Chương 16: Thả câu dụ dỗ

Cũng trong cái ngày nghỉ hôm đó của Tiêu Dao, 3 vị giáo uỷ học viện đi vào hoàng cung gặp mặt Tuyết Dạ đại đế.

Tuyết Dạ đại đế quả thực là 1 vị hùng chủ anh minh hiếm có.

Sau khi biết được sự tồn tại của Tiêu Dao thì ông chỉ nói 3 điều.

“Toàn lực bồi dưỡng bất chấp tất cả mọi thứ”.

“Giữ bí mật tuyệt đối”.

”Phái ra 2 vị cung phụng cấp bậc phong hào đấu la ẩn mình theo bảo vệ”.

Qua đó cũng thấy được Thiên Đấu đế quốc ở tình thế bất lợi cỡ nào.

Lượng lớn hồn sư trên mảnh đại lục này đều tập trung vào tay của Vũ Hồn Điện.

Cho nên thay vì tranh thủ lôi kéo lượng lớn hồn sư từ tay “con sói” Vũ Hồn Điện, thì Tuyết Dạ đại đế muốn đầu tư cho đỉnh cấp cường giả trong tương lai hơn.

Tính toán này của ông cũng bao gồm cả 1 thế hệ hoàng đế sau này nữa.

Ngay chiều hôm đó trong phòng khách Tiêu Dao ở Thiên Đấu thành.

“Đệ thật nghèo mà. Nếu đi đến hội đấu giá mà thấy thứ tốt chắc tiếc nuối ngủ không được luôn quá”.

Tiêu Dao ý chí bừng bừng mà chuẩn bị đi cùng Lâm Như Tuyết để tham gia hội đấu giá.

Cái cô nàng Nữ Võ Thần lại chẳng bận tậm đến mấy chuyện đó.

Cô nàng đã được biết thông tin về kế hoạch bồi dưỡng cho Tiêu Dao của hoàng đế rồi.

Nếu nói rằng ai có thể mua được nhiều nhất, tốt nhất trong đấu giá hội thì chắc ăn là cậu rồi.

Thế nhưng Tần Minh lại thả mồi câu.

“Haha… Thật ra không có tiền cũng không sao à nha”.

Câu nói này của Tần Minh khiến cậu chẳng hiểu mô tê gì.

“Thật ra đệ tử của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện có 1 ưu đãi đặc biệt, đó là ký sổ”.

Tiêu Dao bĩu môi chê ngay.

“Xí… Không có tiền đi ký sổ mua để mắc nợ cả đời. Chủ ý cùi bắp quá”.

Cả Tần Minh lẫn Lâm Như Tuyết há hốc mồm.

Lâm Như Tuyết không tin nên thử nói.

“Mỗi năm chỉ cần trả 1 khoản, lãi suất vô cùng thấp luôn”.

Tiêu Dao dùng ánh mắt như thể nói, các người tưởng ta ngu à?

“Nếu con được hưởng lợi từ chủ nợ, thì khi họ có chuyện nhờ có phải con đứng nhìn được không?”.

“Nếu người ta muốn thuê con làm việc, có phải con còn đường từ chối không?”.

“Bỏ ra 1 khoản kim tệ để nắm được mệnh môn 1 Hồn Sư trẻ thì có lợi ra sao?”.

“Kẻ cho vay chưa bao giờ làm chuyện bỏ vốn không lời đâu”.

Nghe 1 tên nhóc mới 6 tuổi hơn nói những lời này khiến 2 kẻ dụ dỗ con nít thấy mắc cỡ cực kỳ.

Tần Minh bụm mặt cạn lời, bởi cậu ta đã biết phi vụ này khó khăn rồi.

Lâm Như Tuyết vỗ vỗ tay tán thưởng.

“Thật là thông minh mà”.

“Được rồi. Thực ra thì học viện chúng ta cũng có 1 khoản ưu đãi dành cho Thiên Đấu tinh anh cấp độ”.

Phụ nữ đúng là biết cách dụ dỗ con mồi hơn đàn ông con trai mà, đặc biệt là mỹ nữ ấy.

“Học viện cho phép đệ tử tinh anh được dùng 1 khoản lớn kim tệ trong qui định để mua sắm trang bị”.

“Số tiền đó sẽ không cần trả lãi trong 10 năm. Sau 10 năm thì tính như ở bên ngoài”.

“Ngoài ra khi dùng danh nghĩa của học viện để mua, sẽ được nhiều ưu đãi cùng giảm giá”.

Lúc này Lâm Như Tuyết mới nói rõ mục đích thực sự.

“Đệ có thể dùng khoản lớn kim tệ đó, nhưng phải đáp ứng 3 yêu cầu bắt buộc của học viện”.

Tiêu Dao đã được Thiên Đấu Hoàng Gia học viện bồi dưỡng, cho nên nói gì thì ân nghĩa đã nợ rồi.

