Chương 7: Chương 7

Gió thổi nhè nhẹ trên vùng biển Châu Hoàng, hạm đội tàu chiến của cả Cát Sa và Hoàng Sư chầm chậm trôi. Tình hình chiến sự giữa hai bên lúc này chỉ đang xoay quanh hai chữ “thăm dò” mà thôi.

Cả hai bên chỉ gây hấn nhau thông qua những cuộc đụng độ nhỏ và lẻ của những chiến thuyền nhỏ mà thôi. Thăm dò đối phương hay gây bất ngờ cho đối thủ chính là những lí do cho những trận chiến nhỏ lẻ như thế này.

Suốt nhiều ngày lênh đênh trên biển, lương thực cũng đang dần dần cạn kiệt ở bên phía Hoàng Sư, buộc lòng Lãnh chúa Hoàng Khang cho lính rằng hễ thấy hòn đảo xuất hiện xung quanh hạm đội thì lập tức áp sát và tìm kiếm lương thực cho hạm đội bằng mọi cách.

Kể từ lúc đó, chưa gần 2 tuần lênh đênh trên biển thì quân của Hoàng Sư đã cướp và san bằng không dưới 20 hòn đảo lớn nhỏ để thu thập lương thực cho hạm đội. Nơi nào chấp nhận giao ra lương thực thì còn con đường sống nhưng nếu như phản kháng thì chỉ có con đường chết vì sức mạnh quân sự của Hoàng Sư là vượt trội so với những người dân quanh năm sống bằng chăn nuôi và đánh cá mà thôi.

Nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ khi mà quân Hoàng Sư phải vất vả thậm chí là bị tiêu diệt sạch sẽ khi bước chân lên những hòn đảo kì lạ. Đặc biệt trong số đó là khi quân của Hoàng Sư tiến lên một hòn đảo tên là Ngư Phu. Một hòn đảo không lớn lắm nằm trên đường di chuyển của hạm đội Hoàng Sư.

Kì lạ là nằm ở chỗ, thủy triều ở đây cứ mỗi tiếng trôi qua sẽ có sự thay đổi. Một khi thủy triều lên thì một nửa hòn đảo sẽ chìm trong biển nước nhưng khi thủy triều xuống, hòn đảo như được mở rộng ra hơn gấp đôi về diện tích.

Nhưng có vẻ như Hoàng Sư chẳng biết được điều đó, khi mà tiểu đội Hoàng Sư trên những chiến thuyền tiến vào bên trong hoàng đảo Ngư Phu khi thủy triều đang dâng cao mà không biết rằng dưới làn nước kia, một cái bẫy đang chờ đợi bọn chúng.

Tiểu đội Hoàng Sư không quá 50 người, nhưng ai nấy đều được trang bị vũ khí tân tiến và có tính sát thương cực kì lớn, hừng hực khí thế tiến vào bên trong hòn đảo Ngư Phu. Trên đảo Ngư Phu suốt hàng trăm năm qua có một bộ tộc ít người sinh sống biệt lập với cả vùng biển Châu Hoàng. Chỉ một số ít người là biết được sự tồn tại của bộ tộc này thông qua những trang sách cổ mà thôi.

Khi quân của Hoàng Sư tiến vào bên trong thì gặp phải những cái bẫy đã dựng sẵn ra để “chào đón” những vị khách lạ đến với hòn đảo Ngư Phu. Và thế là, từ khí thế hừng hực ban đầu, bây giờ chỉ còn lại những cái run rẩy khi càng lúc càng có nhiều người dính vào những cái bẫy của người dân đảo Ngư Phu.

“Tất cả giữ đội hình. Quan sát xung quanh và chuẩn bị khí giới.”

Chỉ vừa dứt câu, từ bên trong những bụi rậm um tùm cây cỏ, những mũi tên tẩm độc phóng thẳng về phía đám lính trước mặt. Kẻ trúng tên thì giãy một hồi rồi tắt thở, còn những tên may mắn sống sót thì chạy tán loạn, theo hướng tàu của mình mà tẩu thoát.

50 tên đi thì chưa tới phân nửa là thoát được ra bờ biển và an toàn lên thuyền, chuẩn bị rời khỏi chỗ quái quỷ này. Nhưng ngờ đâu, khi những cánh buồm vừa được căng gió thì cũng là lúc thủy triều rút xuống, làm lộ ra bãi cọc ngầm được cắm sẵn từ bao giờ.

Cùng với thủy triều rút xuống kéo theo những chiếc chiến thuyền xui xẻo rơi vào bãi cọc ngầm. Những chiếc cọc gỗ nhọn hoắc gâm xuyên từng chiếc chiến thuyền vững chắc của Hoàng Sư. Quân lính trên tàu thi nhau nhảy xuống nước nhưng phía dưới lại là một bãi đá ngầm sắc nhọn tự nhiên. Gần như cứ nhảy xuống là sẽ đụng trúng đá ngầm nên lần lượt từng tên từng tên một phơi xác ở đảo Ngư Phu này.

Một số ít đếm trên đầu ngón tay thoát được và hối hả bơi về phía hạm đội Hoàng Sư nhưng cuối cùng chỉ còn duy nhất một tên là bơi ra khỏi tầm bắn tên của người dân trên đảo Ngư Phu mà thôi.

