Rất nhanh trên danh sách ban một xuất hiện tên của Tuyên Mặc, người xếp hạng một trăm mười hai vậy mà được chọn lập tức khiến cho trường học oanh động một phen. Cơ bản không có mấy người nghĩ cô dùng cách quang minh chính đại để được vào ban một. Từ sau khoá học huấn luyện quân sự thì Tuyên Mặc đã trở thành nhân vật được mọi người chú ý, vì thế lúc trước nhập học chỉ đơn giản như là ăn vài bữa cơm lại khiến cho cô cảm thấy bực bội bất an.
Quá nhiều người chú ý đến mình, liền tăng thêm độ khó của việc dò xét nguy hiểm, tuy rằng hiện tại không có nguy hiểm có thể dò xét, nhưng dù sao bản năng cũng sẽ bị cô làm cho mai một đi.
Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, đã là cách sống của cô.
Cũng bởi vì chuyện này mà không khí trong phòng ngủ trở nên kỳ quái, Tuyên Mặc cũng không thích chủ động giải thích cái gì. Cô đủ hiểu càng giải thích chính là che dấu, chỉ có sau khi Điền Tinh Tinh dùng mọi cách truy vấn mới miễn cưỡng nói một câu: “Ta học lệch.”
“Học lệch!? Mình cũng học lệch mà, vì cái gì mà cậu lại có thể vào học ở ban một chứ!” Điền Tinh Tinh hai tay chống hông đứng ở một bên trách móc, “Mặc Mặc! Cha của cậu có thể để anh trai cậu đến học ở cái trường Cạnh Đằng rác rưởi kia, nhưng tại sao nhất định phải đưa bạn vào ban một? Rốt cuộc ai mới là con thân sinh của ông ấy vậy?!”
Điền Tinh Tinh rống to như vậy, không biết tại sao ngược lại khiến cho Tuyên Mặc có xúc động mỉm cười. Có thể đem bất mãn nói ra ngoài như vậy, ít nhất chứng minh người ta vẫn còn tin tưởng bạn. Vẫn còn tốt hơn là so với việc giữ nghi vấn và bất mãn ở trong lòng rồi giở trò chơi xấu.
Nghĩ đến đây, cô liền nhìn sang Lý Phương và Tề Phiến ở bên kia, hai người vừa làm bài tập vừa dựng lỗ tai nghe cuộc nói chuyện của cô.
Lần kiểm tra này, Tề Phiến kém nhất phòng, xếp hạng hơn hai trăm. Còn Điền Tinh Tinh xếp hạng hơn một trăm bốn mươi. Mà lợi hại nhất, chính là Lý Phương ở vị trí ba mươi sáu.
Chỉ kém một bước, là y có thể tiến vào ban một. Mà hiện tại, cố tình Tuyên Mặc so với cô vị trí còn xếp ở ngoài một trăm lại được vào học ở ban một, không biết Lý Phương nghĩ như thế nào, nếu Tề Phiến có thể vì thế mà biểu hiện bất mãn, như vậy Lý Phương hoàn toàn có lý do oán hận đi.
Không cần hoài nghi, suy nghĩ đó hoàn toàn không phải của Tuyên Mặc, mà là Điền Tinh Tinh. Buổi tối khi rèn luyện, y cau mày phân tích: “Cho nên Mặc Mặc, cậu phải đề phòng bọn họ chơi xấu a! Mình sẽ bảo vệ cậu! Ân! Dù sao mình cùng Tề Phiến cũng học chung một ban! Mình sẽ chú ý đến bạn ấy!”
Tuyên Mặc bật cười, cô ước gì hai người tới gây chuyện, có thể rèn luyện năng lực ứng biến của cô cho thật tốt. Tuy rằng cô đã có một cái tất sát kĩ, chính là lấy bất biến ứng vạn biến, chờ đến ứng phó không được nữa, phỏng chừng chính là giết chết cho xong việc.
