Chương 162: Chiếc nhẫn

Catherine dành trọn tối thứ Sáu để điều chế độc dược và luyện tập pháp thuật.

Không bị Draco Malfoy quấy rầy, nó tập trung ngồi nghiên cứu món thuốc mới đến quên cả giờ giấc, khi nó nhìn lại đồng hồ thì trời đã sắp sáng.

Hôm nay là thứ Bảy, Catherine không vội trở về phòng sinh hoạt chung như mọi khi mà chậm rãi thưởng thức tách trà nóng cùng bản nhạc yêu thích của mình.

Sáu giờ rưỡi sáng, nó đang thong thả di chuyển xuống Đại Sảnh Đường ăn sáng thì bất ngờ đụng phải Lucas Bernard.

- Chào buổi sáng, Evans. Hôm nay là thứ Bảy, sao em dậy sớm vậy?

Vừa thấy Catherine, Lucas liền chủ động lên tiếng hỏi thăm. Đáp lại sự nhiệt tình của anh ta, Catherine chỉ trả lời lấy lệ:

- Chào buổi sáng anh Bernard. Bình thường em vẫn dậy vào giờ này, chắc anh không để ý nên mới lấy làm lạ thôi.

Lucas lại hỏi:

- Em định đi đâu? Anh đang muốn xuống Đại Sảnh Đường, nếu thuận đường thì đi chung nha?

Catherine thấy không có vấn đề gì nên gật đầu đồng ý.

Trên đường đi, Lucas chủ động hỏi thăm:

- Dạo này anh thấy em khá trầm lặng, không còn hoạt bát, vui vẻ như trước, em vẫn ổn chứ?

Catherine đang im lặng sóng vai đi bên cạnh Lucas, nghe anh ta hỏi như vậy nó bèn trả lời qua quýt cho xong chuyện:

- Em vẫn ổn, cảm ơn anh.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, bỗng Catherine thay đổi thái độ, ngước mắt nhìn Lucas, ân cần hỏi han:

- Anh đã quen với công việc và cuộc sống tại Hogwarts chưa?

Lucas Bernard dừng chân, cúi đầu nhìn nữ sinh chỉ cao tới ngang vai mình, ánh mắt toát lên ý cười:

- Em đang quan tâm đến anh sao? Chưa ai ở đây hỏi anh câu này.

Catherine thật thà trả lời:

- Chỉ là có qua có lại mà thôi. Môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí luôn ẩn chứa nhiều rủi ro. Thời gian này lại là giai đoạn nhạy cảm. Anh hiểu ý em mà, phải không?

Lucas Bernard gật đầu, giọng điệu trở nên nghiêm túc:

- Anh hiểu chứ. Thật ra trong thời gian anh giúp thầy Hagrid quản lý lớp học đã phát sinh vài sự cố, rất may là không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra.

Ánh mắt của Catherine mở to, tràn ngập vẻ tò mò không hề che giấu. Lucas Bernard thấy vậy bèn hỏi:

- Xem ra em rất có hứng thú với chuyện này nhỉ? Nếu em muốn biết, anh sẵn sàng chia sẻ với em. Có điều…

Catherine nôn nóng thúc giục:

- Có điều gì vậy hở anh?

Lucas Bernard chậm rãi nói:

- Có điều em phải đồng ý với anh một chuyện.

Bề ngoài Catherine không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc nào nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: “Tới rồi. Để xem anh muốn chơi chiêu gì với tôi.”

Nó ngây thơ hỏi:

- Điều kiện gì vậy hở anh? Phải biết thì mới hứa được chứ.

Lucas Bernard nói với vẻ nghiêm túc:

- Sắp tới có chuyến đi chơi ở làng Hogsmeade mà anh thì chưa từng đến đó bao giờ. Anh muốn mời em đi cùng anh. Lần này em sẽ không từ chối anh đâu nhỉ?

Catherine giả vờ tỏ ra khó xử, vừa đi vừa đắn đo suy nghĩ. Lucas Bernard không thúc giục, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nó.

Cuối cùng, sau một hồi cân nhắc, Catherine mới bày ra vẻ mặt ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:

- Nếu không phải vì tính tò mò hay hóng chuyện của em quá lớn, em sẽ chẳng đồng ý với anh đâu.

Lúc này cả hai đã bước xuống tới Đại Sảnh Đường, Lucas Bernard mỉm cười nói:

- Xem như em đã đồng ý với anh rồi đấy nhé. Anh có việc phải đi tìm thầy Hagrid, hẹn gặp lại em sau. Đừng quên những gì em đã hứa.

- Tạm biệt anh. Em sẽ không quên.

Lucas Bernard vẫy tay chào Catherine, sau đó băng qua các dãy bàn ăn để bước đến cánh cổng dẫn ra tiền sảnh.

Catherine chăm chú nhìn theo bóng lưng của Lucas, trong lòng tràn ngập sự hoài nghi.

