Hôm sau, khi Khương ly từ nhà gỗ đi ra, đã thấy giữa khoảng sân lớn, đứng ngập tràn người. Diệp trấn mặc kệ nam nữ già trẻ đều tụ tập, tuy rằng đông người, nhưng không khí lại yên ắng cực kỳ, trên mặt mỗi tên Lạc dân đều tràn đầy thấy chết không sờn khí thế.
Mà Lạc Thanh cùng hộ vệ, thì đứng ở trước nhất, bọn họ quần áo tươm tất, lưng đeo kiếm đồng so với đa phần mặc áo da thú thôn dân, có phần nổi bật.
Khương Ly đứng ở trên thềm, đưa mắt nhìn quanh, mọi người đều đối với hắn nở nụ cười hàm hậu.
Có lẽ bọn họ không biết Kiếp tộc là gì, lại càng không biết ngàn năm giới chiến có ý nghĩa gì, nhưng bọn họ đều biết, lần này đi rồi, có lẽ sẽ không còn trở về được nữa, nhất định phải chết nơi đất khách quê người.
Bởi vì, hôm qua Khương Ly đã nói rất rõ ràng.
Nhưng không ai rút lui cả, Lạc dân trước nay luôn luôn dũng mãnh tiến tới, đụng thủng tường nam cũng không quay đầu.
Nhìn những khuôn mặt thô cuồng mà chân thật, Khương Ly không tự chủ cảm thấy bi tráng. Trong lòng chợt nhớ đến câu đồng dao từng nghe ngày nào.
“Tiểu hắc điểu, không quay đầu, muốn cùng trời xanh tranh tự do, không thấy Hoàng Tuyền không từ bỏ. Tiểu hắc điểu, không quay đầu, muốn bay lên ba nghìn dặm, muốn cùng trời xanh tranh bất tử”
Đồng dao bên trong hắc điểu chẳng phải chỉ trước mặt hắn Lạc dân hay sao?
Gạt bỏ suy tư, Khương Ly thần sắc lạnh nhạt, mở miệng.
“Chiến tranh vừa mới bắt đầu, Diệp trấn cần phải lưu giữ hỏa chủng”
“Tất cả phụ nữ, trẻ em dưới mười lăm tuổi tách thành một nhóm cho ta”
Đám dân chúng nhìn nhau, vội theo lệnh của hắn mà tách ra. Chừng ba khắc, hơn hai ngàn người đã chia thành hai nhóm, trong đó một nhóm số lượng ngàn rưỡi là đàn ông trai tráng, nhóm còn lại là phụ nữ và trẻ em thì gần ngàn người. Đại hoang Lạc dân có rất ít người già, bởi vì người già đa phần đã chết khi cùng Lạc thú tranh đấu rồi.
Khương Ly gật đầu, nói tiếp.
“Lạc Tiêu, Lạc Diễm, Lạc Diệp cũng cho ta đứng ra”
“Đại nhân”
“Ta…”
Ba người rất không tình nguyện hô lên, muốn nói cái gì, đã bị Khương Ly một ánh mắt lạnh lùng quét qua.
“Diệp trấn vẫn phải tiếp tục phát triển, ba người các ngươi sẽ thay ta tọa trấn Diệp trấn, chờ chiến tranh kết thúc, chờ chúng ta khải hoàn trở về”
“Vậy, xin cầu chúc đại nhân cùng các vị lên đường bình an”
Khương Ly gật đầu, không nói gì thêm, tung người nhảy lên đầu hắc hổ, hô lớn:
“Xuất phát”
Hắc hổ gầm lớn một tiếng dẫn đầu đi trước, hơn một ngàn tên Lạc dân theo sau, bước chân chỉnh tề như một đội quân được huấn luyện nghiêm ngặt.
Lần này đi Vũ Ninh Thành, với tốc độ bình thường, ít nhất phải mất năm ngày, với đội hình hơn một ngàn người thì cũng phải bảy tám ngày.
Giữa đường đi liền gặp mấy nhóm người thôn khác, trong đó cũng có Chiến Sĩ, Lạc Sư tọa trấn, nhưng hầu hết đều giống Vũ, Diệp, Phong các thôn trước khi lập trấn. Dẫn đầu chỉ là Hạ phẩm Chiến Sĩ, Lạc sư, hiếm khi mới gặp được Trung phẩm chiến sĩ, đem so sánh với Khương Ly Thượng Phẩm Chiến Sĩ lực lượng, tất nhiên là không bằng.
Lạc tộc trước nay kính trọng kẻ mạnh, mọi người cùng là tộc nhân của Vũ Ninh Bộ, Khương Ly lại là Thượng Phẩm Chiến Sĩ, nên mấy thôn tụ tập tới đều nhập vào đội ngũ, theo hắn dẫn đầu.
Hơn nữa tận mắt nhìn thấy Khương Ly cưỡi trên một con cấp bốn Hắc Hổ, các phương chiến sĩ, Lạc Sư càng thêm sùng kính hắn.
