Hắn ta là một sát thủ khét tiếng ở địa cầu, một sát thủ có hàng dài thườn thượt những chiến công cho tổ chức. Vì thế nên rất nhiều người trong tổ chức kính trọng và cũng rất là đố kỵ ghen ghét những chiến công kia của hắn, vì thế bọn chúng luôn ủ mưu chờ thời cơ thích hợp để ra tay trừ khử.
Nhưng nào biết rằng trong số những kẻ muốn trừ khử hắn, lại có một người hắn không bao giờ nghĩ là sẽ có ý thâm hiểm với hắn, người đó là người đem hắn về, cưu mang và nuôi dưỡng hắn để có thể giúp hắn trở thành một sát thủ hàng đầu như hiện tại, tâm huyết và cực khổ đổ dồn vào hắn. Nhưng cũng chính vì chiến công của hắn, danh tiếng của hắn đã vượt xa tầm kiểm soát của người đó, cho nên việc trừ khử hắn cũng là điều đã được định sẵn.
Ai cũng không thể qua khỏi câu “công cao hơn chủ là tội đáng chết”.
Rất nhiều tướng tài của Trung Hoa thời xưa cũng bị sát hại vì có công cao hơn cả chủ, ví như Hàn Tín, Nhạc Phi.
Thành phố X, 21h6p9s.
° Hộc hộc… hộc… hộc…
“Hừ lũ chuột dai như đỉa”.
Một thanh niên thân mặc bộ hắc y bó sát đang dùng tốc độ cực nhanh di chuyển qua nóc của của căn nhà. Trên bộ hắc y đang có một vùng sẫm màu, nó đang thấm ướt và dần lan ra vùng xung quanh. Phía sườn của hắn ta đang bị thương.
° Cạch… cạch… cạch…
Có tiếng bước chân đang hướng về phía hắn, không phải một phía mà là tứ hướng xung quanh. Trước sau trái phải đều nghe tiếng bước chân.
“Hà… thật sự là lũ chuột”.
° Bốp bốp bốp!
– Ây dô đây không phải là đệ nhất sát thủ thế giới Phàm đây sao, ấy sao lại thành bộ dạng như vậy, đây đến đây theo ta về chữa thương cho ha…
° Phì…
– Tên vong ơn phụ nghĩa nhà ngươi vẫn đeo cái lớp mặt giả tạo như vậy sao, thật đáng khinh.
Từ sau lưng Phàm vọng lại tiếng nói.
– Ơ kìa Phàm sau mày lại nói vậy, chẳng phải mày cũng vậy sao, khặc khặc, công cán nhiều như vậy, tiền nhiều như vậy mà ém không chia sẻ cho anh em chúng tao.
– Đúng vậy, có phước không cho chúng tao mày còn mặt mũi gì mà nói tụi tao giả tạo.
Từ bên phải Phàm lại xuất hiện thêm một người. Những tên này toàn thân là hắc y, gương mặt đã được che kín bởi khăn che mặt, nhưng đôi mắt từng người có thể thấy được sự hả hê và tham lam được ẩn chứa.
– Đúng vậy Phàm, mày thật làm tụi tao thất vọng.
Bên còn lại cuối cùng cũng có người xuất hiện. Cũng chẳng khác gì mấy 3 tên kia, toàn thân hắc y, mặt che kín.
– Hahaha Phàm ta làm người từ trước tới nay không hề có một chút lòng tham nào, sau lại kết nghĩa với những loại tham lam như các ngươi.
Phàm cố gắng đứng thẳng ngửa mặt lên trời tối mà cười lớn nói, trong lời nói chỉ ẩn chứa chua xót, chứ không một chút oán hận nào.
Làm sao hận được khi bọn họ là người cùng hắn vào sinh ra tử biết bao nhiệm vụ, còn lại là những người cùng nhau sinh ra và lớn lên ở cô nhi viện và cùng được ông ta nuôi dưỡng.
Phải nói là tình cảm gắn kết không gì chia rẽ được mới phải, nhưng chỉ trong vòng một đêm mọi thứ đảo lộn.
Cái gọi là tình nghĩa không bằng một cái cấp bậc Bậc nhất sát thủ. Cũng phải thôi vì nó giúp bọn họ có thêm tiền và tiếng, họ không cần thứ tình nghĩa không có ra miệng cơm nào để ăn.
Hắn chỉ biết tự chế giễu bản thân thôi, nếu biết sớm hắn đã rời khỏi nơi này, rửa tay gác kiếm từ lâu, nhưng cũng vì có những anh em và ông ta ở đây nên hắn mới miễn cưỡng ở lại.
Chứ cuộc đời hắn đã nhiễm nhiều máu tanh lắm rồi, cái chết sẽ đến bất cứ lúc nào, đó là nghiệp mà hắn phải trả, nhưng thà chết bởi kẻ xa lạ, kẻ thù còn hơn là chết bởi tay của chính những người hắn xem như ruột thịt này.
– Nói nhiều với nó làm gì, xử nhanh còn về bàn giao.
