Chương 12: Thảm án

Tiết thứ nhất, ở dưới sự lải nhải giới thiệu không ngừng của cô giáo Lâm Phỉ cứ thế mà trôi qua. Tuy rằng trên bảng đen có viết vị trí chỗ ngồi, mọi người có thể biết tên gọi của người chung quanh. Nhưng mà cô vẫn kiên trì muốn mọi người từng người một đứng lên tự giới thiệu, thuận tiện nói một chút hứng thú, yêu thích, ngày sinh, v..v...

Ngày đầu tiên gặp mặt tất cả mọi người đều còn có chút câu nệ, nhưng lại rất nóng lòng muốn thử. Đều là những kẻ kiêu ngạo nên cũng không ai lúng túng, một đám đứng lên tự giới thiệu, thỉnh thoảng sẽ có một hai người tuôn ra vài câu nói khôi hài kinh người. Trong phòng học tiếng cười vang lên không ngừng.

Tuyên Mặc ngồi tận ngoài rìa, nói cách khác là vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên, đằng sau chỉ còn lại mỗi Dịch Hải Lam.

Đến lượt mình, cô chậm rãi đứng lên, dưới cái nhìn chăm chú của cả lớp thấp giọng nói: “Tuyên Mặc, nhân loại nữ tính, sinh vật tuổi mười lăm, sinh ngày ba mươi tháng mười năm Công Nguyên XXXX, chiều cao 1m65,74. Thể trọng 46,13 cân; yêu thích…… Trước mắt không có yêu thích, báo cáo xong.”

Dứt lời, cô lưu loát ngồi xuống, giống như còn đang ở trong huấn luyện quân sự vậy.

Cả phòng học lặng ngắt như tờ, mọi người ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ.

Đoạn tự giới thiệu này, lúc giới thiệu thì dáng vẻ đằng đằng sát khí, tư thái lôi lệ phong hành…… Nhìn rất bình thường.

Nhưng mà lúc lên tiếng, tại sao lại không bình thường như vậy?

Cái gì nhân loại nữ tính, rồi là tuổi tác sinh vật. Thể trọng với chiều cao còn chính xác đến hai số lẻ …… Có phải là cô đang đùa?

Vì thế mọi người suy nghĩ có chút khó hiểu, đến mức Dịch Hải Lam có ý nghĩ trước tiên đem đoạn giới thiệu mà mình tự nghĩ ra gác sang một bên, để cùng giao lưu với bạn học sinh vật thần kỳ Tuyên Mặc này trước.

“A, ha ha, xem ra bạn học Tuyên Mặc đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng quân sự a, đều quán triệt đến hành động. Không tồi không tồi, hiệu quả huấn luyện quân sự rất là tốt.” Lâm Phỉ ngẩn người một lúc, sau đó mới đứng ra hoá giải bầu không khí này, giơ tay chỉ Dịch Hải Lam nói, “Em học sinh tiếp theo! Nhanh tự giới thiệu bản thân!”

Dịch Hải Lam có chút ngơ ngác đứng dậy, hắn vốn dĩ chuẩn bị kỹ càng một bài giới thiệu xuất sắc. Nhưng mà sau khi nghe qua Tuyên Mặc nói, vậy mà cái gì cũng nhớ không nổi. Không thể trách hắn tố chất tâm lý kém, thật sự là cái cô bé lớn lên cùng hắn kia, vào giờ phút này đã mang lại chấn động quá lớn, thay đổi quá nhiều. Làm cho cậu ta phảng phất có loại cảm giác giống như hai người cách cả một thế hệ vậy.

“Dịch Hải Lam, nam, khụ khụ……” Hắn vậy mà không tự chủ được cũng giống như Tuyên Mặc, ngay cả giới tính cũng nói ra. “Sinh nhật, chiều cao những cái này tôi không nói, yêu thích thì rất nhiều, có điều chủ yếu chính là một chữ, chơi. OK~ cứ như vậy.” Dứt lời, hắn vội vàng ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục híp mắt nhìn chằm chằm Tuyên Mặc.

