Trên 1 ngọn cây ở gần chiến đội, có 1 tên thanh niên tướng mạo khá là đẹp trai.
Quần áo hắn tuy đơn giản mộc mạc nhưng ánh mắt thì đặc biệt sáng ngời.
Đôi mắt đen ngời luôn toát ra 1 tia quang mang thấm thuý lợi hại.
“Ngự Phong nhắm chuẩn vào đôi mắt của Độc Quỷ Bích Lân Xà”.
“Thạch gia 2 huynh đệ cẩn thận che cho Cô Nhạn cùng Thiên Hằng”.
“Áo Tư La khống chế hành động của chiếc đuôi nó”.
“Thiên Hằng nhắm chuẩn vào 7 tắc mà tung 1 đòn chí mạng để trọng thương bằng được Bích Lân Xà”.
“Cô Nhạn phải luôn sẵn sàng kết thúc tính mạng nó để có được hồn hoàn”.
Nghe qua 1 phiên chỉ đạo của tên thanh niên đã khiến đội hình cả 7 người trẻ tuổi thay đổi lần nữa.
Hai huynh đệ Thạch gia tuy còn nhỏ nhưng thân thể cường tráng, rắn chắc y như đá hoa cương.
Võ hồn của cả 2 có màu vàng. Nó được ngưng tụ tạo thành cái mai rùa cực lớn ở trên lưng.
Nhìn từ xa thì 2 người họ chính là 2 con rùa màu vàng thực sự.
Cả 2 hồn hoàn cái màu vàng đồng thời sáng lên, khiến thân thể họ lớn lên cả 1 vòng. Giờ họ lại y như 2 bức tường kiên cố đang ép dần về phía đối thủ.
Từ khe hở giữa 2 huynh đệ Thạch gia có thể nhìn thấy tên thiếu niên rồng xanh.
Từ mi tâm của tên này chợt có 1 đoàn lam quang sáng rực lên. Đoàn lam quang đó y như 1 con rắn nhỏ quấn quanh thân thể của hắn.
Nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy mi tâm của tên này có 1 ấn ký hình tia điện màu lam rất kỳ dị.
Ngay khi ấn ký đó lập loè sáng rực thì cánh tay phải của hắn chợt bành trướng lên bất thường.
Chiều dài cánh tay tăng thêm 1 đoạn, kích thước cũng nở ra 1 vòng.
Bên trên bắt đầu xuất hiện lân phiến màu lam, cả cái bàn tay cũng đã biến thành vuốt bao trùm hoàn toàn ở bên trong lớp lân phiến.
Thế nhưng lân phiến không bao hết hoàn toàn cả cánh tay, đây là dạng long trảo chưa hoàn chỉnh.
Điện xà màu xanh lam bắt đầu chuyển sang quấn quanh cánh tay lân phiến đó.
Hồn hoàn thứ nhất của tên này sáng lên liên tục. Cho nên có thể khẳng định cánh tay long trảo là hồn kỹ thứ nhất của hắn.
Phía sau lưng tên Thiên Hằng đó là 1 cô gái hoá thành rắn.
Đôi mắt của cô nàng biến thành 1 màu lục pha sắc hồng. Cả thân thể cô nàng đã hoá thành màu xanh ngọc cực kỳ mềm mại.
Mi tâm của cô gái có 1 khối vảy hình lăng trụ màu xanh biếc.
Cả thân thể cô gái Cô Nhạn này giờ lại dán lên lưng của tên thiếu niên Thiên Hằng kia.
Hơi thở lành lạnh tựa như băng của cô nàng khiến người khác nhìn cũng phải rùng mình.
“Võ hồn Bích Lân Xà. Cô nhóc đó là 1 con rắn độc đấy”.
Cả 2 người này chính là những kẻ sẽ kết liễu mục tiêu.
…
Sau khi nghe lời chỉ đạo thì thiếu niên bay trên không tên Ngự Phong ấy lại hoạt động tích cực hơn nữa.
Đôi cánh lớn màu vàng sau lưng mở rộng ra có vẻ cực kỳ chắc chắn. Đôi tay hắn y như 2 cái vuốt chim.
Mỗi lần công kích của hắn đều lựa chọn thời cơ cực kỳ chuẩn.
Khi thì Bích Lân Xà vừa lui lại mà mất thế phòng ngự hay khi công kích của nó vừa mới vào mai rùa của 2 huynh đệ Thạch gia xong.
Nói chung tên này khiến đòn công kích của Bích Lân Xà giảm đi khá nhiều uy lực.
Bởi nó sợ bị móc mắt đấy mà.
Tên Hắc Báo ở bên dưới cũng hoàn thành cực tốt nhiệm vụ được giao.
