "Bọn chúng đã trà trộn vào rồi sao!".
Tên vũ trang đầy đủ kia lại bắn thêm phát nữa.
-" Kế hoạch suýt nữa đổ bể, con bé đó mà không sửa là....". Hắn hét lên với Shinichi như đang trêu đùa.
Đoàng! Đoàng!.
Tiếng súng phát ra nhưng không phải là súng tên đó. Tên vũ trang đầy đủ gục xuống đất.
Shinichi nhíu mày, từ trong màn đêm đi ra một người phụ nữ xinh đẹp, tóc vàng, người phương Tây.
-"Sharon Vineyard cục cưng của anh, em về kịp thời thật!. Shinichi mỉm cười.