Người có trí tuệ như cô lười nhác cùng sinh vật Trái Đất đấu tâm kế……
Lão hổ cần phải đề phòng con thỏ chơi xấu sao?
Người Trái Đất như Điền Tinh Tinh thật đáng yêu.
Tuyên Mặc chạy trước, giống như cười mà không phải cười nhìn Điền Tinh Tinh một chút. Mà bạn học Điền Tinh Tinh, lúc này đã hãm sâu vào cốt truyện cung đấu không thể tự kềm chế, trong miệng lẩm bẩm các loại kế sách, cái gì điệu hổ ly sơn, vây Nguỵ cứu Triệu……
Buổi tối bốn người đều ở phòng ngủ, mọi người cũng không nói gì. Lên giường đi ngủ, chuẩn bị tinh thần ngày mai nhập học.
Sáng ngày hôm sau, khi Tuyên Mặc đến phòng học ban một còn chưa có ai tới, thì nghe được âm thanh di động ở trong túi.
Cô thực không quen sử dụng cái máy truyền tin lạc hậu này, còn phải vươn tay, mở ra cái nắp, ấn xuống một cái nút, lại đem ống nghe để sát vào lỗ tai…… Trước kia đều là dùng tinh thần truyền tin tức, chỉ cần trong đầu suy nghĩ tiếp nhận hoặc không tiếp nhận tin tức là được. Còn cái này nhiều động tác dư thừa như vậy nếu là ở trên chiến trường trong nháy mắt hạ gục không biết bao nhiêu là sinh mệnh!
“……” Tuyên Mặc không biết nhận điện thoại phải nói gì…… Ký ức được kích hoạt trong trí nhớ không có cái này, bởi vì đây là một loại phản ứng đúng lúc, thật giống như bom nổ, phác gục vẫn là chạy trốn xem đều là lúc ấy tình huống, không thể tồn nhập trong dữ liệu ký ức.
“Mặc Mặc?! Mặc Mặc con đang nghe sao?” Là mẹ Tuyên Mặc, nghe giọng của bà có vẻ rất sốt ruột.
“…… Nói.”
“Anh trai con không thấy đâu cả, buổi sáng Lục Thần nói ta đưa hắn đi, con xem nó có ở trường học hay không? Lục Thần học ở lớp mười hai ban ba mươi, hiện tại các con vào học chưa?”
“Còn không có.”
“ Vậy đi nhìn thử xem nó có ở đó không, ai nha, gấp chết ta rồi!”
Tuyên Mặc yên lặng tắt di động, nhắm mắt lại, tinh thần lực trong nháy mắt mở ra, đơn giản tra xét sau đó lao thẳng tới cao tam phòng học ban ba mươi…… Nhưng không có ai.
Ngay cả phòng học ban một, những học sinh mới vào lớp mười rất là tích cực kia vậy mà cũng chưa có ai tới. Còn những người học lớp mười hai chính là những kẻ già đời, không chút hy vọng cũng không có yêu thích học tập sao có thể có người đến sớm được.
Tuyên Mặc yên lặng thu hồi tinh thần lực, rất là khó chịu mở ra di động, chậm rì rì ấn cái nút, tìm được dãy số của mẹ, sau đó gọi cho bà.
“Uy!? Thế nào?!”
“Không có tới…… Quá sớm.”
“Con nhanh như vậy đã biết? Lớp mười hai ban ba mươi không phải ở toà nhà lớp mười hai sao, Mặc Mặc con rốt cuộc có nhìn hay không?!”
Tuyên Mặc nghiến răng, một bên muốn mình nhanh, một bên lại ngại mình quá nhanh, nữ nhân Trái Đất đều là người xấu!
“Hắn không có tới.” Nghiêm túc lặp lại một lần, Tuyên Mặc lập tức tắt di động.