– Ai lên trước đây, dù hắn bị thương thì một người vẫn không đánh lại.
Một kẻ lo sợ lên tiếng.
– Hừ cần gì phải quân tử, các ngươi lên hết một lượt đi, ta chơi với các ngươi lần cuối cùng.
Phàm lướt mắt nhìn từng người một thật lâu, ánh mắt hắn sắc lạnh, khiến bọn chúng có hơi hoảng, dù gì hắn vẫn là đệ nhất sát thủ, giết người như giết kiến, vô thanh vô tức làm sao mà không đáng sợ được.
Nhưng chúng sẽ không nhìn ra được trong ánh mắt kia lại chứa chấp một tia ấm áp của tình thân. Cũng không lâu nó đã bị dập tắt khi bốn kẻ kia hành động.
– Lên…
– Giết…
Phàm vẫn đứng bất động, ánh mắt dần khép lại. Hai tai hắn vươn ra, sau đó lần bên hông một thanh dao găm, nó đã đi theo hắn được 20 năm rồi. Nhìn từng vết tích trên thanh dao găm, những vết trầy xước, những vết nứt nẻ cũng đủ biết nó đã trải qua những gì cùng với chủ nhân của nó.
– Huyết à, hảo bằng hữu, có lẽ chúng ta phải nói lời từ biệt tại đây rồi, ngươi có muốn chiến một trận đầy sảng khoái cuối cùng không.
Phàm vuốt ve thân kiếm, trong khi hàng loạt công kích đang đổ dồn về hắn.
Như có con mắt trên thứ 3 hắn né lần lượt từng đợt công, mà không cần nhìn bọn chúng. Bởi vì hắn quá quen thuộc với thế công của chúng rồi.
Như cảm ứng được chủ nhân của mình, Huyết đột nhiên rung lên, tác động vào bàn tay đang vuốt ve kia của Phàm.
Hắn mỉm cười, đây là nụ cười của rất lâu về trước hắn từng cười khi còn ở trong cô nhi viện. Hắn cũng đã đem hết số tài sản của mình giao cho cô nhi viện rồi, chỉ mong nó không liên lụy họ.
– Hahaha tốt tốt tốt, thật sảng khoái, hảo bằng hữu, chúng ta sẽ chiến trận cuối cùng này, thật là tận hưởng.
Phàn cười lớn, tay nắm chặt chuôi dao, động tác nhanh nhẹn, dùng dao găm điêu luyện, chẳng mấy chốc đã vào thế công.
Mắt hắn quan sát, chỉ thoáng chốc đã nhìn thấy điểm yếu của từng người. Khuyết vung dao tấn công.
° Xoẹt xoẹt xoẹt.
Nhưng âm thanh xé gió vang lên, chỉ với vài đường dao Phàm đã cắt qua da của từng người bọn chúng.
– Khốn kiếp vẫn là cách biệt như vậy.
– Không được lơ là, coi chừng mất mạng.
Bọn chúng nói.
– Hừ… Huyết chuẩn bị uống máu nào.
Phàm di chuyển cực nhanh tay cầm dao nhưng cũng không cầm dao, vì động tác đến mắt thường cũng nhìn không kịp.
Nhưng cũng do hoạt động quá nhanh, cơ thể vẫn đang bị thương của Phàm bắt đầu quá tải, máu bắt đầu chảy ra, vùng sườn bị thương đang dần lan thương tích ra xung quanh, nếu có thể thấy thì chắc chắn lớp da phía sườn phải của hắn đã bị thổi bay, bây giờ chỉ còn thấy xương.
Tuy vậy Phàm như không hề hay biết, chiêu thức vẫn tiếp tục, hắn hướng về bọn chúng vung dao.
° Keng!
Bất ngờ thay, từ đâu có một viên đạn bay đến, Phàm cảm nhận rõ nguy hiểm đến gần nên đã vung Huyết ra đỡ, thế là viên đạn xuyên qua Huyết, khiến nó bị lủng một lỗ lớn.
– Haha không ngờ phải không, bọn tao biết mày dù có bị thương vẫn sẽ là một con hổ dữ khó thuần, nên đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi.
– Súng không có mắt, mày cẩn thận.
– Tao kêu mày là đại ca lần cuối, kiếp sau đừng có để tụi tao gặp mày.
Bọn chúng đắc ý cười nói.
– Hahaha hahaha hahaha… Các ngươi đừng có vội mừng, Phàm ta đã thề có chết cũng phải vinh quang, không thể chết trong tay tiểu nhân, càng không thể chết trong tay mấy cái vật dụng phi võ thuật kia. Các ngươi cứ chờ đi rồi một ngày nào đó các ngươi cũng như ta, sẽ gặp tình cảnh này. Đừng tưởng ta không biết lão ta phái các ngươi giết ta.
– Hừ đừng mơ tưởng, có chết ta cũng phải chết một cách đàng hoàng.
Bọn chúng nghe hắn nói tay chân liền run rẩy, thì ra hắn biết từ lâu rồi, nhưng đã sao chứ, hôm nay hắn mọc cánh khó thoát.
