Tiêu diệt xong Âm Huyền, Khương Ly không đi trợ giúp mấy vị phó tướng khác, mà hóa thành kim quang xông thẳng vào giữa Kiếp quân.
Quanh thân hắn bao phủ màu trắng niệm thuẫn kết giới, hai quyền cháy rực tả đột hữu xông. Hắn thường thường một quyền một cước, liền đem cấp thấp Kiếp dân đánh thành mảnh thịt.
Từ trên cao nhìn xuống, Khương Ly tựa như một chiếc máy ủi màu trắng, mỗi nơi đi qua, kẻ địch đều bị trùng kích bay tứ tán, nháy mắt liền xé ra một con đường máu.
Mà bị sáu tên Thượng Phẩm Lạc Sư vây công Thương Hải cùng Triệu Minh, sau khi chịu đủ mọi loại Lạc Thuật cùng tinh thần lực công kích, đều há mồm kêu thảm chết tức tưởi.
Kiếp tộc bên này vốn ở tình thế bất lợi, bị số lượng gấp nhiều lần Lạc dân vây đánh, đã tử thương vô số, hiện tại Bạch Lộc Kiếp Tôn trọng thương bỏ trốn, mà ba vị Tứ Văn thống lĩnh cũng lìa đời.
Không có thống soái, Kiếp dân chỉ là một đám ô hợp, giữa các chi đội ngũ hoàn toàn không có phối hợp, chỉ biết theo bản năng đấu đá lung tung, ngược lại thành toàn sứ mạng thu gặt tánh mạng địch nhân của các dũng sĩ Lạc tộc.
Hào quang Lạc thuật không ngừng lóe lên nở rộ, một tên tiếp một tên Kiếp dân ngã xuống, ngay cả Kiếp dân cường đại nhất, cũng không thể lật lên bọt sóng gì trước một chi đại quân Lạc tộc mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng như thế.
Có đám Kiếp dân sở trường chạy trốn muốn độn thổ bỏ chạy, lại phát hiện chẳng biết tại sao mặt đất không còn che chở bọn họ nữa. Mặt đất rộng lớn được từng đạo thổ hệ Lạc thuật bao trùm, mặc cho bọn họ thi triển thần thông bắn mạng như thế nào đều không thể chui xuống, cuối cùng từng tên một bị giết chết. Có đám Kiếp dân thiện về ẩn núp, muốn ẩn mình trốn tránh, nhưng đối mặt với Lạc sư tinh thần lực càn quét, không tài nào giấu diếm. Mà đội ngũ mười lăm tên Tam Văn thống lĩnh kia, từ lâu đã toàn quân bị diệt, chỉ để lại trên mặt đất nát bét thi thể.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng, khiến người nghe rợn cả tóc gáy.
Đây là thắng lợi của Lạc tộc, là thắng lợi của Vũ Bắc Quân, hơn nữa còn là một trận đại thắng huy hoàng.
Khi một tên Kiếp dân cuối cùng ngã xuống, tất cả Lạc tộc dũng sĩ đều thở hổn hển, hai tròng mắt đỏ thẫm quan sát bốn phía, không còn nhìn thấy bất kỳ thân ảnh của một địch nhân nào nữa.
Trong thiên địa tràn ngập sát khí.
Các dũng sĩ đứng giữa núi thi thể, đứng trong biển máu, giống như Chiến Thần bất bại, nghiêm trang không thể xâm phạm.
Một chiến sĩ giơ cao vũ khí trên tay, ngửa mặt lên trời gào thét điên cuồng, phát tiết phấn khởi cùng vui sướng trong lòng.
Các tộc nhân đáp lại, một tràng tiếng huýt gió liên tiếp kia đủ để cho thiên địa biến sắc, sao trăng mất sáng.
Khương Ly toàn thân bọc trong màu trắng kết giới hóa thành kim quang, lượn lờ xung quanh. Thần niệm dò xét tỉ mỉ mỗi một góc phương viên mấy chục dặm, xác định không có bất kỳ con cá lọt lưới nào, mới quay đầu trở về.
Cũng lúc này, Vũ Bắc Lạc Tướng tay phải cầm đao, tay trái nhấc theo thủ cấp đạp không bay đến, quát lớn ra lệnh:
“Thu dọn chiến trường, kiểm kê thương vong”
Tất cả dũng sĩ dưới sự hướng dẫn của trưởng quan bắt đầu lu bù công việc.
Khương Ly cũng không vội vã vào thành, mà cùng Lạc Thanh đi dạo giữa chiến trường, thần niệm chầm chậm lan tỏa, nếu gặp bất kỳ Kiếp dân nào còn hơi thở, thì lập tức dùng kiếm niệm đánh chết.
“Tướng quân.”
“Tướng quân.”
Lạc Ly đi qua chỗ nào, rất nhiều dũng sĩ sùng bái không gì sánh được, đều cung kính hành lễ.
Vũ Bắc quân bảy vị phó tướng, những binh lính này đều tôn xưng là tướng quân.
“Đây chính là chiến trường.” Lạc Thanh nhìn xem trước thành rộng lớn khoảng đất, nơi đây đã sớm hóa thành biển lửa, khắp nơi là tàn thi cùng máu tươi nói khẽ.
“Nếu như trận chiến này không có thể ngăn trở, chính là Kiếp tộc tàn sát Lạc tộc ta.” Khương Ly nói ra.
“Ừm” Lạc Thanh tâm tình trầm trọng, gật đầu.
Hai người vừa đi vừa nhìn.
Có dũng sĩ ôm chân đau khổ hừ nhẹ, hắn một cái bắp đùi đã gãy mất. Cũng có dũng sĩ che bụng, phần bụng có cái lỗ máu... Thụ thương dũng sĩ rất nhiều, cũng có đồng bạn hỗ trợ đơn giản xử lý vết thương, còn cần chờ đợi thầy lang tới cứu trị!
