Chương 2: Trọng Sinh

Đây là đâu

Khi Phàm mở mắt thì hắn thấy mình đang trôi nổi giữa một không gian vô tận, xung quanh không có bất kỳ thứ gì.

Trong khi hắn đang dùng ánh mắt thăm dò sung quanh thì có một giọng nói mơ hồ truyền lại.

– Nè! ngươi nhìn đủ chưa?

Một giọng nói không biết phát ra từ đâu.

Thế là Phàm giật minh nhìn xung quanh để tìm chổ phát ra âm thanh, sau đó hắn nhìn thấy một người người thanh niên trẻ tuổi với mái tóc màu bạch kim, khuôn mặt đẹp trai không góc chết với đồng tử màu vàng cao quý, khí chất vương giả cao quý như một vị thần đang nhìn hắn với dáng vẻ như vừa tìm thấy một thứ thú vị vậy.

Phàm hãi nhiên nhìn tên nam tử này, từ khi hắn bước chân vào con đường sắt thủ hắn chưa bao giờ nhìn thấy ai có khí chất siêu phàm như tên nam tử trước mặt này.

– Ê tên kia, dừng ngay cái ánh mắt như đang nhìn sinh vật lạ nhìn ta đi.

Nam tử tóc bạch kim khó chịu nói.

Thế là Phàm xấu hổ lãnh sang chuyện khác

– Ta...ta...ta đang ở đâu? Còn ngươi là ai?

Phàm lên tiếng hỏi

– Ngươi đang ở trong không gian của ta. Còn ta là ai ngươi còn chưa đủ tư cách để biết

Nam tử tóc Bạch Kim trả lời.

– Nhưng sao ta lại ở đây.

Hắn hoang mang hỏi.

– Ta thấy ngươi là một tên thú vị nên ta để ngươi ở đây.

Hắn dùng giọng điệu lười biếng trả lời.

– Ngươi cứu ta làm gì?

–Ngươi cứu ta để ta làm việc cho ngươi đúng không?

Phàm đột nhiên hỏi.

–Ta cứu ngươi chỉ là cảm thấy ngươi chết như vậy có hơi đáng tiếc, nên ta cứu ngươi đơn thuần để cho ngươi giúp ta đỡ buồn chán hơn thôi.

– Ta thấy ngươi là một tên thú vị nên ta sẽ tặng ngươi món đồ chơi nhỏ và đưa ngươi đến thế giới khác.

Nam tử trả lời.

– Vì sao không đưa ta về Địa Cầu mà đưa sang thế giới khác.

Hắn khó hiểu hỏi

– Bởi vì ngươi đã chết rồi.

Nam tử phù phàn nói.

Phàm yên lặng một hồi, nhưng sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh nói:

– Là như vậy sao.

– Nếu ta không nhìn lầm thì, ngươi bởi vì bị mấy tên đồng đội truy sát rồi bị giết chết, ta thấy như vậy hơi lãng phí nên ta đem ngươi về đây.

Nam tử bình thản nói.

Phàm trầm mặc như có nhiều suy nghĩ.

– Đừng lo lắng ta kéo ngươi vào đây ngươi thì ta có cách cho ngươi sống lai!

Nam tử an ủi nói.

–Thật không?

Phàm chờ mong hỏi.

Ta có thể tái tạo lại thân thể cho ngươi và bay vào nhập vào thì ngươi có thể sống lại.

Nam tử tự tin.

– Ngươi có thể gọi ta là "Vô Thường"

Sau vài giây trầm mặc nam tử tóc bạch kim nói.

Hắn rất bất ngờ rồi sau đó thầm nghỉ: Vô Thường à....?

Sau đó nam tử lại hỏi:

– Ta thấy ngươi có thể xem ngươi có duyên ta sẽ miễn cưỡng thu ngươi làm đồ đệ, ngươi có đồng ý hay không?

Vô Thường vờ miễn cưỡng nói.

– Làm đệ tử của ngươi có lợi gì hay không?

Phàm tính toán hỏi.

– Có chứ sao không, chẳng phải lúc trước ta đã nói sẽ tặng cho ngươi một bảo vật hay sao.

Vô Thường giận nói.

– Cái gì thế?

Phàm tò mỏ hỏi.

– Cái đồ chơi này gọi Hệ thống, ta dựa vào mấy bộ tiểu thuyết ở thế giới Ngươi ở trước đây căn cứ tạo ra. Lúc ta buồn chán tạo ra để giải buôn. Thế ngươi có muốn làm đệ tử ta hay không?

Vô Thường liếc nhìn Phàm hỏi.

– Đệ tử bái kiến sư phụ!

Phàm lớn tiếng hô lên.rồi sau đó mừng thằm nghỉ " Ngu gì không nhận, đây chẳng phải là bàn tay vàng mà các thánh trong truyện xuyên việt thường có hay sao"

Lúc rảnh rỗi thú vui của Phàm là tìm và đọc mấy bộ tiểu thuyết trên mạng nên cũng biết hệ thống là gì.

– Được rồi nếu ngươi đã nhận ta làm sư phụ rồi thì ta sẽ nặn lài thân thể cho ngươi, rồi sau đưa ngươi ra khỏi đây.

Vô Thường lẩm bẩm nói.

– Ừ cảm ơn sư phụ, à mà làm sao chỉ có sư phụ một mình ở đây vậy? Nếu ngài buồn chán cũng có thể đi qua những thế giới khác mà.

Phàm có chút không rõ nói.

– Bởi vì sức mạnh của ta quá mạnh những thế giới kia không chịu nổi sức mạnh của ta nên chúng sẽ sụp đổ.

Vô Thường u sầu nói.

– Thì ra là như vậy sao, bao giờ ta mới có sức mạnh khủng như người đây.

Phàm cười khổ.

– Nói vậy đủ nhiều rồi, người nên đi thôi.

Vô Thường dục trợn mắt giả vờ tức giận nói.

Sau đó từ hai cánh tay của Hắn phát ra luồng hào quang màu tử khí rồi sau đó chúng hòa nhập vào nhau dần dần bắt đầu tạo ra một cơ thể con ngươi, từ đầu...rồi mắt, mũi, miệng.....sau đó vài phúc sau hóa thành một đứa trẻ khoảng 10 đến 12, dán người cân đối, khỏe mạnh.giữa chân hắn một cây côn to dài, nếu có giải chắc hắn ẵm luôn cái giải vô địch lứa tuổi 12-18 tuổi.

– Phàm còn không vào còn chờ đến khi nào nữa.

Vô Thường lớn tiếng gọi Phàm.

– Dạ....vâng.

Phàm trả lời.

– Ta thấy tên của ngươi có chút đơn giản nên ta sẽ đặt tên lại cho ngươi là " Long Bất Phàm"

Vô Thường đột nhiên nói.

Phàm quay lại cảm ơn, rồi sau đó nhanh chống bay vào thân hình của đứa bé...Và sau đó hắn cãm nhân được linh hồn mình đang dung nhập vào trong thân này và sau đó ý thức hắn cũng dần vào bóng tối, trước khi hoàn toàn mất ý thức hắn liền nghe mang máng giọng nói của sư phụ Thần Bí của mình.

Long Bất Phàm...Ta chờ ngươi ...Dừng để ta phải thất vọng...con cần phải vượt qua những khó khăn để trưởng thành...hãy tha thứ cho ta...con trai của ta...

Ps/ ây dà đau não quá đi mà, ngồi nghĩ tới gần sáng mà méo biết viết sao nữa, ai có ý kiến mạnh dạng đóng góp cho tác dưới phần bình luận nha.. mãi iu...