Cảm giác thấy có ánh mắt dò sét ở sau gáy nghiêm trọng, Tuyên Mặc thong thả quay đầu, cùng Dịch Hải Lam ôn hoà đối diện nửa giây. Khí thế cường đại ép cho hắn không thể không ngẩng đầu, nhìn lên bảng đen giảm bớt áp lực. Lại cúi đầu, Tuyên Mặc cũng quay đầu lên, giống như ánh mắt vừa rồi làm nhân tâm kinh sợ, chưa từng xuất hiện qua……

Chẳng lẽ là do từ chối tình cảm cô thổ lộ, thế nên tạo thành kích thích lớn như vậy. Từ đây thay hình đổi dạng từ Lâm Đại Ngọc biến thành Hắc chấp sự? Vậy kích thích này cũng quá lớn một chút đi……

Dịch Hải Lam cảm giác sâu sắc không có khả năng lý giải, nhưng quả thật đồng thời cũng có chút cảm giác áy náy. Có trời mới biết hắn vẫn luôn xem Tuyên Mặc là em gái, là thanh mai trúc mã —— khí chất của cô thật sự không có cách nào trở thành anh em, quá nhu nhược, bả vai cũng không dám đụng.

Tiếp theo chính là bầu cử, chọn cán bộ lớp.

Mọi người còn cho rằng, Tuyên Mặc ở trong huấn luyện quân sự có biểu hiện xuất sắc sẽ trở thành lớp phó thể dục. Nhưng không nghĩ tới, cô lại trực tiếp cự tuyệt một vị trí mà người khác muốn có cũng không được. Dù sao Nhất Cao cũng có chút chế độ bắt trước theo đại học, cho nên nhân sự cán bộ lớp có thể ở cuối kỳ chọn thêm. Ảnh hưởng nghiêm trọng đến những học sinh ưu tú muốn làm cán bộ lớp để được chờ xét học bổng.

Thế là mọi người mừng rỡ vì không có đối thủ nặng ký cạnh tranh với mình nữa rồi.

Dựa vào thành tích cao cùng với nhân duyên cường đại, nên Dịch Hải Lam dễ dàng đoạt được vị trí lớp trưởng. Trong thời gian nghỉ giữa giờ rất là “Không biết lớn nhỏ” giáo huấn Tuyên Mặc một trận, nói cô như thế nào còn xấu hổ như vậy, còn không hiểu thế thái nhân tình a blah blah, thật sự quá em gái blah blah.

Tuyên Mặc xem sách tiếng Anh mặc kệ cậu ta vẫn còn đang lải nhải ở một bên. Có trời mới biết, cô thật sự chướng mắt với cái chức lớp phó thể dục như vậy; muốn người như cô đã từng chỉ huy ngàn vạn chiến sĩ, trăm vạn quân hạm chinh chiến tinh cầu, phóng khoáng tự do. Quay đầu lại muốn y làm cái lớp phó thể dục cho đám nhóc, trong cơ cấu giáo dục của bộ lạc nguyên thủy…… Ngươi nguyện ý sao?

Dù sao Tuyên Mặc cũng không muốn.

Dịch Hải Lam ở trước mặt người khác tỏ vẻ hình người dạng chó. Nhưng ở sau lưng, ít nhất ở trước mặt người quen dáng vẻ có chút lưu manh và lười nhác. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái là nhớ rõ không sót thứ gì, cậu ta hiển nhiên là loại nhân vật thiên tài. Mặc dù thành tích của y không phải là đứng đầu năm nay, nhưng mỗi ngày sống phóng túng ăn nhậu chơi bời mà thành tích cũng đã đứng thứ tư. Lúc người ta đang liều mạng học thì y chơi game, lúc người ta nghỉ ngơi y vẫn chơi game......Thiên phú khiến cho người người oán trách.

Một ngày rất nhanh sắp qua đi, Điền Tinh Tinh và Tề Phiến gọi Tuyên Mặc cùng nhau ăn cơm trưa. Sau đó quay về ở phòng ngủ nghỉ ngơi, rồi lại tiếp tục trở về lớp của mình. Thế là tiểu đoàn thể, mỗi ngày giữa trưa cùng nhau ăn cơm cứ như vậy tạm định rồi.

Buổi chiều, Lâm Phỉ tuyên bố tan học, mọi người cất sách vào cặp. Lúc này Dịch Hải Lam bỗng nhiên nói: “Tiểu Tuyên Tuyên, mẹ cậu đợi ở ngoài cửa!”

Tuyên Mặc ngẩng đầu, cô cảm ứng được mẹ Tuyên Mặc

tới. Nhưng là không nghĩ đã trực tiếp tới cửa rồi, hiển nhiên là tới tìm cô.