Nó vừa ngồi vào bàn thì Mordred Lazarus đi đến ngồi xuống đối diện. Cậu ta chống cằm nhìn nó bằng ánh mắt sắc bén, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy hàm ý sâu xa:

- Bạn lại không ngủ đủ giấc rồi. Bạn đang muốn đánh đổi sức khoẻ để đổi lấy điều gì?

Catherine không hề thua kém, lập tức đáp trả:

- Tôi ngủ có đủ giấc hay không, cũng đâu có liên quan gì tới bạn. Sao bạn cứ thích xía vào chuyện của tôi vậy? Hay là bạn thích tôi?

Mordred Lazarus bật cười, bất ngờ đứng dậy, chẳng mấy chốc đã xuất hiện ở bên cạnh Catherine. Trước khi con nhỏ kịp phản ứng, Mordred đã nâng cằm nó lên, cúi xuống đặt lên trán nó một nụ hôn.

Chiếc hôn này nhẹ nhàng như gió vờn mặt hồ, diễn ra nhanh như một cái chớp mắt, khiến Catherine trở tay không kịp.

Chưa dừng lại ở đó, Mordred Lazarus còn ghé sát vào tai nó mà thì thầm:

- Nếu bạn đã biết thì tôi cũng không thèm che giấu làm gì nữa. Đúng vậy, tôi thích bạn đấy.

Đoạn cậu ta đứng thẳng người dậy, lớn tiếng nói với toàn thể học sinh đang có mặt ở Đại Sảnh Đường:

- Từ bây giờ trở đi Catherine Evans là người của tôi. Ai dám gây tổn thương đến em ấy chính là đang khiêu chiến với tôi, hậu quả sẽ rất khôn lường đấy.

Catherine có thể cảm nhận được vô số ánh mắt thù địch đang nhìn về phía mình. Tuy nhiên nó không phản bác, cũng không đính chính mà chỉ lạnh lùng nhìn người đang đứng ở đối diện, chậm rãi lên tiếng:

- Giỡn hết vui rồi. Bạn đừng ăn nói tuỳ tiện, bạn không gánh nổi hậu quả đâu.

Ánh mắt của Catherine khiến Mordred phải cảnh giác, thế nhưng đã không kịp nữa rồi.

Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, thiếu nữ tóc đó không nói không rằng co giò lên, dùng hết sức đá thẳng vào xương ống chân của nam sinh đối diện với tốc độ thần sầu.

“Aaaaaa…!”

Catherine lạnh lùng nhìn thiếu niên đổ gục xuống trước mặt mình, hai tay ôm giò kêu đau, từ tốn nói:

- Đừng đùa giỡn với tôi. Bạn đang đùa với lửa đấy.

Đại Sảnh Đường nhất thời trở nên im lặng, sau đó bùng nổ. Không thèm để ý đến tiếng bàn tán vang lên ở xung quanh mình, Catherine quyết định rời khỏi đó. Nó không có tâm trạng ăn sáng nữa, chỉ muốn được yên tĩnh.

Đi chưa được bao xa, vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên dẫn tới tầng một, Catherine bị giọng nói của Mordred kéo lại:

- Thật thú vị. Catherine, có thể em chưa biết, điều tôi thích làm nhất chính là đùa với lửa.

Catherine dừng bước, quay đầu nhìn thì thấy Mordred đã đứng ở ngay sau lưng từ lúc nào. Không đợi cho Catherine kịp nổi nóng, Mordred đưa cho nó một lọ chất lỏng màu đỏ, nói với vẻ sâu xa:

- Giữ đi, sau này sẽ có lúc em cần dùng tới.

Nếu là thứ khác thì chưa chắc Catherine để mắt tới, thế nhưng lọ chất lỏng này có màu sắc quá quyến rũ, khiến nó không thể rời mắt.

Catherine cầm lọ chất lỏng tỉ mỉ nghiên cứu, càng nhìn càng cảm thấy giống màu máu. Chẳng lẽ là…

- Bạn thật sự cho tôi thứ này sao?

Thế nhưng không có ai đáp lại lời Catherine. Có lẽ trong lúc nó đang bận kiểm tra lọ chất lỏng này thì Mordred Lazarus đã bỏ đi. Cậu ta không cho nó có cơ hội từ chối.

Catherine cầm lọ chất lỏng trở về phòng sinh hoạt chung thì thấy Harry, Ron và Hermione đang ngồi thảo luận điều gì đó với nhau, vẻ mặt đứa nào đứa nấy đều khá căng thẳng.

Vừa nhác trông thấy Catherine, Harry đã vội giơ tay ra hiệu cho nó tiến về phía mình, giọng điệu nghe có vẻ khẩn trương:

- Catherine, mình lại mơ thấy hắn ta.