Ngay khi cái đuôi rắn chuẩn bị tấn công hướng nào thì hắn nhắm ngay chỗ bụng mềm lộ ra mà công kích.
Dần dần Bích Lân Xà không còn dám dùng cái đuôi để tấn công nữa.
Độc từ con Bích Lân Xà thả ra bao nhiêu thì đều bị cô gái tên Cô Nhạn kia hấp thu hết.
Đội hình 6 người này đã áp chế gắt gao con rắn thú hồn vào đường tử vong.
Tưởng rằng cục diện sẽ giằng co đến khi Bích Lân Xà bị giết luôn.
Thế nhưng khát vọng cầu sinh của nó quả là không thể xem thường.
Ngay khi thiếu niên tên Ngự Phong vồ hụt 1 cái, thì Bích Lân Xà húc mạnh đầu vào hắn. Cú húc đó khiến hắn té nhào trên không.
Ngay tức khắc Bích Lân Xà huy động sức mạnh toàn thân mà quét ngang 1 cái. Lần này lại đánh bay 2 huynh đệ Thạch gia ra bên ngoài.
Hắc Báo Áo Tư La lao nhanh vào nhằm khống chế cục diện tạm thời. Nhưng lại trúng ngay 1 đoàn khói độc và 1 cú húc cực mạnh.
Phốc…
Máu tươi cuồng phún, hắc báo bất tỉnh nhân sự ngay trên không.
Lập tức cô gái cầm cái quyền trượng ra tay đỡ lấy rồi mang lui đi cứu chữa.
Mà Bích Lân Xà vừa tung hết sức để phá vòng vây thì giờ đã để lộ ra điểm yếu chí mạng.
Tên thiếu niên Ngọc Thiên Hằng lập tức phát động hồn kỹ thứ 2. Hắn nhanh như chớp xuất hiện ở chỗ 7 tấc của con Bích Lân Xà.
“Lôi Đình Vạn Quân”.
Trảo rồng mang theo tia điện bộc phát dữ dội. Tất cả tập trung hướng về cột sống con rắn.
Uy lực vô cùng lớn đó khiến da rắn nổ tung, vuốt rồng chụp thẳng vào xương sống Bích Lân Xà.
Ầm…
“Tê… tê… tê”.
Độc Quỷ Bích Lân Xà tê tâm liệt phế mà kêu lên thê thảm.
“Nhạn muội ngay lúc này đây”.
Tiếng hét của tên thiếu niên giúp cô gái can đảm hơn. Cô gái rắn tung đòn kết liễu.
Dù tình thế có chút bất ngờ khi bị nghịch đảo. Nhưng cả 3 người lớn đứng ở bên ngoài kia đều không hề nhúng tay vào.
Sau 1 phen khổ chiến thì mục đích của cả nhóm cũng đạt thành như ý.
Một cái hồn hoàn màu vàng đã dần dần được ngưng tụ thành, chứng tỏ Độc Quỷ Bích Lân Xà đã tử vong rồi.
Lúc này đây tất cả thành viên của cả đội lại tập trung bên cạnh cô gái cầm cái quyền trượng kia.
Quang mang màu trắng tựa như cánh hoa phiêu phiêu mà ra.
“Cửu Tâm Hải Đường võ hồn”.
Hồn sư trị liệu duy nhất trong đội đang nhanh chóng chữa trị vết thương.
Những đoá hoa hải đường màu hồng phấn hết sức diễm lệ lại mang đến khả năng phục hồi thần kỳ.
Cánh hoa pha lẫn giữa 2 màu hồng và trắng có hình dáng rất ưu mỹ. Nó nhẹ nhàng đung đưa theo gió chính là đang thi triển ra 1 loại hồn kỹ trị liệu.
Khi quang mang thu liễm trở lại thì trừ tên hắc báo Áo Tư La còn đang suy yếu ra, thì tất cả đều đã khoẻ hẳn.
Hiệu quả trị liệu thật lợi hại mà.
Tên thanh niên từ trên ngọn cây nhảy xuống mà từ từ đi đến.
“Cô Nhạn con nên đi hấp thu hồn hoàn đi. Chúng ta sẽ chia nhau ra mà canh chừng cho con”.
Cô gái nhận được ánh mắt kích lệ từ cái tên thiếu niên Thiên Hằng thì cười tươi vui vẻ.
Vẻ băng lạnh như không phải của con người trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Từng bước cô gái đi đến chỗ cái hồn hoàn màu tím đó.
Những người khác thì chia nhau ra cảnh giác xung quanh. Tên thiếu niên Áo Tư La ngồi cạnh thanh niên dẫn đội.
Tiêu Dao nấp ở trên 1 cành cây cách đó không xa cũng đã nhìn thấy được tất cả mọi chuyện.
