Khi gặp lại Hermione ở trước cửa lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Catherine thấy nhỏ bạn có vẻ gì đó trầm lắng hơn bình thường.
- Bồ không sao chứ? Nhìn mặt bồ hơi tái. - Catherine quan tâm hỏi.
Hermione lắc đầu đáp:
- Mình không sao. Chắc do tối qua mình ngủ không đủ giấc nên giờ hơi thấy mệt mỏi ở trong người.
Catherine không có cơ hội thắc mắc thêm vì đúng lúc đó chuông reo, mụ Umbridge xuất hiện trước cửa lớp với bộ cánh màu hồng lòe loẹt như mọi khi.
Trái với mong đợi của Harry, mụ ta không có hành động gì khác thường trong lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Vẫn như mọi khi, tụi học trò được giao nhiệm vụ đọc sách giáo khoa, sau đó lần lượt bị gọi tên để đứng lên trả lời những câu hỏi lắt léo do mụ ta đặt ra.
Tiết đầu tiên trôi qua trong yên bình, những tưởng sẽ không có chuyện gì xảy ra thì đột nhiên một con cú nhỏ xíu màu hồng bay vọt qua cửa sổ, thẳng tiến đến trước mặt mụ Umbridge. Không biết con cú ấy mang tới tin tức gì, chỉ thấy gương mặt cóc xấu xí của mụ ta bỗng chốc tối sầm lại. Mụ vò nát lá thư ở trong tay, đôi mắt bừng lên những tia lửa giận dữ. Dường như cảm nhận được mọi ánh nhìn đang đổ dồn về phía mình, mụ vội vã quay mặt đi để che giấu cảm xúc thật.
Tính tò mò nổi lên, Harry thấp giọng hỏi các bạn:
- Không biết thư viết gì mà mụ Umbridge trông có vẻ tức giận quá mấy bồ ha?
- Chắc chắn không phải tin tức tốt lành gì với mụ ta rồi. - Ron hào hứng đáp, cố gắng không tỏ ra là mình đang cười trên nỗi đau của người khác.
Mụ Umbridge điều chỉnh cảm xúc rất nhanh. Sau khi lấy lại tinh thần, mụ mỉm cười, nói bằng giọng điệu mà mụ cho là thân thương nhất:
- Đã tới lúc kiểm tra xem các em học sinh yêu quý của cô tiếp thu bài vở thế nào. Tất cả gấp sách lại, lấy giấy ra làm bài kiểm tra.
Không một ai bất ngờ hay sợ hãi. Tụi nó đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho màn này trước mỗi tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Mụ Umbridge phe phẩy chiếc đũa phép ngắn cũn cỡn, miệng lầm rầm đọc thần chú, đề bài dần hiện lên trên tấm bảng đen.
Năm phút sau, khi thấy cả lớp đã bắt đầu chăm chú làm bài, mụ Umbridge mới lên tiếng:
- Các em học sinh thân mến, cô có việc phải ra ngoài, các em giữ trật tự, không được làm ồn, không được di chuyển ra khỏi chỗ ngồi. Cô sẽ trở lại trước khi tiết học kết thúc.
Chờ mụ Umbridge đi xa, Harry quay sang nói với các bạn:
- Chắc chắn lá thư đó mang tin xấu tới cho mụ Umbridge. Nếu không, mụ ta sẽ không đột nhiên bỏ ngang tiết dạy như vậy.
Ngẫm nghĩ mấy giây, Harry chán ghét bổ sung:
- Mặc dù mụ ta chẳng dạy được gì cho ra hồn.
Ron bị câu nói của Harry chọc cười, hí hửng nói:
- Mấy bồ có thấy vẻ mặt của mụ ta lúc đọc thư không? Mình ước gì mụ nhận thêm vài lá thư như vậy nữa.
Hermione đăm chiêu suy nghĩ, không nói gì.
Harry khều tay Catherine, hỏi:
- Bồ nghĩ sao về chuyện này?
Catherine nhún vai đáp:
- Mình không nghĩ ra được gì. Đợi mụ ta hành động rồi tính tiếp.
Bởi vì không có manh mối, cả bọn quyết định gác chuyện này qua một bên, mạnh đứa nào đứa nấy mở sách ra tìm đáp án cho mấy câu hỏi của mụ Umbridge.