Lúc này, một cô giáo trẻ tuổi vừa đi vừa ngâm nga bài hát đi vào, mới vừa cầm lấy phấn viết liền nhìn thấy Tuyên Mặc với bộ đồ màu trắng đứng ở bên cạnh, hoảng sợ: “Ai nha! Em, em là…… Tuyên Mặc?! Nga nga, thời điểm thi việt dã trên màn hình cô có nhìn thấy em, mà sớm như vậy đã đến rồi sao.”
Không biết làm sao dữ liệu ký ức lại mở ra một chút, trong đầu Tuyên Mặc nhiều thêm một cái từ mới: Không bình thường.
“Nhìn em giống một cô gái yếu đuối nhưng không ngờ lại lợi hại đến như vậy, huấn luyện quân sự thì không nói. Nhưng hoa học tự nhiên cũng tốt như vậy, bài thi toán học kia tôi căn bản xem không hiểu, ha ha, em nói một chút xem làm sao mà học được vậy?!”
“Không nói lời nào, rất thẹn thùng a, không tồi không tồi, nữ hài tử nội liễm một chút mới tốt. Như vậy mới gọi là rụt rè đi, vậy thuận tiện em nhìn xem sơ đồ lớp cô làm có bị lệch hay không. Đây là vị trí chỗ ngồi của các em, để cô nhìn xem em ngồi ở chỗ nào. À à, tổ thứ sáu vị trí thứ tư, gần giữa cửa sổ, đi đi ha ha……”
Cô giáo nói thật lâu thật lâu, mãi cho đến khi đem vị trí chỗ ngồi an bài xong xuôi mới quay đầu đi sửa sang lại đồ dạy học, tiếp theo lại ngẩng đầu cười nói: “ À mà Tuyên Mặc, mới nhập học em có cảm nhận gì không?”
“Ngươi……” Tuyên Mặc bảo trì tư thế ngồi quân đội ở tại vị trí của mình thật lâu, cô mở miệng định nói chuyện, cuối cùng vẫn là nuốt trở lại. Kỳ thật cô muốn nói, ngươi ồn ào nữa, ta chém chết ngươi.
Nhưng hình như Trái Đất đối với việc dùng vũ lực cũng không có tán thành.
Y vô lực gục đầu xuống, giống như bị đánh bại, nhẹ giọng nói: “Ngươi là ai……”
Không biết vì cái gì, vấn đề rõ ràng rất đơn giản, lại làm cho cô giáo trẻ sửng sốt thật lâu, một lát sau, y bừng tỉnh dường như nói: “Em có phải hay không, phát hiện tôi rất phiền?”
“……”
“Thật xin lỗi, là bệnh cũ…… À, ta, ta họ Lâm, tên Phỉ, là chủ nhiệm lớp của các em.”
“……” Tuyên Mặc nhìn về phía ngoài cửa sổ, tỏ vẻ không có phản ứng.
Một lát sau, có tốp năm tốp ba học sinh đi vào lớp, dựa theo vị trí chỗ ngồi trên bảng đen mà tìm vị trí của mình. Lâm Phỉ vẫn luôn đứng ở trên bục giảng mỉm cười nhìn các học sinh khiến cho bọn họ có chút không thoải mái.
Mọi người đều không có quen biết nhau, mà Tuyên Mặc lúc này đã trở thành minh tinh tiểu chúng tự nhiên trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý. Thậm chí có người chỉ vào cô hỏi: “Đây là không phải cái kia ai ai ai a……” Từ đó mọi người bắt chuyện với nhau.
Chính là bởi vì như vậy, ngược lại càng không có ai để ý tới Tuyên Mặc nữa.
So với việc Tuyên Mặc vào học ở ban một làm rất nhiều người thành tích còn tốt hơn cô trong lòng không thoải mái. Như vậy những người này vốn dĩ có tư cách vào ban một trong lòng tuy buồn không nhiều, nhưng lại rất bất mãn. Bọn họ liều sống liều chết ôn thi, từ bỏ cả kỳ nghỉ hè để có thành tích cao được nhận vào ban một. Kết quả thì sao? Một kẻ mà thành tích còn xếp ngoài một trăm lại có thể cùng bọn họ bình khởi bình toạ, là ai cũng sẽ khó chịu.