Catherine ngồi xuống, ếm bùa chống nghe lén rồi điềm tĩnh hỏi Harry:

- Bồ mơ thấy điều gì về hắn?

Harry trả lời với vẻ căng thẳng:

- Mình không thấy rõ ràng, nhưng dường như hắn đang cầm một thứ gì đó ở trong tay, trông giống như một chiếc nhẫn vàng, mặt nhẫn có gắn viên đá màu đen nhìn khá u ám.

Một suy nghĩ đáng sợ loé lên trong đầu Catherine. Nó vội hỏi:

- Hắn làm gì với chiếc nhẫn đó?

Harry lắc đầu, trả lời trong mơ hồ:

- Mình không rõ, mình chỉ cảm nhận được cảm xúc của hắn đã thay đổi khi hắn cầm vật đó ở trong tay. Dường như hắn đang mưu tính điều gì đấy và chuyện này khiến hắn cảm thấy rất thích thú. Cái thẹo của mình nhói đau và rồi mình tỉnh dậy.

Thấy ánh mắt nghiêm nghị của Catherine khi nhìn mình, Harry vội phân trần:

- Mình chưa từng bỏ bê việc thực hành Bế quan Bí thuật. Mình cũng không hiểu tại sao lại nhìn thấy mấy cảnh này.

Catherine thở ra một hơi thật dài, nói:

- Mình hiểu mà Harry. Bồ đã làm rất tốt, ít nhất thì bồ không kết nối với tâm trí của hắn quá lâu. Bây giờ cái thẹo của bồ còn đau không?

Harry đưa tay lên xoa trán, nói:

- Vẫn còn hơi nhức một chút, nhưng không sao. Điều quan trọng nhất ở đây là giấc mơ này có ý nghĩa gì?

Hermione hỏi:

- Bồ cố nhớ lại xem chiếc nhẫn ấy trông như thế nào. Mình nghĩ đấy không phải chiếc nhẫn bình thường. Chúng ta có thể phác thảo hình dáng của nó và đi thư viện tìm kiếm thông tin về những chiếc nhẫn ma thuật từng xuất hiện trong lịch sử.

Harry trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Mình chịu thua, mình chẳng thể nhớ chi tiết. Mình chỉ biết đó là một chiếc nhẫn vàng có mặt đá màu đen rất lớn. À, hình như trên mặt của viên đá có chạm khác biểu tượng gì đấy. Khi mình tỉnh dậy bởi cơn đau của cái thẹo, ký ức của mình về giấc mơ cũng phai nhạt dần.

Ron nói chắc nịch:

- Nếu đó là đồ vật của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thì chắc chắn có liên quan đến nghệ thuật hắc ám, tụi mình khó mà tìm hiểu về chúng ở thư viện trường. Cách tốt nhất là nhờ chú Sirius giúp đỡ khi tụi mình có cơ hội đi chơi ở làng Hogsmeade.

Harry rầu rĩ nói:

- Phải chi cụ Dumbledore có mặt ở trường Hogwarts thì mình đã có thể tìm cụ để hỏi xin ý kiến. Bồ nghĩ sao về chuyện này, hở Catherine?

Thấy Harry nhìn về phía mình, lúc bấy giờ Catherine mới thong thả lên tiếng:

- Nếu mấy bồ muốn tìm kiếm thông tin về chiếc nhẫn đó thì tại sao lại không sử dụng Phòng Yêu Cầu?

Harry vỗ đùi đánh đét, kêu lớn:

- Ờ ha. Sao mình không nghĩ ra sớm hơn nhỉ? Bây giờ tụi mình đi liền luôn nha.

Hermione lấy ra một tờ giấy da và một cây viết đưa cho Harry, nói:

- Gượm đã, trước hết bồ hãy phác hoạ hình ảnh của chiếc nhẫn, như thế tụi mình mới biết nó ra làm sao để kiếm phụ bồ.

Mất mười lăm phút để Harry mường tượng ở trong đầu rồi vẽ ra hình ảnh phác thảo chiếc nhẫn nó thấy trong giấc mơ.

Sau khi xem xét kỹ lưỡng, Catherine không còn nghi ngờ gì nữa mà có thể chắc chắn đây chính là chiếc nhẫn của Marvolo Gaunt.

Vật ấy vốn dĩ nên được cất giấu tại căn nhà cũ của gia đình Gaunt, tại sao bây giờ lại ở trong tay Voldemort? Hắn ta đang muốn làm gì? Đừng nói là…?

Catherine nuốt nước miếng đánh ực, suy nghĩ này quá đáng sợ, nhưng không phải là không thể xảy ra. Nó cố gắng che giấu sự bất an trong ánh mắt của mình, bình thản ngồi chờ Harry lấy áo khoác tàng hình và Bản đồ Đạo tặc.

-----------

Nguyệt: Chào mọi người, lâu quá không gặp. Mình đã trở lại rồi đây. :D