Các câu hỏi mụ Umbridge đặt ra không khó nhưng rất dài. Cả lớp vừa làm xong thì cũng đúng lúc chuông báo hết tiết reo vang, ấy vậy mà mụ Umbridge vẫn chưa trở về. Tụi học trò nhốn nháo đợi ở trong lớp thêm năm phút, sau đó không ai nói với ai, đem bài làm để lên bàn giáo viên rồi đồng loạt ra về.
Mụ Umbridge không xuất hiện ở Đại Sảnh Đường trong suốt bữa tối, khiến cho Harry càng thêm tò mò về nội dung lá thư mà mụ ta đã nhận được hồi chiều.
Bữa nay Ron không có lịch tập Quidditch nên bốn đứa cùng ngồi ở phòng sinh hoạt chung làm bài tập. Chỉ tính riêng môn Độc dược của thầy Snape, số lượng bài tập đã chất cao lên thành một ngọn núi nhỏ.
Ginny tiến lại gần, thấy nhóm của Harry đang bận rộn thì lưỡng lự, nửa muốn nói, nửa lại không muốn quấy rầy các anh chị làm bài tập.
Vừa khéo lúc đó Catherine ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt phân vân của Ginny, nó tinh ý hỏi:
- Ginny, em có điều gì muốn trao đổi với bọn chị không?
Harry, Ron và Hermione nghe vậy đồng loạt ngẩng đầu lên, cùng hướng ánh mắt về phía Ginny. Ron tò mò hỏi:
- Từ bao giờ mà em trở nên rụt rè vậy?
Ginny lườm ông anh của mình một cái muốn cháy sém luôn cả cặp chân mày. Nó giải thích:
- Em sợ quấy rầy anh chị làm bài tập. Với lại tự bản thân em cũng biết lúc này không phải thời điểm thích hợp.
Dường như Hermione đã đoán ra được lý do Ginny tới tìm bốn đứa tụi nó, bèn kéo cô bé ngồi xuống ở chính giữa cả bọn, ếm bùa chống nghe lén rồi mới lên tiếng:
- Có phải em muốn hỏi về hoạt động của Đ.Q.D.?
Ginny gật đầu, cô bé giải thích:
- Một vài đứa bạn của em thắc mắc khi nào Đ.Q.D. hoạt động trở lại. Các anh chị biết đấy, mấy buổi thực hành ở đó khá là vui và hữu ích.
Ginny nói xong thì nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Cô bé biết tình hình hiện tại khá rắc rối, cũng đoán được lý do vì sao các anh chị chậm chạp chưa lên kế hoạch mở lại các buổi luyện tập của Đ.Q.D.. Nhưng cô bé cũng như những người khác, muốn một câu trả lời chắc chắn về chuyện này hơn là ngày đêm mong ngóng rồi thất vọng.
Harry và Ron cùng chỉ về hai nhỏ bạn, nói:
- Chuyện này bọn anh không tự quyết định được, em hỏi hai chị của em đi.
Hermione và Catherine nhìn nhau, sau đó Hermione nói:
- Chậm nhất là vào cuối tuần này bọn chị sẽ có câu trả lời cho em.
Gương mặt của Ginny thoáng hiện lên vẻ thất vọng, rõ ràng câu trả lời này không phải điều mà cô bé muốn. Thế nhưng chẳng còn cách nào khác, Ginny biết chuyện này không thể gấp được, vì vậy cô bé nói:
- Em chờ tin tốt của hai chị.
Đợi Ginny đi khỏi, Harry nhíu mày hỏi:
- Trong Đ.Q.D. có nội gián của mụ Umbridge, phải không? Hai bồ đừng giấu mình. Mình cũng cần biết sự thật.
Đến nước này thì Hermione không giấu nữa, nó rầu rĩ đáp:
- Cũng không hẳn, nhưng nó là một thành phần nguy hiểm, tựa như quả bom nổ chậm.
- Bom là cái gì vậy? - Ron thắc mắc.
Hermione trả lời vắn tắt:
- Là một loại vũ khí có tính huỷ diệt cao của dân Muggle, tựa như bùa Nổ.
Harry không bị lạc đề giống như Ron, nó quan tâm đến nhân vật “nó” mà Hermione vừa nhắc tới hơn. Nó hỏi:
- “Nó” là ai vậy?