Đừng nói với ta là mới ngày đầu tiên chia tay liền nhớ con gái……

Tuyên Mặc vừa nghĩ vừa đeo cặp sách đi ra ngoài.

Mẹ Tuyên Mặc biểu tình không được tốt, lôi kéo Tuyên Mặc đi đến một bên, miễn cưỡng cười vui: “Mặc Mặc, ngày đầu tiên lên lớp cảm giác thế nào hả?”

Tuyên Mặc trực tiếp nhìn bà hỏi: “Có việc?”

Mẹ Tuyên Mặc vốn dĩ cũng không phải tới an ủi Tuyên Mặc, vì thế cũng không tránh, nhíu mày nói: “Lục Thần hôm nay không có đi học, chỗ trường Cạnh Đằng cũng nói hắn không có tới. Nhưng mà mấy bạn học ngày thường chơi cùng hắn cũng không đến trường, chúng ta lo lắng xảy ra chuyện. Con cùng Lục Thần tuổi cũng không chênh lệch nhiều, liệu có biết ngày thường anh trai con hay đi đâu không?”

Tuyên Mặc bật cười, ký ức trong đầu Tuyên Mặc, hình như đã từng chú ý tới Lục Vũ Thần. Nhưng rất nhanh bị thái độ ác liệt của hắn dọa cho không còn hảo cảm, làm sao có thể còn tiếp tục đi để ý đến cuộc sống sinh hoạt của hắn chứ. Vì thế dứt khoát lắc đầu: “Không biết.”

Kỳ thật bà cũng biết quan hệ giữa Tuyên Mặc và Lục Vũ Thần cũng không tốt lắm, chỉ là lâu như vậy cũng chưa tin tức, ngựa chết cũng coi như ngựa sống. Nghe vậy cũng không có thấy thất vọng quá lớn, chỉ là thần sắc lại thêm chút lo lắng.

Lúc này Tuyên Mặc bình tĩnh mở rộng tinh thần lực, bao trùm toàn trường, rồi khu vực chung quanh, khu cư dân. Mãi cho đến Cạnh Đằng, lại xa hơn, lại khuếch tán…… Ở kia!

Cô tìm thấy Lục Vũ Thần.

Người anh trai trên lý luận gọi là thân nhân cùng với cô không có quan hệ huyết thống, giờ đang nằm sấp giữa đám thanh niên cùng tuổi. Toàn thân vết thương chồng chất, bộ tóc hơi dài rũ xuống che lấp đi khuôn mặt bị đánh bầm dập sưng như đầu heo. Thoạt nhìn, thương thế có chút nghiêm trọng.

Nếu là bình thường sau khi tìm được mục tiêu, Tuyên Mặc khẳng định trước tiên sẽ báo cáo cho tổng bộ, không chút do dự. Nhưng là có vết xe đổ gọi điện thoại buổi sáng kia, nên cô cũng không biết bao lâu sau nói cho bà ấy biết tin này mới là nằm trong phạm vi bình thường. Vì thế, gương mặt chưa bao giờ có biểu hiện gì, lại vì thiếu hiểu biết chung mà nhăn nhó lại.

“Làm sao bây giờ, chỉ có thể báo cảnh sát, tuy rằng không tới 24 giờ, nhưng là…… Cùng đám côn đồ kia đi ra ngoài, thật không yên tâm a.” Mẹ Tuyên Mặc lo lắng không thôi, móc di động ra do dự mãi không quyết.

“Khụ.” Tuyên Mặc thấp giọng ho một tiếng muốn khiến cho bà chú ý.

“Mặc Mặc, làm sao vậy? Con lạnh à?” Mẹ Tuyên Mặc thực không nhãn lực thấy quan tâm.

Ho nhẹ cũng vô dụng? Cái này chẳng lẽ không phải biện pháp khiến cho người khác chú ý đến sao? Tuyên Mặc âm thầm trách cứ ký ức trong đầu luôn làm lỗi. Cô hoàn toàn không biết rằng đối với cha mẹ, không cần con cái làm ra động tác đặc biệt gì mới khiến cho họ chú ý. Bởi vì trong thân tâm của họ đều chú ý đến con cái mình.

“Ta, nghĩ đến một chỗ.” Tuyên Mặc do dự nói.

“Hả? Con làm sao mà biết được?” Mẹ Tuyên Mặc có chút không tin, mối quan hệ giữa nó và anh trai rất kém mà.