– Xin lỗi Huyết à, chúng ta lại phải tạm biệt nhau kiểu này, ta không giữ lời hứa với ngươi, kiếp sau có gặp lại, ngươi cần gì ta cũng đáp ứng.
° Phập.
Phàm không nói gì thêm, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, đem Huyết đâm thẳng vào tim của mình.
4 người bọn chúng ánh mắt co rụp, cứ tưởng hắn sẽ như kẻ điên cùng đường lao vào giết bọn chúng điên cuồng, nào ngờ lại tự sát.
Cũng lúc Huyết đâm vào tim hắn, thì cũng là lúc nó bị vỡ tan nát, một mảnh nhỏ cũng không còn, cứ như một vật phẩm trong game, quăng đi là mất luôn vậy.
Còn Phàm ánh mắt hắn mở lớn, nhìn một nơi thật xa xăm, rồi mờ dần mờ dần, cuối cùng hắn chìm hẳn vào bóng tối.
Hắn có đau không, đau lắm chứ, nhưng không phải đau về xác thịt, mà đau trong tim, anh em, kẻ nuôi dưỡng hắn, cũng là những kẻ muốn hắn chết, thật không thể nào chấp nhận được. Người đem đến cho hắn ánh sáng lại chính tay đoạt lại nó, còn gì đau đớn hơn.
– Bắn!
Một tên trong số chúng hô lên.
Từ xa hàng loạt viên đạn bay thẳng về phía hắn, đạn găm tới đâu máu chảy tới đó, Phàm dù bị bắn thế nào vẫn đứng vững như tượng thạch, gương mặt vẫn lạnh lùng, nhưng nếu chú ý kỹ sẽ phát hiện đôi mắt hắn đang chảy ra nước mắt, nhưng nó có màu máu…
– Ê dừng lại, hắn chết rồi bắn gì hoài vậy.
Một tên chịu không nổi la lên.
– Hắn sống dai lắm, phải thử xem chết thiệt không.
– Ta cũng thấy vậy.
Hai kẻ kia trả lời.
– Thôi đem xác hắn về giao cho cha.
– Ok bạn ơi.
Bọn chúng tiến lại gần Phàm, nhưng khi chúng đến gần thì xác của hắn đột ngột biến mất, hoàn toàn không thấy đâu nữa. Giống như hắn đã bị hút đi vào nơi nào đó.
-- Cái mẹ gì.
– Không thể nào hắn vẫn còn sống sao.
– Sống cái beep tao, bắn như vậy mà sống được tao đi bằng chân giữa cho chúng mày xem.
Bọn chúng nháo nhào.
– Thôi kệ đi, không có xác hắn cũng được, có cái video đem về được rồi.
– Về lãnh thưởng thôi bây.
– Ừ đi…
Bọn chúng đã sắp xếp một kẻ cầm điện thoại quay hết mọi diễn biến lại rồi, nên cũng không sợ trách phạt lắm.
° Rầm!
– Hoang đường làm sao có thể như vậy, một cái cơ thể to lớn như vậy, mà biến mất không có dấu vết gì. Đúng là khó tin.
Một giọng nói trung niên vang lên.
– Đúng vậy cha, thật khó tin, nhưng hắn bị bắn mấy băng đạn vào người sống sao được nữa.
– Đúng đó cha.
Gã trung niên trầm ngâm, một hồi hắn mới bình tĩnh lại, quay ghế lại nhìn bọn chúng.
Gã cười âm hiểm.
– Haha giỏi lắm các con của ta, trừ được cho ta một mầm họa. Các con chuẩn bị nhận thưởng.
Nghe hai chữ nhận thưởng bọn chúng vui mừng, hai tay xoa xoa vào nhau, vẻ mặt chờ mong.
Gã trung niên nói vừa đủ chúng nghe.
– Các con của ta, sẽ được chết nhẹ nhàng dễ chịu không đau đớn.
Cả bọn rung sợ, nhưng chỉ tưởng cha nói đùa nên bọn hắn vẫn cười cười.
– Cha à, đừng có đùa vậy không vui đâu… cha à… ợ… ơ…
– A!
– Cứu mạngg…
– Tao liều với mày á… á…
° Bịch bịch.
Bọn chúng không mất quá 3 giây đã lần lượt nằm xuống.
– Báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ.
– Tốt ngươi lui xuống đi.
– Rõ.
Gã trung niên cười lạnh nhìn từng cái xác trước mặt. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Gác cái chân lên bàn, tay châm điếu thuốc hít lấy hơi sâu, nhả khói ra.
– Anh em tình nghĩa 30 năm vẫn giết được thì đừng nói đến một kẻ xa lạ như ta, các ngươi rồi cũng sẽ giết ta như giết hắn vậy, hừ mất các ngươi cũng không đáng tiếc, chỉ có hắn nếu như hắn không có ý định gác kiếm thì có lẽ đã khác.
Làn khói thuốc bao quanh căn phòng khiến mọi vật xung quanh chìm vào yên tĩnh.