Tuyên Mặc rất rõ ràng ràng cảm nhận được địch ý, nhưng làm cô bi phẫn chính là những địch ý này, cho dù có hóa thành một cổ nước lũ cũng không thể làm tinh thần võng sinh ra chút nào ý thức nguy hiểm……
Loài người nhát gan.
Nếu nhìn cô khó chịu, vậy tới khiêu chiến đi!
Nghĩ như thế, cô cố ý điều chỉnh lại ánh mắt liếc nhìn quanh lớp học vòng. Thế nhưng càng làm cho cô bi phẫn chính là, những người này vậy mà ở dưới ánh mắt của cô đều cúi đầu hoặc là không thèm để ý đến.
Bị làm lơ?!
Tuyên Mặc mím môi, tiếp tục xem cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Chuông vào học vang lên.
Ngày đầu tiên lên lớp không cần phải học ngay, mọi người chỉ là tự mình xem sách. Chờ đến cuộc họp buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm sẽ nói chuyện cùng với các vấn đề khác như tuyển chọn cán bộ lớp .
Mà lúc này, vị trí đằng sau Tuyên Mặc vẫn còn để trống.
Cô không để ý, nhưng là hiển nhiên những người khác rất để ý.
“Dịch Hải Lam như thế nào còn không có tới?” Bên tai có nữ sinh nho nhỏ nói thầm.
Như sấm bên tai…… Dữ liệu ký ức lại cho cô một cái từ ngữ mới, tuy rằng không chuẩn xác, nhưng là tên này xác thực làm cho Tuyên Mặc rất chấn động.
Lần đầu tiên thức tỉnh, lần đầu tiên kích hoạt ký ức, lần đầu tiên kiểm chứng nguyên nhân tự sát, lần đầu tiên nhìn thấy người thanh niên kia, lần đầu tiên nỗ lực
Trong mắt, trong tim, trong não, cả thế giới này chỉ biết có mỗi mình Dịch Hải Lam.
Rất tốt, Tuyên Mặc nheo lại mắt, tuy rằng còn chưa thể khôi phục lại dữ liệu ký ức đã bị nguyên chủ nhân phong tỏa lại. Nhưng ít nhất là cũng biết được một trong những nguyên nhân gây nên cái chết của nguyên chủ nhân.
Tiếng chuông vào học thứ hai vang lên, Lâm Phỉ mới vừa mở miệng địng nói chuyện thì cửa lớp bị gõ vang.
Mở cửa ra, sổ nhật ký của Tuyên Mặc đang đứng ở ngoài cửa.
Nói đúng hơn, là nam chính ở trong cuốn sổ nhật ký kia.
“ Ngại quá cô giáo, lần đầu tiên, nên em chưa có quen.” Cậu ta kiệt ngạo bất tuân mỉm cười đi vào tới, hơi thở toàn thân tổng hợp lười nhác và văn nhã, mỗi một cử động giơ tay nhấc chân đều nhẹ nhàng, thoải mái.
Tuyên Mặc rõ ràng cảm giác được dao động nho nhỏ.
Kỳ thật trong đầu cô dao động càng nhiều, những ký ức đã từng bị Dịch Hải Lam kích hoạt khi gặp được ở nhà ăn lại lần nữa hiện lên. Bọn họ đã từng là hàng xóm, cùng nhau lớn lên, cùng nhau học tiểu học, về sau, hắn có thế giới của hắn, Tuyên Mặc có cuộc sống của Tuyên Mặc.
Nhưng mà hắn đối Tuyên Mặc hình như không có chút lưu luyến nào, Tuyên Mặc lại cảm thấy mất đi hắn giống như là thế giới này không có dưỡng khí cùng ánh mặt trời.