- Laura Hall. - Hermione thở dài, nói ra cái tên khiến nó đau đầu mấy bữa nay. - Con nhỏ này là đứa dối trá, lòng dạ hiểm độc. Tạm thời mình không chắc chắn nó có liên quan tới mụ Umbridge hay không, nhưng mình có thể khẳng định nó là một đứa hai mặt. Mình phát hiện ra nó có tiếp xúc với mấy đứa bên nhà Slytherin như Parkinson, Greengrass, Bulstrode. Rõ ràng nó đang âm mưu làm chuyện gì đấy.
Ron vẫn còn cay cú vụ con nhỏ Laura Hall lên báo xuyên tạc sự thật, nghe xong nó bực mình nói:
- Vậy bồ còn phân vân gì nữa, đuổi nó đi là được.
Hermione lườm Ron, giọng hơi cáu:
- Bồ nói nghe hay quá. Bồ không nghĩ tới trường hợp nếu bồ làm như vậy con nhỏ đó sẽ “vò mẻ chẳng sợ nứt” mà làm liều, kéo tụi mình ra chịu tội chung với nó à?
Ron bĩu môi:
- Nếu ban đầu bồ kiên quyết từ chối nó thì bây giờ đâu có chuyện này xảy ra.
Hermione không còn hơi sức đâu để mà giận hờn Ron, nghe bạn có ý trách móc, nó chỉ thở dài rồi phân trần.
- Phải mà bồ có mặt ở đó, chắc bồ cũng không cách nào từ chối được. Lúc đấy nhìn nó đáng thương lắm. Bởi vậy mình mới bị nó lừa.
Thấy Hermione tỏ ra buồn bã, Harry an ủi:
- Bồ không có lỗi trong chuyện này. Ngay cả mình còn tưởng nó đã hoàn lương mà. Ai có dè đâu.
Catherine trấn an các bạn:
- Mấy bồ đừng lo. Mình sẽ theo dõi Hall thường xuyên để chắc chắn nó không gây hại tới Đ.Q.D., nếu cần thiết, mình sẽ dùng biện pháp mạnh với nó. May mắn thay, ngoài bốn đứa tụi mình, không còn ai trong Đ.Q.D. biết cách mở cửa Phòng Yêu Cầu. Như vậy là bớt đi một mối nguy hiểm, tụi mình cũng không cần sợ có đứa lén lút tới đó làm chuyện mờ ám. Tuy nhiên, tụi mình vẫn phải đề phòng. Sắp tới, mình nghĩ chúng ta cần tăng cường cảnh giác, đừng để đứa nào đem tài liệu hay bất kỳ thứ gì bên trong Phòng Yêu Cầu ra bên ngoài. Nếu tụi mình phối hợp tốt, mọi chuyện sẽ không đến nỗi nào đâu.
Harry nghe xong thì gật đầu, nhẹ nhõm nói:
- May mà lúc trước bồ và Hermione kiên quyết ngăn cản mình tiết lộ cách tiến vào bên trong Phòng Yêu Cầu với những người khác. Nếu không, hậu quả sẽ thật khó lường.
Catherine bình thản thốt ra một câu:
- Đây là bài học cho tụi mình. Lòng tốt mà đặt không đúng chỗ sẽ trở thành thảm hoạ.
Hermione và Harry nghe vậy chỉ biết thở dài.
Thấy ba đứa bạn mặt mày rầu rĩ, tâm trạng tụt dốc không phanh, Ron hỏi để chuyển chủ đề:
- Vậy khi nào chúng ta bắt đầu buổi họp đầu tiên của năm mới? Chắc hẳn mọi người cũng rất muốn biết thực hư về những nội dung Nhật báo Tiên tri đã đăng tải.
Hermione quay sang nhìn Catherine như muốn hỏi ý kiến của nhỏ bạn. Thấy vậy Catherine suy nghĩ giây lát rồi nói:
- Vậy chúng ta cứ tổ chức buổi họp Đ.Q.D. trong tuần này luôn cũng được. Mình sẽ tìm cách xoá trí nhớ của con Hall sau mỗi buổi tập mà không khiến nó nghi ngờ.
