Chương 11: Trở về học viện

Bên trong nhà trọ có 3 tầng.

Tầng 1 là đại sảnh kiêm luôn phòng ăn chung.

Tầng 2 để làm dãy phòng ngủ cho hồn sư tá túc.

Còn tầng 3 chỉ dành cho những cường giả hoặc đệ tử của những học viện, tông môn, đại thế lực.

“Đồ ăn… đồ ăn… Cho con đồ ăn đi”.

Tiêu Dao như sói đói chạy thẳng đến chỗ bán món ăn.

Lúc này mấy người khác cũng đã đi từ từ vào rồi.

Tần Minh bước đến chỗ chưởng quầy để thuê phòng cùng trả tiền món ăn cho cả nhóm.

Mấy tên thiếu niên cũng đói nên không để ý lắm đến chuyện tắm rửa trước sau. Cả 5 tên bước đến chỗ Tiêu Dao cùng lấy món ăn.

Nữ nhân lại là xem trọng thân thể hơn. Hai cô nàng đi lên phòng trước để tắm rửa rồi mới xuống ăn.

Lấy xong món ăn thì cả 6 tên con trai chụm lại chung 1 bàn mà ăn ngấu nghiến.

Thu xếp xong chuyện với chưởng quầy thì 3 vị sư phụ cũng lấy món ăn mà dùng.

Việc phục hồi thể lực trước là điều ưu tiên đối với hồn sư khi đi ra ngoài.

Bên trong phòng ăn giờ đây cũng có sẵn 6, 7 hành khách đang ăn uống và cùng trò chuyện.

Bởi trước đó đã thấy đám người Thiên Đấu Hoàng Gia học viện đánh nhau. Cộng với thân phận nhóm người cho nên giờ chẳng ai lại dám đi trêu chọc nữa.

Đoàn người của Tượng Giáp học viện lúc này mới khiêng 3 tên kia đi vào.

Ánh mắt cả đám như muốn phún ra lửa.

Bởi vì là các đệ tử so đấu với nhau cho nên sư phụ cái đám đó không có cớ mà ra tay.

Thế nhưng ánh mắt của đám lão đầu ấy lại dán vào thân ảnh nhỏ nhắn của Tiêu Dao và Ngọc Thiên Hằng.

Vị trung niên sư phụ có thân hình lực lưỡng chừng 40 tuổi. Hắn có mái tóc màu nâu cháy từ trên lầu bước xuống đi đến chỗ Tần Minh cùng 2 vị trưởng lão.

Khuôn mặt lão hết sức góc cạnh, lại cộng thêm bộ trang phục ôm bó thân hình đầy lực, khiến người trung niên y như 1 con trâu rừng hoang dã.

“Các vị là đội 1 của Thiên Đấu học viện sao?”.

Thiên Đấu Hoàng Gia học viện cũng có 2 đội phân biết chính phụ. Họ làm thế để dễ dàng tham gia các giải thi đấu hồn sư cho nên vị trung niên này mới hỏi thế.

Vị trưởng lão có võ hồn cóc độc đứng dậy đáp đúng lễ.

“Đúng thế. Chúng ta là người phụ trách đội 1 của học viện Hoàng Gia”.

Lão này khá khôn khéo khi lôi cái chữ Hoàng Gia ra mà áp đảo đối phương.

Nếu đối phương dám kiếm chuyện, lấy lớn ức hiếp nhỏ thì chính là đang muốn gây thù cùng hoàng gia Thiên Đấu đế quốc.

Họ không sợ đánh nhau nhưng lo nghĩ đến các mối quan hệ chính trị phía sau hơn.

Người địa vị càng cao, càng có nhiều cố kỵ đấy mà.

Người trung niên khoanh tay nhìn chằm chằm vào Thiên Hằng và Tiêu Dao mà nói.

“Thiên Đấu học viện đúng là chỗ tốt mà. Còn nhỏ lại có năng lực chiến đấu tốt như thế rồi”.

“Tượng Giáp học viện chúng ta cũng muốn được giao lưu học tập nhiều hơn với vị thiên tài nhỏ tuổi đây”.