Còn có rất nhiều dũng sĩ nằm tại đó không nhúc nhích, bọn hắn đều đã chết, có những tộc nhân khác đang di chuyển những thi thể này.
“Tướng quân.” Một vị Thượng phẩm chiến sĩ tiến về phía hắn, người này là một trong năm vị thống lĩnh dưới trướng Khương Ly.
“Đội ngũ của chúng ta tổn thất như thế nào?” Khương Ly bình thản hỏi, hắn dẫn dắt năm ngàn người đội ngũ bao quát Diệp trấn dân chúng cũng cùng tham chiến, lúc nãy chiến tranh kịch liệt, không kịp để ý.
“Vẫn chưa hoàn toàn tính toán rõ ràng.” Thượng phẩm chiến sĩ cung kính nói, “Đoán sơ qua, tại chỗ chiến tử dũng sĩ đại khái hai trăm người, thụ thương vượt qua một ngàn, trong một ngàn dũng sĩ bị thương này có một số nhỏ không thể cứu sống, một bộ phận tàn tật, còn đa phần chỉ bị thương nhẹ”
“Chiến tử hai trăm, thụ thương một ngàn, vẫn được đi” Khương Ly trầm ngâm dưới sự dẫn đường của thuộc hạ, đi đến đội ngũ của hắn.
Thấy hắn vừa đến, đang lu bù công việc đám Lạc dân đều dừng tay, gượng đứng thẳng người sùng bái nhìn hắn.
Khương Ly trong trận chiến vừa rồi biểu hiện thật sự quá lóa mắt, đơn độc giết chết một tên Kiếp tộc cao thủ không nói, khi hắn lao vào giữa Kiếp tộc đại quân, tả đột hữu xung, kéo ra một đường máu, chấn động nhân tâm.
Lạc tộc trước nay sùng bái cường giả, đặc biệt giống như Khương Ly bực này hũng mãnh Chiến Sĩ càng được hoan nghênh.
Hắn cùng đám người gật đầu, phân phó tất cả mọi người tập trung vận chuyển hô hấp pháp xua tan trong người Kiếp độc liền xoay người về thành.
…………
La Thành phủ thành chủ ngồi đầy người, Vũ Bắc quân cao tầng mười lăm vị Thượng Phẩm Chiến Sĩ, bảy vị Thượng Phẩm Lạc Sư không ai tổn thất.
Khác biệt với không khí hân hoan của dân chúng, trong phòng nghị sự mọi người đều sắc mặt nghiêm túc vô cùng.
Vũ Bắc Lạc Tướng ngồi ở chủ vị, trầm giọng nói: “Trận chiến vừa rồi, chúng ta mặc dù chiến thắng, nhưng bởi vì thực lực khác biệt quá nhiều, nên tất cả mọi người nhất định không được chủ quan”
“Rõ đại nhân”
Vũ Bắc Lạc Tướng lo lắng cũng không phải là không có cơ sở. Đơn cử như tên tân tấn Kiếp Tôn kia, khí tức phù phiếm hiển nhiên là vừa vặn mới đột phá. Nhưng lại có thể ở trong tay hắn chèo chống thật lâu, thậm chí suýt chút nữa chạy thoát.
Vũ Bắc quân mười vạn dũng sĩ, tại thực lực áp đảo bên dưới, cùng mười lăm ngàn địch quân giao, lại như cũ tổn thất thảm trọng. Nếu đổi thành số lượng quân đội cùng cường giả tương đương, hai bên giao chiến bên nào thắng còn chưa rõ ràng.
Có thể thấy, ngoại giới Kiếp tộc mỗi cá thể thực lực cường đại cỡ nào.
“Lạc Ly phó tướng tựa hồ biết rất nhiều về Kiếp tộc, hiện tại có thể chia sẻ cho mọi người cùng tham khảo được chứ?” Vũ Bắc Lạc Tướng, quay đầu nhìn về phía Khương Ly hỏi.
Khương Ly gật đầu, mở miệng: “Ta cũng không hiểu quá rõ, những kiến thức này đều là được gia sư Vũ Ninh Hầu truyền thụ”
“Thì ra Lạc Ly phó tướng lại là Lão hầu gia đệ tử”
“Chẳng trách tuổi còn trẻ, thực lực đã cường đại như vậy”
Không ít người, khi biết được thân phận của hắn, đều giật mình kinh ngạc, mà Vũ Bắc Lạc Tướng tựa hồ đã biết trước, giơ tay tạm dừng xì xào bàn tán.
“Ta chỉ biết, Kiếp tộc đến từ thế giới bên ngoài, trước nay luôn lăm le muốn xâm chiếm Lạc Thần giới. Hơn nữa chủ yếu tấn công nhân tộc thành trấn, nguyên nhân ngoại trừ chiếm lĩnh địa bàn, tài nguyên ra còn một mục đích khác là để luyện chế Nhân đan”
“Nhân đan?”
“Đúng vậy, dùng nhân tộc máu thịt, linh hồn luyện hóa thành một viên đan dược, dùng tăng cao tu vi, những tộc nhân bị luyện hóa, thân thể bị tàn phá không nói, ngay cả linh hồn cũng tiêu tán, tan biến tại trong trời đất. Cho nên mỗi lần Kiếp tộc đại quân đi qua đâu, sẽ là đồ thành diệt trấn”
“Cái gì”
“Cỡ nào tàn độc, cỡ nào ác ôn”
Ngồi trong phòng nghị sự tất cả mọi người đều sục sôi căm phẫn, lớn tiếng mắng chửi.