Đi tìm chết đi! Tuyên Mặc thầm hối hận, nói không biết thì ngươi sẽ thất vọng, còn nói biết ngươi lại không tin tưởng. Sinh vật Trái Đất đều là kẻ xấu!

“Ta còn không xác định, muốn đi xem thử.”

Đối với việc tôn trọng cha mẹ có quan hệ huyết thống, vẫn là từ hàng tỉ năm trước đã cắm rễ ở trong tinh thần hải của Tuyên Mặc. Cô cảm thấy, nếu là để cho mẹ Tuyên Mặc nhìn thấy chuyện kia tuyệt đối bà sẽ gào khóc.

“Con đi một mình? Có thể gặp nguy hiểm hay không?” Dù sao có nhiều tên côn đồ như vậy.

“Sẽ không đâu, có gì thì liên lạc bằng di động.” Nói xong, Tuyên Mặc đi ra ngoài.

“Ai! Nếu không để mẹ đưa con đi, nói cho ta biết là ở đâu?”

“Ngươi tiếp tục tìm đi, ta nhìn xem một chút, chỗ đó cũng không xa.” Tuyên Mặc vẫy tay về phía sau.

Đi ra đầu đường, lại một lần nữa mở rộng tinh thần lực. Rất tốt, vẫn còn đang đánh nhau.

Nhìn từng chiếc tắc xi đi ngang qua, cô từ bỏ ý niệm tự mình chạy tới. Thân thể này hiển nhiên là không phù hợp với tốc độ phi hành của tinh thần lực, nhỡ may đến lúc đó chạy nhanh mà hồn rời khỏi xác thì lớn chuyện rồi. Vì thế cô vẫy tay ngăn cản một chiếc taxi, nói ra địa chỉ.

Lúc này, Lục Vũ Thần vẫn bị đánh. Những thiếu niên nhân loại này vừa đánh vừa mắng chửi, biểu tình dữ tợn, ra tay ngoan độc.

Khi tắc xi đến nơi, Tuyên Mặc thấy Lục Vũ Thần còn chưa có dấu hiệu chết. Vì thế yên tâm, rất có hứng thú học tính giá tắc xi, ký ức dù sao cũng là ký ức, học được mới là của chính mình. Nhìn một chút bảng giá dán trên cửa sổ phía sau, trên đó ghi 3km đầu tiên giá 10 tệ, sau 3km mỗi km là 2 tệ. Lại tự tính toán quãng đường vừa đi cùng với máy tính cước xe đối chiếu lại, tổng cộng cô đi hết 17 tệ. Thế nhưng tài xế lại hỏi cô những 19 tệ.

“Còn có 2 tệ là từ đâu ra?” Cônghiêm túc hỏi.

Tài xế rất không kiên nhẫn chỉ chỉ tờ giấy dán chỗ ghế lái phụ. Trên đó ghi tốn 2 tệ tiền phí nhiên liệu: “Cái này này!”

Tuyên Mặc nhướng mày, móc ra hai đồng tiền xu đưa qua và xuống xe.

Cô rất bình tĩnh, thậm chí cảm thấy rất mới lạ, bản thân vậy mà có thể bình tĩnh ngồi trên công cụ giao thông công cộng lạc hậu nhưng lại phổ biến của người Trái Đất.

Dư vị còn lại của chiếc xe cô vừa xuống kia, cùng với xe của mẹ Tuyên Mặc hoàn toàn không giống nhau. Cô vẫn là quyết định về sau ít đi xe tác xi thì hơn……

Chậm chạp đi tới đầu ngõ, nơi Lục Vũ Thần phát sinh thảm án. Bên trong ngõ nhỏ sâu tối tăm, chỉ có một cái đèn đường phát ra ánh sáng mờ mờ, hai bên tường viết rất nhiều chữ. Xem ra đây là nguyên nhân mà phụ cận không có người khác quấy rầy. Cho dù có người chú ý tới, cũng sẽ không có can đảm đi khiêu chiến đám thiếu niên Trái Đất ngang ngược, não tàn này.

Tuyên Mặc đứng ở ngoài ngõ nhỏ im lặng nhìn xem Lục Vũ Thần bị đánh một trận. Cho dù đánh lâu như vậy, cậu ta vẫn là chống đỡ không có ngã xuống, y thở phì phò không ngừng. Trên người đều là bị thương, thỉnh thoảng ngẩng đầu hung hăng trợn mắt nhìn tên thiếu niên dẫn đầu đám người kia.