“Sau khi trở về ta sẽ báo lại cho tông chủ. Nhờ người dẫn theo vài đệ tử bất tài đi đến học viện Thiên Đấu đòi lại sổ sách hôm nay”.

Đúng kiểu mặt mũi của đám tông môn thế lực lớn quý hơn vàng mà.

Chạm tới là phải đi đòi, đi lấy lại cho bằng được.

Vị trưởng lão có vẻ mặt hiền từ cười ha hả đáp.

“Haha… Ta nhớ Tượng Giáp Tông nuôi voi chứ đâu có nuôi cua đâu nhỉ?”.

“Chặn cửa kiếm chuyện với người không thành lại ngang ngược muốn đến tận cửa uy hiếp sao?”.

Giọng nói của lão bỗng nhiên uy nghiêm hơn mà thả ra uy áp cấp Hồn Thánh.

“Nếu ngươi muốn thử xem bọn ta dám chiến không thì ra tay đi”.

Đám người bắt đầu đưa mắt nhìn về chỗ 4 vị cường giả, mấy đệ tử cũng dừng ăn mà nhìn.

Nhồng nhoàm… nhòng nhoàm…

Tưởng rằng sẽ có thêm 1 cuộc đại chiến giữa các vị sư phụ với nhau. Nào ngờ người trung niên kia lại quay đầu mà bước đi.

“Tốt tốt… Thiên Đấu Hoàng Gia học viện, chúng ta nhớ rõ ngày hôm nay”.

Không có đánh nhau thì đương nhiên sẽ trở lại với tiết mục ăn uống rồi.

Những cái nhà trọ sinh sống dựa vào sâm lâm thế này thường phục vụ hồn sư rất tốt.

Đối với họ hồn sư là 1 nghề nghiệp cao quý lại dễ kiếm ra tiền, cho nên dịch vụ bên trong nhà trọ thập phần tiện nghi.

Từ thức ăn cho đến các dịch vụ tắm gội, xông hương, giường chiếu nghỉ ngơi đều thoả mãn cái thân thể mệt lừ ấy.

Tiêu Dao ăn rất là nhiều món rồi sau đó đi tắm gội sạch sẽ.

Cậu được sắp xếp ngủ chung với Tần Minh bởi các vị trưởng lão sợ đám Tượng Giáp học viện giở trò.

Trải qua nhiều năm sống trong rừng khiến khả năng cảnh giác trước bất kỳ mối nguy hiểm nào của Tiêu Dao cực kỳ mẫn cảm.

Huống hồ Ngân Lang còn xuất hiện mà nằm trên người cậu ngủ nữa.

Đối với các hồn linh bình thường thì khi xuất hiện bên ngoài nhiều sẽ khiến nó bị suy yếu đi.

Nhưng đối với Ngân Lang thì khác. Nó đã được tinh thần lực của người từng là 1 vị thần gia cố bảo vệ cho nên thập phần mạnh mẽ.

Ngân Lang tồn tại dưới dạng năng lượng nhưng không bị thất thoát ra bên ngoài. Ngược lại nó vẫn đang hấp thu lực lượng xung quanh theo kiểu hô hấp bình thường.

Nếu nói cho dễ hiểu là nó tồn tại y như con La Tam Pháo của vị đại sư kia.

Khi Ngân Lang ở đấy thì nó có thể phát động bất kỳ 1 trong 3 loại hồn kỹ Không Dực, Tách Không hoặc là Ngưng Đọng.

Hầu như Tiêu Dao an toàn 100% dù cho cậu có ngủ say đi chăng nữa.

Sau 1 dêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm hôm sau khi trời còn tờ mờ thì các vị sư phụ đã gọi tất cả thức dậy mà chuẩn bị vào thành.

Ăn điểm tâm xong, tất cả rời khỏi nhà trọ mà toàn lực chạy về Thiên Đấu thành.

Từng tia nắng bình minh xuất hiện mang đến cho Tiêu Dao 1 cảm giác hưng phấn lạ thường.

Cậu sắp được khám phá cuộc sống của con người ở cái thế giới này rồi.

Thiên Đấu thành nằm tại trung tâm của Thiên Đấu đế quốc.