Cậu gật đầu muốn nghe tiếp.

“Yêu cầu thứ nhất, đệ phải gia nhập vào 1 tổ chức bí mật của Thiên Đấu đế quốc”.

“Tổ chức này do chính Tuyết Dạ đại đế ra lệnh. Mỗi người phải thay đế quốc làm việc 3 lần để trả ơn này”.

“Yêu cầu thứ hai, vĩnh viễn không được gây bất lợi cho Thiên Đấu đế quốc”.

“Yêu cầu thứ ba, khi hoàng thất Thiên Đấu đế quốc gặp nguy hiểm thì phải bất chấp tất cả mà ra tay cứu giúp”.

“Đương nhiên tất cả 3 yêu cầu này đều đợi đến khi đệ đủ cường đại để có thể thực thi”.

Tiêu Dao rất nhanh thông suốt tất cả.

Thiên Đấu Hoàng Gia học viện đơn giản mà nói chính là nơi đào tạo lực lượng hồn sư cho Thiên Đấu đế quốc.

Những tinh anh trong học viện sẽ là thanh vũ khí sắc bén để cho hoàng đế sử dụng chống lại ngoại địch.

Đặc biệt là những hồn sư trẻ như cậu. Với 3 yêu cầu này thì gần như khiến 1 đời cường giả bị trói chặt với hoàng thất Thiên Đấu rồi.

Nhúng vai Tiêu Dao cười đáp.

“Đệ biết ơn học viện đã ra sức bồi dưỡng cho đệ. Thế nhưng đệ không có ý định làm con chó cho hoàng thất cả đời đâu”.

“Thôi đi dạo 1 vòng, cho dù không mua được gì cũng được mở rộng tầm mắt”.

Cậu nghiêm túc nói với Tần Minh.

“Con biết mục đích của học viện. Thế nhưng con có thể cam đoan”.

“Nếu ngày sau học viện cần đến con, con sẽ nghĩa bất dung từ mà ra sức vì học viện”.

“Vũng nước hoàng thất gì đó, con không có ý định nhảy vào”.

Lời cam đoan này cũng đã vô hình lọt vào tay của mấy vị cường giả đang ẩn nấp xung quanh đây.

Không nhúng chàm vào vòng tròn hoàng thất.

Học viện là của hoàng đế, cho nên ra sức vì học viện cũng đồng nghĩa với nghe lệnh từ hoàng đế.

Một lời biến tấu nhưng đã cho thấy điểm mấu chốt của Tiêu Dao.

Lâm Như Tuyết cùng Tần Minh đã hiểu được ý cậu nên đứng dậy mà gật đầu.

Với cái kỹ năng hồn cốt chân trái, thì phạm vi 100 mét xung quanh sao thoát được cảm ứng của Tiêu Dao.

Cậu cố tình nói như thế để cho những kẻ đó nghe đấy.

Bởi ngày hôm trước cậu đã mua đầy đủ mọi thứ cần rồi, cho nên cả buổi chiều Tiêu Dao chẳng đi đâu cả.

Khi sắc trời hơi tối thì cậu cùng 2 vị sư phụ đi ra ngoài ăn tối, sau đó mới đi tham gia hội đấu giá.

Mỗi lần tổ chức hội đấu giá thì thư mời sẽ được phát ra với số lượng khá hạn chế. Chủ yếu là mang tính nhắm vào khách hàng tiềm năng đấy mà.

Nếu như mở cửa loạn xà ngầu thì rất dễ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.

Cũng có thể tạo cơ hội cho đạo tặc không tiền mua, nhắm vào người mua được mà ra tay cướp bóc chẳng hạn.

Thế nên thư mời của đấu giá hội đại biểu cho tiền tài cùng danh vọng địa vị.

Tiêu Dao là thuộc dạng đi ké xe đò nên đâu có biết nhiều thông tin đâu.

Khi đi đến trước của đấu giá hội thì cậu thấy ngay cải bảng hiệu cực lớn.

“Tụ Bảo Hội”

Ý nói là nơi tập hợp của những thứ trân quý ấy mà.

Chưa kịp bước vào thì cả 3 người đã nghe tiếng gọi của 1 tên thiếu niên.

“Yo… Tần sư phụ, Lâm giáo sư”.

Tiêu Dao đưa mắt nhìn sang thì thấy cái tên thiếu niên bị cậu đá bay lúc mới gia nhập học viện.

“Tuyết Băng hoàng tử”.

Cả 3 người chúng ta quay lại mà chào cái tên hoàng tử cà phất cà phơ này.

Từ ngày bị Tiêu Dao đánh trước mặt mọi người, thì cái tên này cũng thường tìm cậu gây chuyện lắm.

Kết quả khỏi nói cũng biết, ăn đá bay đi.

Thế là qua mấy lần hắn khôn hẳn ra. Không gây chuyện nữa mà dùng cách làm thân kết giao.