Thoáng chốc tám ngày, đội ngũ của Khương Ly đã tụ tập ở trước Vũ Ninh Thành
Ở ngoài thành, các khu đất trống, đã có không ít Lạc tộc tụ tập, trăm người thành nhóm, ngàn người thành đoàn, mỗi một quần thể đều có Cường giả tọa trấn, thực lực không đều, hẳn là nhận được mệnh lệnh của Hầu phủ mà chạy tới.
Một hơi tới nhiều người như vậy, không thể nào vào ở Vũ Ninh Thành, bên trong cũng không có chỗ chứa được nhiều người đến thế.
Nên mọi người chỉ có chờ bên ngoài, màn trời chiếu đất, nhưng như vậy cũng không là gì với Lạc tộc.
Đoàn người Khương Ly đến cũng không tính là trễ, những chỗ gần Vũ Ninh Thành đã bị các thôn trấn khác chiếm giữ, Khương Ly quét thần niệm, liền tìm được một chỗ, dẫn đội ngũ sang đó.
Đến nơi, không cần hạ lệnh, đội ngũ mấy ngàn người liền bắt tay làm việc, có người lấy ra lương khô mang theo, cũng có người nấu ăn tại chỗ, mọi việc gọn gàng, ngăn nắp.
Lúc này, có một binh sĩ cưỡi Lạc điểu bay ra từ Vũ Ninh Thành, vừa bay vừa hô to: “Vũ Ninh Hầu có lệnh, mời tất cả Lạc Sư, Chiến Sĩ vào thành tập hợp.
Liên tục hô mấy lần, thu hút mọi người chú ý.
Lập tức từ trong đám đông, từng tên Lạc Sư, Chiến Sĩ không hẹn đi ra, dồn dập nhập thành.
“Vũ Ninh Hầu?”
Khương Ly nhíu mày, người ra lệnh tập hợp lại không phải là Đổng Thiên Hầu. Toàn Vũ Ninh Bộ, chỉ có duy nhất một vị Vũ Ninh Hầu chính là lão hầu gia.
Khương Ly suy nghĩ thoáng chút, quay đầu đối với Lạc Dần, Lạc Hùng nói: “Các ngươi coi chừng ở đây, ta cùng Lạc Thanh đi một chuyến”
“Rõ”
Đám người lớn tiếng đáp lời.
Mà Khương Ly thì dẫn theo Lạc Thanh cùng mười tên tùy tùng cùng nhau đi hướng Vũ Ninh Thành.
Lạc Thanh vào thành không cùng hắn đi đến quảng trường, mà trở về tướng phủ trước, dù sao nàng rời nhà đi du lịch đã hơn hai tháng, trở về cũng nên báo tin.
Khương Ly dọc theo đường cũ, rất quen thuộc mà xuyên qua từng con phố, đi đến quảng trường trung tâm.
Hai tháng trước, nơi đây vừa tổ chức đầu xuân tế tự, tụ tập không ít người.
Nhưng số lượng Lạc Sư Chiến Sĩ so sánh với hôm nay quả thật trên trời dưới đất.
Dù sao, tham gia tế tự thi đấu, cũng chỉ có các trấn lớn hoặc thành trì mới sẽ dẫn người đến dự, các trấn nhỏ hay thôn xóm, người mạnh nhất chỉ là Hạ phẩm, Trung phẩm tự nhiên không thể dẫn thiên tài đến tham gia cái gì thi đấu rồi.
Quảng trường trung tâm, lần nữa được dựng lên thạch đài, chỉ có cường giả tu vi từ Thượng phẩm trở lên mới được ngồi trên đài. Khương Ly là lần trước tế tự thi đấu đứng thức nhất, biểu hiện ra thực lực kinh người, rất nhanh có binh sĩ nhận ra hắn, dẫn lên vị trí.
Mà ngồi ở chỗ đài cao nhất, không còn là Đổng Thiên Hầu, mà là một lão giả tóc lấm tấm bạc, mặc áo màu tro, dáng vẻ thô cuồng. Lão giả đợi khi các nơi Chiến sĩ, Lạc sư đến đông đủ, mới mở miệng ồm ồm nói.
“Ta là Vũ Ninh Bộ đời thứ tám Vũ Ninh Hầu, các ngươi có thể biết ta, có thể nghe qua ta, có thể không biết ta là ai, nhưng mà không sao, bởi vì từ hôm nay, chúng ta sẽ thường gặp mặt”
“Bái kiến Vũ Ninh Hầu” Mọi người đồng loạt đứng dậy, chắp tay hành lễ. Khương Ly cũng chắp tay kinh chào, trong lòng thì rất ngạc nhiên. Sư tôn của hắn hôm nay, so với bình thường hung hãn cuồng dã mãng phu quả thực khác biệt cực ly.
“Tin rằng các ngươi đều đã nghe nói, sở dĩ lần này triệu tập mọi người tới đây là bởi vì Kiếp tộc xâm lấn, ba thành tám trấn cùng mấy chục Lạc thôn bị diệt”
Lời của Lão hầu gia không lớn, nhưng lại truyền rõ ràng trong tai từng người. Trước đây qua thư tín, bọn hắn đã được thông báo, nhưng nay nghe chính miệng Vũ Ninh Hầu khẳng định, tất cả đều biến sắc.