Chương 8: Mưa đêm nơi ngõ nhỏ, bao nhiêu người không ngủ (1)

Trong thời gian học tập tại võ quán, ngoại trừ ngày cuối tuần các môn sinh có thể tự do hoạt động ra, thời gian còn lại, các môn sinh nếu không có lí do trọng yếu sẽ không được phép rời khỏi võ quán. Cộng thêm việc các môn sinh mới đến đã nghe được tin đồn giáo án rèn luyện sẽ rất nặng cho nên sau khi ăn xong cơm tối, mọi người đều tranh thủ về phòng nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi học ngày mai.

T…ạnh.., T…ạch…

Cánh cửa một gian phòng phía ngoài cùng của dãy phòng ở cho môn sinh mới khẽ mở ra, một bóng đen lặng lẽ bước ra. Hàn Ninh nhìn xung quanh phát hiện không có người, lúc này mới liền xoay người nhẹ nhàng khép cửa lại, rời đi. Đây là lần đầu tiên Hàn Ninh tới Thanh Phong võ quán, nhưng trừ nơi sâu nhất trong hậu viên là chỗ các giáo đầu nghỉ ngơi, vào buổi chiều, hắn đã đi thăm quan toàn bộ võ quán một lần cho nên vô cùng rõ ràng các con đường trong võ quán.

Thanh Phong võ quán là một trong những địa danh nổi tiếng của thành Vị Nghiệp bởi vì nó có mối liên hệ với một trong những đại môn phái mạnh mẽ nhất thiên hạ - Côn Sơn Kiếm Phái, cho nên không có bất kì bọn trộm cướp nào dám đánh chủ ý tới nơi này. Tuy nhiên, vì để phòng ngừa vài kẻ không có mắt đến làm loạn, vào ban đêm, các vị giáo đầu vẫn cử hộ vệ tuần tra, canh gác trong võ quán.

Hàn Ninh bước đi không quá nhanh, cũng không cố gắng ẩn nấp thân hình mập mạp của mình nhưng kì lạ là cả quãng đường hắn không gặp bất kì hộ vệ của võ quán nào, giống như nó đã biết rõ quy luật đi tuần tra của hộ vệ, từ đó tính toán được kẽ hở giữa các lần hộ vệ tuần tra để lại.

Rất nhanh, Hàn Ninh đã đi qua Diễn Võ trường, đi tới quảng trường nơi đặt thiết đỉnh mà buổi sáng đám môn sinh tham gia khảo hạch ở phía tiền viện.

So với không khí ồn ào thời điểm buổi sáng, quảng trường lúc này phá lệ lộ ra vẻ tĩnh mịch. Ở giữa quảng trường, từng chiếc thiết đỉnh to lớn, xù xì, được đặt ngay ngắn trên nền đá, để cho Hàn Ninh dù đứng cách xa mấy thước vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, tang thương. Hàn Ninh nhìn dãy thiết đỉnh không có gì bắt mắt kia, trầm tư một hồi, đột nhiên bước tới.

Nó đi tới cái đỉnh đầu tiên bên phải cũng là cái đỉnh nhỏ nhất trong ba mươi thiết đỉnh trên quảng trường, vươn bàn tay vuốt ve hoa văn khắc nổi trên thân đỉnh, cảm nhận cảm giác mát lạnh truyền đến bàn tay. Hàn Ninh không dừng lại ở chiếc đỉnh đầu tiên quá lâu, mà đi tới chiếc đỉnh thứ mười mà buổi sáng hắn đã nâng. Hắn nhìn chiếc thiết đỉnh một chút, làn này không có chạm vào đỉnh mà tiếp tục đi về phía trước.

Đỉnh thứ mười một!

Đỉnh thứ mười hai!

Đỉnh thứ mười tám!