“Thôi được rồi, cứ để hắn thoát đi, chúng ta mau chóng quay lại đảo đi, Hoàng Sư sẽ cử người đến đây sớm thôi.”

Từ bên trong, giọng nói của một thanh niên từ từ bước ra từ bên trong rừng rậm. Anh ta diện bộ trang phục màu nâu, được kết từ những mảnh vải thừa và chiếc khăn màu đỏ với họa tiết chấm bi trắng chính là điểm nhấn của bộ trang phục kia.

“Chàng trai, đúng như lời cậu nói, Bọn địch kia rõ ràng đến đây để cướp bóc. Tên kia chắc chắn sẽ đi báo cho quân của hắn về hòn đảo này. Bây giờ chúng ta nên làm gì?”

“Mau trở về hang và chuẩn bị nghênh đón bọn chúng. Tôi chắc khoảng 2 ngày nữa, bọn chúng sẽ đến đây và bãi cọc kia chắc cũng chỉ cầm chân bọn chúng khoảng nửa ngày mà thôi.”

Theo như lời chàng trai kia, tất cả người dân của đảo Ngư Phu tiến sâu vào bên trong khu rừng rậm và đi về nơi cư trú của mình bên trong một hệ thống hang động rộng lớn nằm trong ngọn núi lửa đã tắt Ngư Hỏa - ngọn núi cao nhất đảo Ngư Phu.

Mặc dù làm một bộ tộc ít người biết đến nhưng không vì thế mà nói đây là một bô tộc ít người. Gần ngàn người sống cùng với nhau tạo thành một cộng đồng đông đúc dưới ngọn núi Ngư Hỏa.

Quanh năm sống bằng nghề đánh bắt cá và trồng trọt, vì để bảo vệ sự an toàn cho hòn đảo trước sự dòm ngó của những thế lực bên ngoài nên việc giao thương với bên ngoài là điều cấm kị của người dân trên đảo Ngư Phu.

Tộc trưởng đời thứ 10 của bộ tộc Ngư Phu - A Lạc là một người cấp tiến, nhận thấy được những bất cập trong cuộc sống ở Ngư Phu nên đã bắt đầu mở cửa cho hàng hóa ở Ngư Phu sẽ được bán cho những hòn đảo lân cận và đổi lại là thuốc thang cùng với nhu yếu phẩm.

Mặc dù vậy nhưng tộc trưởng A Lạc chỉ cho phép một số ít người thực hiện việc này cùng với đó là phải cải trang trong những lần trao đổi thức ăn đó để tránh có những kẻ dòm ngó đến hòn đảo này.

Nhưng vài ngày trước, những người phụ trách công việc đến những hòn đảo khác để trao đổi hàng hóa, đã mang tin tức việc Hoàng Sư đã tiến hành cướp bóc những hòn đảo nằm trên đường đi của hạm đội, và đảo Ngư Phủ là hòn đảo nằm trên đường đi của chúng.

Tin tức đó như vẽ ra trong đầu tộc trưởng A Lạc một bài toán khó khi mà người dân trên hòn đảo này chẳng biết chiến tranh là gì, dụng cụ trên đảo hoàn toàn từ gỗ và tre nhưng quanh năm chỉ dùng để đánh cá hoặc tự vệ trước thú dữ mà thôi.

Hơn ai hết, tộc trưởng A Lạc hiểu rằng nếu như quân Hoàng Sư tiến lên hòn đảo Ngư Phu thì bộ tộc của ông sẽ như những hòn đảo kia mà thôi. Nhưng bây giờ, trốn cũng không kịp nữa rồi.

“Tộc trưởng, phía Nam hòn đảo xuất hiện kẻ lạ mặt, đã được bắt giữ và đang trên đường dẫn đến đây.”

Khi đang đau đầu vì chưa biết phải làm gì, sự xuất hiện của một kẻ lạ mặt càng khiến cho mọi chuyện trong đầu tộc trưởng A Lạc lúc này càng trở nên rối rắm và phức tạp hơn.

“Kẻ lạ mặt kia, ngươi là ai, đến đây với mục đích gì?”

Người lạ mặt được người dân bộ tộc Ngư Phu áp giải đến trước mặt tộc trưởng A Lạc nhưng chẳng có vẻ gì hắn ta sẽ đem đến nguy hiểm gì cho bộ tộc này mà còn đem đến cảm giác gì đó an tâm từ trên vẻ mặt của mình.

“Tộc trưởng, tôi biết được rằng một ít ngày nữa, quân Hoàng Sư sẽ đến đây cướp bóc nên tôi muốn đến đây để cùng mọi người trên đảo này chống lại bọn chúng.”

Tuy có chút nghi ngờ về sự xuất hiện của chàng trai này và cả thiện chí của anh nhưng đứng trước sự tồn vong của bộ tộc của mình, tộc trưởng A Lạc đành phải chấp nhận đánh cược một phen với chàng trai này.

Kết quả cuối cùng thật mỹ mãn nhưng trước mắt họ sẽ là đội quân tinh nhuệ và hiếu chiến hơn của Hoàng Sư sẽ kéo đến đây trong ít ngày tới, nếu như sơ suất thì toàn bộ đảo Ngư Phu sẽ bị san bằng ngay lập tức.

Và kể từ đây đó, chàng trai bí ẩn ấy sẽ bắt đầu “nổi sóng” trên vùng biển Châu Hoàng này.