Cũng không muốn làm cao, Tiêu Dao làm bạn với hắn. Nhưng cũng chẳng gần chẳng xa, bình thường nói chuyện sách vỡ tu luyện mà thôi.

“Haha… Tiêu Dao, đệ cũng ở đây nữa à?”.

“Mấy lần ta định rủ đệ đi ra ngoài chơi mà tìm không thấy”.

Tiêu Dao chỉ chỉ Lâm Như Tuyết mà đẩy ra đỡ đạn.

“Đệ bị bà chằng này lôi đi quoánh nhau”.

Như Tuyết cười cười đầy ác ý.

Bình thường mấy đệ tử trong học viện hay gọi cô nàng như thế đấy.

Tuyết Băng thấy hoạ sắp đổ lên đầu mình nên lôi 1 lão già ở phía sau ra chắn đạn.

Lão già này mặc hoa phục màu vàng chanh hết sức cao quý.

Bộ đồ lão mặc là dạng hoàng bào có thêu hoa kim tuyến.

Tóc hoa râm được cắt tỉa gọn gàng.

Vóc người trung bình nhưng cái dáng thì hơi béo, theo kiểu người ở địa vị cao ấy.

Tướng mạo khá uy nghiêm, nhưng lại có đôi mắt nhỏ làm cái khuôn mặt mất vẻ vốn có.

Lão đứng chắp tay bất chấp người xung quanh cúi chào.

Cái bộ dáng cực kỳ cao ngạo y như thiên hạ duy ta độc tôn.

“Thân vương đại nhân khoẻ”.

Cả Lâm Như Tuyết lẫn Tần Minh cung kính mà cúi chào.

Đúng thế, lão già này chính là bào đệ của Tuyết Dạ đại đế đương thời, Tuyết Tinh.

Đi theo bảo vệ cho lão là 1 người có thân hình rất chuẩn gym.

Cơ bụng 6 múi, mỗi tất da thịt chứa đựng sức mạnh khủng bố nhưng lại săn chắc phi thường.

Râu tóc 1 màu xanh biếc, đôi mắt như 2 viên lục bảo thạch sáng lóng lánh.

Trên thân khoát bộ giáp nhẹ bó sát người màu xanh lá.

Đôi tay người này mang cái bao tay màu đen tuyền nhìn khá nguy hiểm.

Thân đứng đó mà khí tràng uy áp khá mạnh, khiến mọi người kiêng kỵ.

“Gặp qua Độc Đấu La các hạ”.

Tần Minh cũng cực kỳ biết điều nên cúi chào luôn người đàn ông đấy.

Người đàn ông đấy là Độc Cô Bát, hồn Đấu La nên người giang hồ hay gọi là Độc Đấu La.

Là ông của Độc Cô Nhạn, cũng là vị cung phụng của hoàng thất Thiên Đấu.

Độc Đấu La gật đầu chào lại, bởi Tần Minh cũng là sư phụ của Độc Cô Nhạn mà.

Tuyết Tinh thân vương đưa mắt nhìn lấy Tiêu Dao đứng đấy mà hỏi.

“Vị tiểu bằng hữu này là Tiêu Dao sao?”.

“Có nghe Tuyết Băng nói qua nhóc khá là lợi hại phải không?”.

“Ta cho nhóc theo sau làm hộ vệ cho Tuyết Băng có chịu không?”.

Tần Minh cùng Lâm Như Tuyết ánh mắt biến đổi mà cười giải vây.

“Thân vương đại nhân thông cảm”.

“Thằng nhóc chỉ mới là Hồn Sư nên không thể đảm nhận nhiệm vụ đó đâu ạ”.

“Chuyện đại nhân phân phó chúng ta sẽ về nói lại với 3 vị giáo uỷ”.

“Các ngài ấy sẽ chọn ra hộ vệ ưu tú theo bảo vệ cho Tuyết Băng hoàng tử ạ”.

Tuyết Tinh thân vương nhìn trúng là cái dạng tinh anh được Thiên Đấu Hoàng Gia học viện toàn lực bồi dưỡng như Tiêu Dao chứ thiếu đâu hộ vệ ưu tú.

Thấy nói nữa cũng không đạt được mục đích nên lão dẫn đầu đi vào Tụ Bảo Hội.

Dòng người ra vào khá là tấp nập.

Đám binh lính hộ vệ chịu trách nhiệm kiểm tra thư mời.

Thế nhưng đám người Tuyết thân vương thì không cần, cái mặt lão là thư mời cấp cao nhất rồi.

Kế đó là 3 người Tần Minh, Lâm Như Tuyết cùng Tiêu Dao.

Ngay khi hộ vệ định gọi lại kiểm tra thư mời thì Tuyết Băng đã liếc hắn 1 cái.

Toàn bộ cả 6 người thuận lợi đi vào trong.

Cám ơn các bạn đã lắng nghe.

Còn tiếp…

Nhớ đăng ký kênh hộ mình nha!.