Hầu hết Lạc Sư, Chiến Sĩ ở đây, ngoại trừ một ít cường giả ra, rất ít người biết đến Kiếp tộc, biết đến ngàn năm giới chiến. Bọn họ cả đời sinh sống tại Lĩnh Nam, cùng Lạc thú tranh đấu, chỉ biết kẻ thù của mình là Lạc Thú, lại không rõ, kẻ thù thật sự của Lạc Thần giới là ngoại giới Kiếp dân.
Mỗi ngàn năm, khi Vân Mộng Trạch sương mù lui tán, Thương Mang Cổ Đạo lộ diện, thì lập tức đã bị Nhân Thú hai phe cường giả hợp lực đẩy lùi, chưa từng để xảy ra Kiếp họa.
Vì thế, khi chứng thực việc Kiếp dân đồ sát thành trấn, tất cả đều nhao nhao biến sắc mặt.
Hơn nữa, đây mới chỉ là Vũ Ninh Bộ, tiếp giáp dãy Ngũ Lĩnh có ba bộ lạc khác, hẳn là cũng chịu tác động đi.
Việc này quả thực đã ảnh hưởng đến toàn bộ Lạc Thần giới.
“Nhưng đây cũng không phải tin tức mới nhất” Một lời của Vũ Ninh Hầu gây nên sóng gió, mọi người đăm đăm nhìn lão. Lão Hầu Gia thở dài, nói tiếp:
“Trong thời gian chúng ta tập hợp, thì Vũ Ninh Bộ đã có thêm một thành ba trấn nữa bị diệt, ngoài ra, Việt Thường Bộ, Giao Chỉ Bộ, Ninh Hải Bộ cũng tổn thất thảm trọng”
“Cái gì”
“Lẽ nào lại như vậy?”
Tất cả đám người đều cắn răng sôi máu tức giận, vừa kinh hãi Kiếp dân hung tàn.
“Bạch Hạc Thành các vị Lạc Vương đang ở Vân Mộng Trạch cùng Kiếp tộc cường giả giao chiến, mà chúng ta thì cần chung tay góp sức tiêu diệt phía dưới Kiếp dân, không để chúng tai họa quê nhà. Đây cũng là nguyên nhân ta triệu tập các ngươi tới đây”
Nghe đến các vị Lạc Vương còn đang cùng địch nhân tại tiền tuyến giao chiến, mọi người đều nổi lòng kính ngưỡng, cùng nhiệt huyết.
“Các ngươi ở đây, chắc có rất nhiều người đang muốn hỏi ta, Kiếp dân là gì, đến từ đâu, tại sao lại muốn tiêu diệt Lạc tộc”
Mọi người đều gật đầu, chăm chú lắng nghe.
Vũ Ninh Hầu ngưng mắt trầm giọng nói: “Kiếp tộc là ngoại giới yêu ma, luôn lăm le muốn xâm chiếm Lạc Thần giới. Kiếp dân là kẻ thù không đội trời chung với Lạc tộc. Thượng cổ có Lạc Thần chống đỡ, hiện tại có các vị Lạc Vương bảo hộ, nhưng đây là chiến tranh liên quan tới toàn bộ Lĩnh Nam, chúng ta không thể chỉ trông chờ vào họ”
“Kiếp dân hung tàn thật đấy, nhưng Lạc tộc chúng ta trước nay chưa từng sợ hãi bất cứ kẻ địch nào. Chỉ cần Lạc tộc ta còn một hơi thở, Kiếp dân tuyệt đối không được chạm đến mảnh đất này cần”
Mấy vạn Lạc Sư Chiến Sĩ, bị lời của lão nói mà tâm huyết dâng trào, biểu tình kích động hận không thể lập tức chạy ra chiến trường, dùng máu nhuộm trời xanh, dùng mạng mình ngăn cản Kiếp tộc.
Khương Ly lạnh nhạt đứng nhìn, cảm thấy Lạc tộc nghĩ thật đơn giản. Vũ Ninh Hầu nói chuyện không chút cổ động, chỉ trần thuật sự thật, nhưng cũng làm cả quảng trường kích động gào rú.
“Đại nhân giờ chúng ta phải làm gì?”
“Đúng vậy, đại nhân bây giờ chúng ta sẽ lên chiến trường chứ”
“Lão phu thật nóng lòng muốn thử xem Kiếp dân lợi hại như thế nào”
“Ha ha ha, hy vọng Kiếp tộc gặp phải bổn Lạc Sư đừng có sợ tè ra quần”
Một đám Lạc Sư, Chiến Sĩ thi nhau la hét, đã quên mất việc kinh hãi ban đầu.
Khương Ly thấy vậy thở dài, Kiếp tộc nếu như dễ dàng đối phó như thế, Tứ Hoang đã không cần chật vật suốt vạn năm, không cần xây dựng bảy mươi hai đại thành, ba mươi sáu hùng quan, dùng võ giả máu tươi cùng tính mạng để chống đỡ.
Lạc Thần giới thực lực tổng hợp so với Tứ Hoang kém hơn rất nhiều, bị đánh bại là chuyện chắc chắn, chỉ là hắn không rõ, Lạc Thần giới sẽ thất bại lúc nào?
Là trận chiến này sao? không rõ, bởi vì mấy năm trước lúc còn ẩn cư ở Thiên Hương thôn, hắn từng lâm vào mộng cảnh, ở một cảnh tượng huyết trùng thiên khung.
Khắp nơi mặt đất bầu trời điêu tàn xơ xác, mặt đất bị máu tươi nhiễm hồng, bầu trời bị chẻ làm đôi.