Hermione không đồng ý với cách này của Catherine, nó giải thích:
- Làm như vậy tụi mình sẽ không biết được âm mưu của nó là gì. Mình nghĩ trước mắt cứ cư xử như bình thường, giả vờ không biết gì hết, âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của nó. Khi nó hành động, tụi mình sẽ biết được mục đích thật sự của nó là gì, cũng như kẻ đứng sau nó là ai. Tới lúc đó chúng ta phá huỷ mọi bằng chứng cũng không muộn.
Đề xuất của Hermione là một lời nhắc nhở đối với Catherine. Đúng vậy, dù Catherine đã đoán được chín phần mười đích đến cuối cùng của Laura Hall là văn phòng mụ Umbridge, hay nói chính xác hơn là sự công nhận của mụ ta, nó vẫn hoài nghi liệu con bé đó còn mục đích nào khác nữa hay không? Với tính cách đó, liệu một mình sự công nhận của mụ Umbridge đã đủ thoả mãn Laura Hall? Hay con bé đó đang hướng tới mục tiêu xa hơn, là sự công nhận của những con người cao quý nhất trong giới phù thủy?
Nghĩ như vậy, Catherine không có lý do gì để phản bác ý kiến của Hermione, ngược lại nó càng khâm phục nhỏ bạn của mình hơn. Nó nói:
- Cách của bồ tuy mạo hiểm nhưng lại rất đáng để thử. Chuyện theo dõi Laura Hall cứ giao cho mình.
Hermione vui vẻ gật đầu với Catherine, sau đó tiếp tục phát biểu:
- So với hồi đầu năm, đã có nhiều học sinh về phe mụ Umbridge và trở thành tai mắt của mụ ta. Tụi mình cần chọn thời gian phù hợp và cách thức di chuyển lên Phòng Yêu Cầu sao cho tránh bị chú ý nhất, đồng thời cử ra hai người làm nhiệm vụ canh gác hai đầu hành lang tầng bảy nhằm đảm bảo ngoài các thành viên trong Đ.Q.D., không ai khác có thể bén mảng tới đó vào lúc buổi họp diễn ra.
Harry nghe vậy liền giơ tay xung phong:
- Tưởng gì, chuyện đó bồ cứ giao cho mình với Ron. Bồ quên rằng mình có Bản đồ Đạo tặc hay sao?
- Vậy thì nhờ bồ với Ron nhé. - Hermione nói. - Và Ron ơi, phiền bồ giúp mình tổng hợp lịch tập Quidditch của các Nhà càng sớm càng tốt, chậm nhất là chiều mai.
Ron sảng khoái đáp:
- Chuyện nhỏ, cứ để mình lo cho. Từ lúc Đ.Q.D. được thành lập, trừ nhà Slytherin, các Nhà còn lại luôn chia sẻ lịch tập luyện với nhau.
Hermione yên tâm gật đầu. Nó nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn chồng sách vở ở trước mặt, như sực tỉnh khỏi giấc mộng, cuống quýt kêu trời:
- Sao mới đó mà đã mười giờ rồi?! Còn biết bao nhiêu thứ phải làm. Thôi xong tôi rồi!
Ron nhìn nhỏ bạn bằng ánh mắt phán xét, giọng châm chọc:
- Bồ mà xong cái gì? Chắc là xong xuôi đi ngủ phải không?
Thấy Hermione lườm mình, Ron không sợ mà vẫn tiếp tục:
- Mình với Harry mới là hai đứa nên thốt ra câu đó. Tụi mình còn chưa làm xong hai chục câu Độc dược của thầy Snape đây này.
- Kệ bồ. - Hermione nói rồi mở tập Số học ra tiếp tục làm bài.
Tối đó bốn đứa ngồi tới gần nửa đêm mới giải quyết xong đống bài tập mà thầy cô giao.
So với môn Tiên tri có thể dễ dàng chém gió, môn Số học của Hermione càng lúc càng khó, khiến con nhỏ mất không ít thời gian để giải quyết mớ bài tập về nhà mà theo Ron nhận xét là: kinh khủng khiếp, khó có thể tưởng tượng nổi.
- Hermione, bồ có thể áp dụng kiến thức đã học để tìm ra con số may mắn của mình không? Hay bói trước tương lai của mình chẳng hạn. - Ron nhìn vào cuộn giấy da chi chít chữ, số và ký hiệu của nhỏ bạn, tò mò hỏi.