Sinh vật Trái Đất đều là như vậy…… Vui buồn thất thường hay sao?
Tuyên Mặc nhíu mày, có loại điều động tinh thần lực xóa rớt này đó quá mức kích thích tinh thần võng cân bằng ký ức số liệu, nhưng là không biết như thế nào, chính là không hạ thủ được…… Bởi vì cô phát hiện, không có những ký ức này, toàn bộ dữ liệu ký ức cũng sẽ trống không.
Trời ơi!
Sinh vật Trái Đất có thể dựa vào ký ức có quan hệ với một người để sống được sao?! Quá thần kỳ đi!
Giống như đã hiểu ra, Tuyên Mặc buồn bực che lại cái trán, cố ý không nhìn Dịch Hải Lam đang đi tới phía sau lưng mà nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Thế nhưng Dịch Hải Lam của chúng ta lại không có chút cảm giác được là Tuyên Mặc cố ý trốn tránh hắn. Sau khi ngồi vào vị trí, y còn rất cao hứng phấn chấn vỗ vỗ vai Tuyên Mặc nói: “Nha! Tiểu Tuyên Tuyên, chúng ta lại học cùng một lớp!”
Tuyên Mặc có chút cứng người lại, cô thật vất vả mới nhịn xuống cảm xúc xoay người đánh y, tại thời điểm Dịch Hải Lam đưa tay vỗ vai cô. Trong lòng cảnh giác gia hỏa này mang đến kích thích thật sự có chút lớn, cô quay đầu lại, tận lực lạnh nhạt ừ một tiếng.
Dịch Hải Lam nhướng mày, giống nhớ tới cái gì, sau đó cũng có chút xấu hổ buông tay: “Tôi còn tưởng rằng có thể tiếp tục làm bằng hữu.”
Ai muốn cùng ngươi làm bằng hữu?! Bằng hữu là làm gì? Có quan trọng như chiến hữu không?
Tuyên Mặc lại ừ một tiếng, không muốn phản ứng lại.
Dịch Hải Lam sửng sốt đã lâu, mới lắp bắp nói: “Tuyên, Tuyên Mặc này, cậu có phải hay không…… Bị, bị ma bám vào người?”
Tuy là biết Dịch Hải Lam chỉ là nói giỡn, nhưng cô vẫn có chút khẩn trương. Vì thế mà bạn học Tuyên Mặc của chúng ta, không hề có chút tâm cơ xoay người sang chỗ khác. Nghiêm túc nhìn Dịch Hải Lam: “Ngươi nói cái gì?”
“Như thế nào tôi cảm giác cậu không giống trước kia? Không, không phải cảm giác, tuyệt đối là không giống!”
“Trước câu kia.”
“Cái gì? Câu nào?”
“ Trước câu cảm giác không giống lúc trước kia.”
“ À, tiếp tục làm bằng hữu?”
“Sau câu đó!” Tuyên Mặc gân xanh co giật, cô không nghĩ tới còn có công năng này!
"A, bị, bị bám vào người?”
“Phanh!” Cái bàn kêu thảm thiết một tiếng, ngay sau đó kẽo kẹt kẽo kẹt rên rỉ vài cái.
Dịch Hải Lam trừng lớn đôi mắt nhìn Tuyên Mặc đang chậm rãi thu hồi nắm tay với dáng vẻ bìnhh tĩnh, cô nhìn hắn cảnh cáo một cái. Lại nghe cô nhẹ giọng nói: “Có mấy lời không thể nói bậy……” Tiếp theo chậm rãi, từ từ xoay người sang chỗ khác.
Hắn nuốt nước miếng một cái, rướn người lên một chút nhìn kỹ mặt bàn. Chỗ vừa rồi bị Tuyên Mặc nện xuống, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Ảo giác sao…… Vì cái gì cảm giác thật sự có cái quyền ấn?