Hắn đã thấy một tên mặc giáp vàng thiếu nữ, tay cầm cổ kiếm, sau lưng ma dực bốc cháy rừng rực. Mà bên dưới tên thiếu nữ thì nằm một con cự điểu màu đen.
Trong trận chiến đó, tên thiếu nữ cùng cự điểu giao đấu với mười hai tên Cổ Kiếp Đế. Cuối cùng dùng mạng sống đại giá cùng đối thủ đồng quy vu tận.
Cổ Kiếp Đế, chính là Vương cấp phía trên, lần trước Vũ Ninh Hầu gửi thư từng nhắc đến, Kiếp dân cường giả chỉ xuất hiện ba vị Vương Cấp phía trên, cùng gần ba mươi tên Vương cấp, đã cùng Lạc Thần giới đánh ngang tay.
Từ đó suy đoán, Lạc Thần giới Vương cấp phía trên chỉ có ba vị, nếu thật sự mười hai tên Cổ Kiếp Đế phủ xuống, Lạc dân đại bại là chuyện đương nhiên.
Đang lúc suy tư, Lão hầu gia giọng nói lại ồm ồm vang lên.
“Chiến tranh rất nhanh sẽ diễn ra, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc ra chiến trường. Chúng ta trước tiên cần chỉnh hợp tộc nhân, chuẩn bị quân lương, vũ khí”
“Hiện tại tụ tập ở ngoài Vũ Ninh Thành có trăm vạn tộc nhân, nhưng lộn xộn không đều, vì vậy lão phu dự định phân phối như sau”
“Vũ Ninh Bộ từ lão phu làm chủ soái, Đổng Thiên Hầu làm phó soái, thống lĩnh Vũ Ninh quân cùng ba mươi vạn quân chủ lực. Bảy vị Lạc Tướng làm chủ tướng mỗi người dẫn dắt mười vạn quân. Thượng phẩm Lạc sư làm phó tướng, Thượng phẩm chiến sĩ làm Thiên phu trưởng, trung phẩm chiến sĩ, Lạc Sư làm bách phu trưởng, mà hạ phẩm chiến sĩ, Lạc sư làm thập phu trưởng”
“Các ngươi có thời gian ba ngày chỉnh hợp Lạc dân, chờ ba ngày sau nghe theo chỉ lệnh tiến về tiền tuyến”
“Rõ”
Vũ Ninh Hầu không nói nhiều, lần này triệu tập mọi người đến đây chủ yếu là thông báo nhiệm vụ, bởi vậy, căn dặn xong mấy câu liền để tất cả lui tán.
Lúc Khương Ly vừa định rời đi, thì được lão hầu gia truyền âm.
“Tiểu tử lát nữa tới gặp ta”
Khương Ly khóe miệng hơi vểnh lên, chờ mọi người thưa bớt, thì cũng chậm rãi đi hướng đài cao.
Lúc đi qua, các vj Lạc Tướng nhận ra hắn, đều gật đầu chào hỏi, Khương Ly cũng từng người đáp lại. Mà Đổng Thiên Hầu thì hướng hắn nở một nụ cười hiền lành tung mình bay mất.
Vừa tới gần, đã bị một luồng hùng hậu thần niệm quét qua, lão hầu gia toét miệng tán thưởng.
“Rất tốt, khí huyết mạnh mẽ, dầy nặng, không so với Thượng Phẩm Chiến sĩ kém bao nhiêu, tiểu tử ngươi gần đây tiến bộ rất nhanh”
“Đều là nhờ sư tôn bồi dưỡng” Khương Ly vội đập một cái mông ngựa.
“Ha ha ha tiểu tử ngươi vừa nói đúng, lại còn nói to, nên khiêm nhường xíu” Vũ Ninh Hầu hèn mọn cười, cằm đều hất lên trời.
“Nghe nói lần trước ngươi ngưng tụ Tử Diễm Ấn Ký, trở thành Vương tử rồi”
“Đúng vậy”
“Được, rất giỏi, thiên tư của ngươi so với sư tỷ ngươi cũng không kém”
“Sư tỷ ta?”
“Đúng vậy, ngươi còn có một vị sư tỷ, lão phu từng thu nhận ba trăm năm trước. Chỉ tiếc nàng vì một con phàm điểu mà không tiếc mạng sống, là đứa si nhi...”
“Ầy” Khương Ly nội tâm khuấy động, thấy lão hầu gia tựa hồ có chút buồn bã, nên không hỏi thêm.
“Trận chiến tranh lần này cực kỳ cam go, Kiếp dân rất nguy hiểm, vì vậy, ngươi nhất định phải cẩn thận, đừng quá lỗ mãng”
“Cẩn tuân sư tôn dặn dò”
"Hơn nữa, nếu như tình thế biến chuyển, lão phu còn có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi?"
"Là nhiệm vụ gì vậy?"
"Việc này ta đang trù tính, còn đợi ý chỉ của Lạc Thần điện, sau đó sẽ báo cho ngươi"
Khương Ly cũng không hỏi thêm, hàn huyên chốc lát, rồi chắp tay xin cáo lùi.
Lúc hắn vừa rời đi, Đổng Thiên Hầu thân ảnh chợt xuất hiện tại bên cạnh lão hầu gia, thở dài.
“Đáng tiếc, nếu như có thể cho hắn trăm năm, Lạc Thần giới nói không chừng sẽ ra thêm một vị Đế cấp. Chiến tranh cục diện chắc chắn sẽ khác đi”
Vũ Ninh Hầu không nói gì, đưa mắt nhìn thương khung, trong lòng mờ mịt.
“Thời gian không đợi người nha”