Quả thực đoàn đội hợp tác thì có thể khiến uy lực công kích cũng như tính cơ động được nâng lên 1 tầm cao mới.
Mỗi người 1 nhiệm vụ, ví như phòng ngự rồi dần dần thu hẹp phạm vi hoạt động của đối phương lại. Hay dùng tốc độ để quấy nhiễu khiến uy lực công kích đối phương suy yếu bớt. Phá độc, trị thương này kia để cuối cùng là dồn toàn lực vào 1 đòn mà kết thúc đối thủ.
Đây đúng là 1 phương thức tác chiến khá hoàn mỹ ấy mà.
“Hai ta có nên lập ra 1 đội y như thế không?”.
Cả Ngân Lang cùng Tiêu Dao đồng thời thốt ra câu hỏi.
Quỷ dị vô cùng khi cả 2 hiểu suy nghĩ của nhau.
“Ta nghĩ chúng ta sẽ lập 1 đội như thế”.
“Nhưng chỉ 1 mình ta là người thôi. Còn lại đều là hồn linh cường đại”.
“Ngươi thấy thế nào?”.
Ngân Lang đôi mắt sáng rực ý chí chiến đấu, dù sao bản thân nó là hung thú mà.
Hồn linh tuy không thể công kích vật lý nhưng có thể dùng hồn kỹ nha. Năng lực của hồn cốt cũng có thể dùng để tác chiến đấy.
Thủ đoạn của hồn linh không phải ít đâu.
Mà mỗi cái hồn linh cường đại như Ngân Lang thì chẳng khác nào 1 vị phong hào đấu la tác chiến.
Nhiệm vụ tấn công vật lý thì cứ giao cho tên hung thú hình người Tiêu Dao là được rồi.
“Ý hay đấy. Vậy từ giờ chúng ta sẽ lập nên 1 đội chiến đấu như thế há”.
Tay cùng chân chạm nhau.
Một người 1 chó thống nhất quyết định. Từ nay họ sẽ tạo ra 1 chiến đội đánh khắp Đấu La Đại Lục này.
…
Sau 1 hồi lâu hấp thu thì cái hồn hoàn thứ 2 của cô gái tên Cô Nhạn cũng được hoàn thành.
Tên thanh niên dẫn đội giờ đây lại tập hợp tất cả lại mà phổ biến mục tiêu kế tiếp.
“Giờ thì chúng ta tiếp tục đi tìm hồn hoàn thứ 3 cho Thiên Hằng”.
“Mục tiêu chúng ta là hồn thú vạn năm của Bạo Nộ Á Long”.
Tiêu Dao thực sự bất ngờ.
Đám thiếu niên kia chỉ mới tầm 10 đến 12 tuổi mà lại có hồn lực tận 30 cấp mới ghê chứ.
Thiếu niên tên Thiên Hằng kia chắc là lớn hơn Tiêu Dao tầm 5 hoặc 6 tuổi mà thôi.
Ở cái tuổi đó mà đạt được Hồn Tôn thì đúng là thiên phú kinh người thực sự rồi.
Như hiểu được cái suy nghĩ của Tiêu Dao. Ngân Lang bĩu môi khinh thường.
“Cái gì mà thiên phú kinh người chứ. Ngươi mới có hơn 6 tuổi đã có hồn lực tận 20 cấp”.
“Không phải tại khai mở không gian khiến ngươi tiêu hao quá lớn. Thì ngươi đủ khiến cho cái đám hồn sư ngoài đó phải tìm đậu hũ mà đập đầu chết hết rồi”.
Tiêu Dao cười cười không đáp lại.
Bởi cậu tu luyện khác biệt hoàn toàn so với người ta thì làm sao mà so sánh với họ cho được.
Cậu là ăn hồn hoàn để gia tăng hồn lực, còn người ta thì phải minh tưởng tu luyện.
Không cùng phương pháp không thể đánh giá thiên phú của nhau.
“Giờ chúng ta đi theo họ nha. Đây là 1 cơ hội”.
Tiêu Dao nhìn sang Ngân Lang như hỏi dò ý kiến.
Hiểu được ý cậu cho nên Ngân Lang chui vào hồn cốt chân trái rồi biến mất.
…
Xoạt… xoạt…
Tiếng cây cối bị mở ra tạo thành lối đi.
Tiếng đó khá lớn khiến đám người đưa mắt nhìn lại với vẻ cực kỳ cảnh giác.
Từ trong bụi cây đi ra 1 tên nhóc mới hơn 6 tuổi, nhìn nó y như người rừng vậy.
Thân hình tuy còn nhỏ nhưng cực kỳ săn chắc khoẻ mạnh.