Hermione không ngẩng đầu lên, vừa tra cứu thông tin trong sách vừa đáp:
- Tốt nhất là bồ nên tìm hiểu kỹ về Số học trước khi hỏi mình những câu hỏi đấy. Còn nữa, nếu bồ tiếp tục làm phiền mình thì bồ sẽ biết tay mình.
Ron chỉ hỏi cho vui miệng chứ không thật sự muốn biết kết quả. Thấy Hermione miệt mài làm bài như vậy nó cũng biết ý, không làm phiền bạn nữa mà quay sang bên cạnh tiếp tục dò bài với Harry, miệng lẩm bẩm:
- Đều là bói toán cả thôi, làm như môn của bồ cao siêu hơn môn Tiên tri của tụi này vậy.
Có lẽ Ron không hiểu tính huyền diệu của Số học, nhưng Catherine thì lại vô cùng hiểu rõ. Sở dĩ pháp thuật của nó có thể trở nên mạnh mẽ một cách nhanh chóng trong thời gian ngắn, sở dĩ nó có thể chế tạo độc dược mà không phạm phải bất kỳ sai lầm nào, phần lớn đều nhờ vào việc nghiên cứu Số học.
Khác với Hermione, kiến thức về Số học của Catherine đều đến từ những quyển sách cổ bên trong Phòng Yêu Cầu.
Trong khi Hermione học về thuộc tính của những con số, mối liên hệ giữa các con số với tính chất, sự vật, sự kiện đã, đang, và sắp xảy ra; Catherine lại tìm hiểu về quy luật vận động của chúng, ý nghĩa tồn tại của chúng trong thế giới pháp thuật, học cách kiểm soát, lợi dụng và biến sức mạnh của những con số ấy thành sức mạnh của riêng mình.
Tại sao mỗi câu thần chú khác nhau lại có cách di chuyển đũa phép khác nhau? Tại sao câu thần chú này vẫy đũa phép thành hình tam giác cân, trong khi câu thần chú khác, cùng loại nhưng cao cấp hơn lại phẩy đũa phép thành hình tam giác đều?
Nếu không sử dụng đũa phép, làm sao để kiểm soát pháp thuật thoát ra khỏi cơ thể một cách hợp lý và vừa đủ để thi triển thần chú thành công?
Trong điều chế Độc dược, tại sao thuốc này phải khuấy vạc theo chiều kim đồng hồ năm lần, thuốc kia lại phải khuấy tới bảy lần, trong khi cả hai đều có công dụng giống nhau?
Có phải tất cả những điều kể trên đều có liên quan tới những con số?
Sau trận chiến với Ylgr và nhìn thấy nhân dạng thật sự của Voldemort, Catherine đã thử dùng sự nhiệm màu của Số học để tự bói cho bản thân một quẻ, mục đích muốn xem thử trong tương lai nó có cửa thắng Voldemort hay không.
Kết quả, thay vì ra đáp án, thứ nó nhận lại được là một giá trị không xác định. Mà nó vì quẻ bói đó, đã làm tiêu hao rất nhiều năng lượng pháp thuật bên trong cơ thể. Cuối cùng, Catherine đúc kết ra rằng vận mệnh của một con người không phải là thứ nói bói là có thể bói ra ngay được.
Catherine đã từng chia sẻ sự huyền diệu của Số học với Harry và Ron nhưng không đứa nào trong hai thằng con trai quan tâm. Về phần Hermione, con nhỏ tỏ ra hoài nghi và đã tìm cách phản bác khi nghe Catherine nói rất có thể những kiến thức con nhỏ đã học trong thời gian qua chỉ là cưỡi ngựa xem hoa.
Sau một thời gian dài trao đổi quan điểm, cuối cùng hai đứa thống nhất tôn trọng đối phương, không xen vào việc tìm hiểu và nghiên cứu Số học của nhau nữa.
Trở lại hiện tại, thấy Ron ngồi dò bài với Harry mà gương mặt vẫn hiện lên rất rõ hai chữ “không phục”, Catherine bèn lên tiếng:
- Mình không thể nói cho bồ biết chính xác con số may mắn của bồ, nhưng mình có thể khẳng định nếu bồ giúp đỡ mười một người bất kỳ đang cần sự giúp đỡ, bồ sẽ gặp may mắn.
Ron khó tin hỏi:
- Bồ nói thật không? Bồ chắc chứ?