Còn Thiên Đấu Hoàng gia học viện lại nằm lệch 1 chút về phía đông bắc của toà thành này, nói dễ hiểu là ở ngoại thành đấy mà.

Là hạch tâm tập trung tất cả quyền lợi về mặt chính trị của Thiên Đấu đế quốc.

Thiên Đấu thành có thể xem là 1 trong 3 toà thành quyền lực nhất trên mảnh đại lục này rồi.

Ngoài nó ra còn có toà thành của Vũ Hồn Điện và Tinh La đế quốc nữa.

Mặc dù các vương quốc, công quốc, đế quốc nhỏ nằm trong lãnh thổ Thiên Đấu không chịu quá nhiều quản chế. Thế nhưng Thiên Đấu đế quốc nắm trong tay 3 cái đại quân khu, binh lính vượt qua 100 vạn. Sức mạnh quân sự thật hùng hậu đủ để chấn nhiếp cùng đe doạ các thế lực lân bang.

Tuy nói là không có cưỡng chế các vương quốc, công quốc, đế quốc phụ thuộc. Nhưng khi có xung đột lãnh địa quốc gia thì các thế lực phụ thuộc đó phải tự tiến đến trợ giúp đế quốc kháng địch.

Hoàng đế Thiên Đấu hay Tinh La đương nhiên là muốn nắm hết quyền lực vào tay rồi.

Thế nhưng tình huống đại lục hiện tại không cho phép họ làm thế.

Bên trong mỗi đế quốc tồn tại mấy gia tộc hoặc tông môn cực kỳ cường đại. Ví như Hạo Thiên tông, Lam Điện Phách Vương tông,Thất Bảo Lưu Ly tông,…

Ngoài ra còn có các đại tông môn vừa và nhỏ phối hợp cùng Vũ Hồn điện gây rối. Điển hình như Tượng Giáp tông, Hoả Báo tông,…

Cổng vào Thiên Đấu thành cực kỳ cao to lại uy nghiêm.

Từng đội binh lính tuần tra mang theo khí thế hừng hực y như giữ quan ải vậy, cực kỳ đáng sợ.

Cả nhóm học viện Hoàng Gia không đi vào thành mà chạy dọc theo tường thành về phía đông bắc.

Bởi học viện cần tạo ra một số khu vực có điều kiện tu luyện thích hợp cho từng kiểu hồn sư. Cho nên bên trong Thiên Đấu thành không có nơi nào diện tích đủ lớn để làm địa điểm xây dựng cả.

Thiên Đấu hoàng gia học viện đúng là vĩ đại hơn xa trong tưởng tượng của bất kỳ ai.

Cả 1 ngọn núi chính, mảnh rừng rậm mênh mông, cái hồ bên trái cực kỳ to lớn. Non xanh nước biếc, cảnh sắc tú lệ y như lạc vào chốn thế ngoại đào viên.

Tất cả đều thuộc về quản lý của Thiên Đấu hoàng gia học viện đấy.

“Thật là 1 nơi tuyệt vời mà”.

Tiêu Dao cũng không khỏi buông lời khen ngợi khiến cho cả đám cười vui vẻ.

“Haha… Tiêu Dao sư đệ, từ nay đây là nhà của đệ đấy”.

“Bên trong còn có cảnh sắc thật là đẹp hơn nữa. Sau này chúng ta sẽ dẫn đệ đi tham quan tất cả”.

“Nơi đây cách Thiên Đấu thành không tới 20 dặm, cho nên lúc nào rãnh ta sẽ dẫn đệ vào thành chơi”.

Nghe thấy những lời dụ hoặc đó thì Tiêu Dao hưng phấn không thôi.

“Được được. Hihi”.

Vừa đi vào trong đã thấy có từng nhóm đệ tử mặc trang phục màu vàng tầm 10 đến 12 tuổi đi đi lại lại.

“Thiên Hằng ca trở về rồi đấy à?”.

“Tần Minh sư phụ về rồi”.

“Các ngươi có thu hoạch được hồn hoàn không?”.

Có rất nhiều đệ tử vây lấy đám Ngọc Thiên Hằng cùng Tần Minh sư phụ.