Đầu tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt sáng trong suốt.
Mặt mũi tuy có hơi bẩn nhưng vẫn nhìn ra vẻ đáng yêu 1 cách thoát tục lạ thường.
Bộ đồ tên nhóc mặc trên người được làm từ sợi của cây rừng. Tuy thô ráp nhưng lại sạch sẽ khá tốt.
“Nhóc con...”.
“Một đứa bé!?”.
“Con nhà ai đi lạc?”.
Hàng loạt câu hỏi được thốt ra trong vô tình.
Tiêu Dao chớp chớp mắt nhìn đám người với vẻ vô tội mà đáp.
“Xin chào, ta tên là Tiêu Dao”.
“Ta sống trong khu rừng này từ bé nên không phải con nhà ai đi lạc”.
Câu trả lời này khiến cả đám giật mình. Đứa bé còn nhỏ thế này mà lại sống trong rừng.
“Bé con, cha mẹ nhóc đâu?”.
Lão già đi cùng đám người có vẻ mặt hiền từ hỏi.
Tiêu Dao lắc đầu đáp.
“Không biết. Khi ta có ý thức thì đã sống trong hang của Đại Lực Trư rồi”.
Lão già còn lại trợn trừng mắt. Lão kết luận ngay, cậu là đứa bé bị bỏ rơi.
“Nhóc sao lại đi ra đây?”.
Tiêu Dao cười cười mà gãi đầu đáp.
“Đại Lực Trư đi ra ngoài ăn nên ta đi theo. Nơi này lạ quá mới đi ra lần đầu”.
“Bởi ta lo hái trái cây nên không biết Đại Lực Trư đi đâu rồi”.
“Ta… ta… không biết đường về hang nữa”.
Lạc đường…
Lão già có vẻ mặt hiền từ ấy, đôi mắt bỗng sáng ngời lên.
“Đúng là vận mệnh mà. Nhóc ngày hôm nay đi lạc ra khỏi khu rừng này để gặp được chúng ta”.
“Chứng tỏ ý trời cũng muốn đưa nhóc được trở về với cuộc sống của con người đấy”.
“Theo chúng ta đi. Chúng ta sẽ bảo vệ cho con”.
Tiêu Dao lui lại 1 bước mà hỏi.
“Theo các người có hoa quả để ăn không?”.
Vẻ mặt ngờ ngệch đáng yêu của cậu khiến cả đám cười lớn.
Mấy tên thiếu niên bắt đầu ra sức dụ dỗ.
“Có nha. Chúng ta chẳng những có hoa quả mà còn có thịt cá, bánh mứt, rất nhiều thứ nữa”.
“Đúng nha tiểu đệ đệ. Theo chúng ta đi sẽ không bị đói bụng đâu”.
“Đi theo chúng ta sẽ có đồ đẹp để mặc nữa nha”.
Tiêu Dao vuốt vuốt cái bụng mà gật đầu đồng ý.
“Vậy được. Ta đi theo các người”.
Cái điệu bộ có ăn là dám bán thân này khiến cả đám người cười vui vẻ.
Ngay sau đó Tiêu Dao được cho ăn uống. Lương khô của họ được đặt bên trong mấy thứ gọi là hồn đạo khí.
Tiêu Dao vừa ăn vừa trả lời những câu hỏi của đám người.
Sau 1 phen điều tra tội phạm cấp độ rừng thì tất cả đều kết luận.
Tiêu Dao là 1 đứa bé bị bỏ rơi từ nhỏ. Cậu sống được nhờ bú vú lợn mà lớn lên.
Bình thường cậu theo heo mẹ đi hái hoa quả mà ăn.
Thế nhưng hôm nay cậu lạc đường nên mới đi ra khỏi khu vực quen thuộc đó rồi gặp phải mấy người này.
Từ nhỏ sống trong rừng nên cậu không hiểu gì về tu luyện.
Cậu đã được heo mẹ vô tình giúp thức tỉnh thiên phú rồi.
Khi đám người kêu cậu thả ra võ hồn của bản thân thì cậu chợt hỏi.
“Mọi người đang tìm cái gì vậy?”.
Cô gái tên Độc Cô Nhạn nhanh miệng đáp.
“Chúng ta muốn tìm 1 con Bạo Nộ Á Long khoảng ngàn năm làm hồn hoàn cho Thiên Hằng ca ca nha”.
Tiêu Dao gãi gãi đầu.
Cậu thành công dời đi chủ đề nhắm vào bản thân mình.
Từ đó Tiêu Dao 1 đường đi theo cái nhóm người này.
…
Cám ơn các bạn đã lắng nghe.
Còn tiếp…
Nhớ đăng ký kênh hộ mình nha!.