Catherine nhún vai đáp:
- Bồ cứ thử đi, cũng đâu mất mát gì.
- Nhưng mà tại sao phải là mười một người? - Ron hỏi.
Catherine trả lời với vẻ thần bí:
- Mình không thể tiết lộ quá nhiều. Bồ thông cảm cho mình nha.
Ron bán tín bán nghi nhìn Catherine, sau đó cảm thấy chuyện này quá khó tin, nó quay sang thảo luận với Harry về việc có nên nghe theo lời nhỏ bạn hay không.
Lúc bấy giờ Hermione mới ngẩng đầu lên hỏi Catherine:
- Bồ bói ra con số đó bằng cách nào vậy?
Catherine trả lời tỉnh bơ:
- Mình đâu có bói, mình chỉ thuận miệng nói ra một số ngẫu nhiên thôi.
Hermione gật gù đáp:
- Thì ra là vậy. Bảo sao mình chẳng thấy nó có liên quan gì tới Ron.
Catherine mỉm cười hỏi:
- Vậy bồ có bói ra được con số nào liên quan tới mình không?
Hermione khựng lại giây lát, sau đó nhún vai đáp:
- Mình chưa từng thử. Dù môn Số học này có tính khoa học hơn Tiên tri, mình vẫn cảm thấy nó không thực sự chính xác và sẽ khiến con người ta rơi vào trạng thái sợ hãi các con số, sợ bóng sợ gió linh tinh, hoặc tệ hơn là quá ám ảnh với các con số đến mức bị phụ thuộc vào chúng, dẫn đến việc khó kiểm soát tư duy và hành động. Vậy nên, học thì học thế thôi chứ mình không hoàn toàn xem những thứ này là chân lý, càng không mù quáng tin theo.
Catherine gật đầu tán thành:
- Đúng vậy. Cứ thuận theo tự nhiên, tin vào bản thân. Cái gọi là tương lai, phần lớn là do chính chúng ta quyết định.
Mười phút sau Harry và Ron thức hết nổi nên đành tạm biệt hai nhỏ bạn để đi ngủ trước.
Khi chỉ còn lại mình và Catherine, Hermione không tiếp tục làm bài nữa mà dừng lại, như đang suy nghĩ điều gì đó. Bỗng nó lên tiếng:
- Bồ nói tương lai của mỗi người là do chính họ quyết định. Thế nhưng cuộc sống mà, luôn có những yếu tố bất ngờ nào đó phá huỷ tương lai của một con người, ví dụ như tai nạn, hay bệnh tật chẳng hạn. Đó là những thứ chúng ta không kiểm soát được nhưng lại có thể dựa vào các dấu hiệu để tiên đoán về nó trước khi nó xảy ra với chúng ta...
Catherine bật cười, cắt ngang lời Hermione:
- Biết trước để làm gì? Chuyện gì tới sẽ tới, cản làm sao được. Theo mình, biết trước tương lai sẽ phá huỷ tương lai.
- Nhưng nếu đó là dự báo về bệnh tật, tai nạn hay cái chết thì sao? - Hermione cất cao giọng hỏi. - Biết trước để tránh cũng tốt mà. Chẳng lẽ bồ không nghĩ như vậy?
Catherine tỏ ra bất ngờ trước câu hỏi của Hermione, nó trả lời với vẻ dò xét:
- Vào hai năm trước bồ không nói như vậy. Bồ nói tính cách quyết định số phận. Điều gì đã khiến bồ thay đổi suy nghĩ đó?
Hermione thở ra một hơi thật dài, chậm rãi trả lời:
- Đến bây giờ mình vẫn giữ quan điểm ấy, chỉ là mình dần nhận ra cuộc sống này ngắn ngủi hơn mình nghĩ, cho nên mình không muốn bỏ qua bất kỳ dấu hiệu nào.
Catherine nghi hoặc nhìn Hermione, hỏi:
- Bồ ổn chứ? Hay là bồ đã bói ra được điều gì đó không lành?
Vừa hỏi ánh mắt Catherine vừa liếc xuống bài làm môn Số học của Hermione, nhưng nó không nhìn ra điểm nào bất thường. Nhỏ bạn của nó đang làm bài tập về mối liên hệ của ngày tháng năm sinh với tính cách con người và dự đoán những sự kiện trọng đại có thể xảy ra với bản thân trong suốt cuộc đời kèm theo xác suất xảy ra những sự kiện đó.