Riêng 2 vị trưởng lão cùng Tiêu Dao bị cho ra rìa ăn bơ.

Để rồi có 1 thiếu niên tầm 11 tuổi bước đến nhìn ngắm Tiêu Dao.

Bởi vì cậu còn nhỏ so với thân hình của thiếu niên Áo Tư La nên bộ đồ mặc đỡ này khá là rộng thùng thình.

Tuy nhìn cậu rất là sạch sẽ nhưng cái vẻ nông dân lên thành phố lộ rõ mồng một ra đấy.

“Nè nhóc là ai vậy?”.

Vẻ khinh thường trào phún trong từng lời nói của cái tên thiếu niên này khiến Tiêu Dao khó chịu.

Nhìn cái bộ dáng cao ngạo đầy vẻ quý tộc của cái tên này đã đủ cho cậu chẳng thèm trả lời rồi.

Cái tên thiếu niên thấy thế liền sinh khí hơn mà mắng.

“Cái tên khất cái từ đâu đến mà dám kiêu ngạo trước mắt ta hả? Cút nhanh cho ta”.

Hắn chẳng những mắng mà còn chỉ tay về phía mặt của cậu.

Phanh…

Tiêu Dao bay đến sút cho tên này 1 cước bay ra ngoài.

Đột nhiên có biến khiến cho đám đệ tử xung quanh nhất thời chú ý tới.

Hai vị trưởng lão không hề nói gì, bởi vì tên thiếu niên vừa mắng kia có địa vị phi thường.

Với lại Tiêu Dao bất chợt ra chân thì làm sao mà cản cho kịp.

Độc Cô Nhạn trước đó cảm kích Tiêu Dao đã trợ giúp thu hoạch hồn hoàn cho Ngọc Thiên Hằng.

Cộng thêm cô đã thấy rõ chiến lực của cậu nhóc cho nên chạy sang hỏi.

“Tiêu Dao chuyện gì thế? Sao đệ lại đánh người vậy hả?”.

Tiêu Dao chỉ tên thiếu niên kia mà đáp.

“Hắn chỉ tay mắng đệ đấy”.

Bởi cậu không có ý định trọng thương hay hạ sát thủ đối phương cho nên tên thiếu niên chỉ đau 1 chút thôi.

Hắn ôm bụng mà quát.

“Ngươi… ngươi dám ở Thiên Đấu hoàng gia học viện mà ra tay đánh người sao?”.

“Ngươi muốn khiêu khích uy nghiêm đế quốc à?”.

Tiêu Dao bĩu môi đáp.

“Ta là con nít. Cái gì là uy nghiêm đế quốc hả? ăn được không?”.

“Ngươi dám chỉ mắng ta là ta đánh ngươi thôi”.

Độc Cô Nhạn nhìn lại dáng vẻ chật vật của tên thiếu niên mà quát.

“Tuyết Băng, ngươi đừng có lấy cái địa vị hoàng gia của ngươi ra mà doạ người”.

“Tiêu Dao là đệ tử mới nhận của Thiên Đấu hoàng gia học viện chúng ta”.

“Ngươi dám ăn hiếp đệ ấy thì ta sẽ đánh ngươi đấy”.

Trời ạ… Tên thiếu niên tên Tuyết Băng này thực sự muốn khóc luôn.

Mới chỉ mắng nó 1 chút đã bị đá như trái bóng thế này, vậy mà còn gặp ngay cái bà rắn độc uy hiếp nữa.

Trong học viện này thì địa vị của Độc Cô Nhạn khá là cao.

Bởi vì cô nàng có người ông làm cung phụng cho hoàng thất Thiên Đấu.

Tần Minh thấy thế liền bước đến chỗ Tiêu Dao nói.

“Được rồi. Tiêu Dao con theo ta”.

“Ta dẫn con đi làm thủ tục nhập học”.

Thế là cuộc sống của Tiêu Dao bắt đầu rơi vào quỹ đạo của 1 con người bình thường.

Cám ơn các bạn đã lắng nghe.

Còn tiếp…

Nhớ đăng ký kênh hộ mình nha!.