Hermione không nhìn Catherine nữa mà tiếp tục cắm mặt vào sách giáo khoa, vừa ghi bài vừa nói:
- Mình không sao. Thôi để mình làm nốt câu cuối. Nếu bồ buồn ngủ thì cứ đi ngủ trước.
Catherine không tiếp tục truy hỏi mà thu dọn sách vở lại cho gọn gàng, xong đâu vào đấy nó đứng dậy, trước khi rời đi nó chỉ nói một câu duy nhất:
- Chẳng lẽ biết trước bản thân sẽ chết ở tương lai thì ở hiện tại chúng ta không tiếp tục sống nữa?
Hermione không đáp lại. Chờ Catherine đi khỏi, nó mở cặp lấy ra một cuộn giấy da trải lên bàn, trên đó là một phương trình ma thuật mà nó đã làm để nộp cho giáo viên vào tuần trước và mới được trả lại vào chiều hôm nay. Bài làm bị điểm F vì nó đã quên thêm dấu (-) vào trước một phép tính, đáp án đúng là mười tám, thay vì tám mươi mốt như nó đã tính ra trước đó. Thế nhưng Hermione không buồn vì bị điểm kém. Trái lại, nó còn hoài nghi về kết quả và đã gặp trực tiếp cô Vector để được giải đáp thắc mắc.
Kết quả vẫn không thay đổi. Hermione nhận ra mình sai ở đâu, lý do vì sao phải thêm dấu (-) vào phép tính. Nó đã sơ suất, và kết quả nhận được khiến nó bất an ghê gớm.
Hermione đã hỏi cô Vector về xác suất chín mươi chín phần trăm kia, không có gì sai sót. Như vậy càng khiến nó hoang mang hơn. Hermione vẫn còn nhớ trước khi nó rời khỏi lớp cô Vector đã cho nó một lời khuyên:
- Không có kết quả nào là đúng tuyệt đối cho phương trình này. Cuộc đời của mỗi con người không đơn giản như phép tính nằm trên giấy. Là tốt hay xấu, lành hay dữ, cái đó còn phải xem con chọn cách đối mặt với vấn đề như thế nào.
Hermione bắt đầu cảm thấy hối hận. Ngay từ đầu nó không nên chọn đề tài này để làm bài tập về nhà.
Khi Hermione bắt đầu suy nghĩ miên man thì bất chợt nghe thấy giọng Catherine vang lên ở sau lưng:
- Bồ định ngủ ở đây luôn à?
Hermione giật bắn người, vội vã thu dọn đống giấy da ở trên bàn nhét vào cặp, nhưng quýnh quáng thế nào lại làm rớt một cuộn giấy da xuống đất, lăn thẳng tới chân Catherine.
Catherine nhặt cuộn giấy da ấy lên, xem lướt qua, sau đó nói:
- Tưởng thế nào, thì ra bồ buồn vì bị điểm kém. Không sao đâu, vẫn còn cơ hội để gỡ lại mà. Lần sau cố gắng không để xảy ra sai sót là được.
Hermione máy móc gật đầu, sau đó im lặng nhận cuộn giấy da từ tay Catherine, bước chân nặng trĩu suy tư đi theo nhỏ bạn về ký túc xá nữ.
Bất chợt Hermione nghe Catherine nói:
- Còn một phần trăm là vẫn còn cơ hội. Mình không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu.
- Bồ...
- Đi ngủ thôi. Sắp tới chúng ta sẽ bận rộn lắm đấy.
- Bồ không sợ sao?
- Không. Sợ hãi sẽ khiến cho mình chết sớm hơn.
Câu trả lời ngắn gọn và dứt khoát của Catherine như một con sóng lớn, mạnh mẽ và dữ dội, khiến cho Hermione sững người.
Nữ sinh nhỏ nhắn với mái tóc màu đỏ xoã dài ngang lưng, dáng vẻ mảnh khảnh nhưng lại toát ra một loại khí thế cứng rắn và đáng tin cậy đến bất ngờ.
Hermione đứng bất động mấy giây, sau đó thở ra một hơi nhẹ nhõm, đáp:
- Bồ nói đúng. Tụi mình đi ngủ thôi.