Hàn Ninh đi một mạch từ đỉnh thứ mười đến đỉnh thứ mười tám mới dừng lại, hai tay nó nắm lấy phần tai đỉnh từ từ nhấc lên. Chiếc đỉnh theo từng động tác của Hàn Ninh từ từ bị nhấc lên không trung, mãi đến khi cao quá đỉnh đầu mới bắt đầu hạ xuống mặt đất. Rất rõ ràng, khi khảo hạch nâng đỉnh buổi sáng hôm nay, Hàn Ninh đã không thể hiện toàn bộ năng lực của bản thân. Hơn nữa nhìn bộ dáng bình tĩnh nâng đỉnh vừa rồi của nó, có thể đoán ra đỉnh thứ mười tám còn chưa phải là cực hạn của Hàn Ninh. Nhưng nó không tiếp tục nâng đỉnh, mà đi về phía cửa ra của võ quán.

Đại môn của võ quán ngoài cửa chính to lớn ở chính giữa, còn có hai cánh cửa gỗ nhỏ hơn ở hai bên. Lúc này cửa lớn chính giữa đã khép lại, võ quán không bố trí hộ vệ đứng gác, chỉ có một lão già khoảng tầm năm mươi tuổi mặc quần áo làm từ vải thô của tạp dịch võ quán đang nằm chiếc ghế trúc dài đặt trên bậc thềm phía bên trong của đại môn làm nhiệm vụ gác cổng. Lão già đã nhìn thấy Hàn Ninh đi tới, nhưng lão cũng không có hành động gì, giống như không nhìn thấy.

Hàn Ninh đi tới bậc thềm của đại môn, phát hiện cánh cửa nhỏ bên phải không đóng lại hoàn toàn mà để lộ ra một kẽ hở đủ để một người đi lọt, nó hơi khẽ gật đầu với lão già, bước qua khe cửa đi ra ngoài.

Buổi tối ở thành Vị Nghiệp, ngoại trừ mấy con phố ở phía Tây thành là nơi tập trung các hoa lâu, tửu quán, sòng bài là có thể thấy được cảnh người ngựa đông đúc, cảnh buôn bán tấp nập, phần lớn những nơi khác trong thành đều đã chìm trong màn đêm u ám.

Lúc này trên một đường ở khu thành phía nam, các dãy nhà dân đều đã đóng cửa, vài chiếc đèn lồng treo trước hiên nhà tỏa ra nhàn nhạt, lập lòe khiến cho bóng dáng của lác đác vài người đi đường càng lộ vẻ tiêu điều. Hàn Ninh đã sớm quen thuộc với sự tối tăm của màn đêm nên bước chân của nó rất nhanh, rất đều; hoặc có thể nói bóng đêm mới chính là thế giới mà nó quen thuộc nhất.

Hàn Ninh đi tới phía trước một quán rượu có tên “Cẩm Ngọc” ở phía Nam thành cách Thanh Phong võ quán hai con phố. Quán rượu có hai tầng, diện tích không lớn lắm, mặt trước quán treo tấm biển hiệu gỗ đã cũ được chiếu sáng bởi hai chiếc đèn lồng màu đỏ thỉnh thoảng lại phát ra từng tiếng “kẽo kẹt” trong gió.

Phần lớn cư dân bản địa của thành Vị Nghiệp thường không có thói quen uống rượu ở quán, nếu ai đó trong nhà muốn uống rượu cũng chỉ đi đến quán mua mang về chứ không ở lại cho nên các quán rượu trong thành chủ yếu là bán cho khánh nhân vãng lai từ nơi khác đi ngang qua nơi đây. Có điều, khách nhân từ nơi khác đến muốn uống rượu cũng sẽ chọn khu vực phồn hoa nhất là phía tây thành, cho nên tình hình kinh doanh của các quán rượu ở các khu vực khác trong thành như quán rượu Cẩm Ngọc này đều sẽ không quá tốt, đặc biệt là buổi tối lại càng hiếm có khách nhân ghé thăm.

Bên trong quán rượu cũng giống như mặt tiền của nó, đơn sơ đến cực điểm, ngoài mấy chiếc bàn ghế cũ đã nứt nẻ ra, không còn gì khác. Lúc Hàn Ninh đi vào, bên trong quán rượu đang có hai người, nó nhìn chủ quán đang nằm nhoài ra trên mặt quầy thu ngân, ngay cả khách nhân đến cũng không thèm liếc một lần, liền không để ý đến nữa mà đi đến chiếc bàn ở góc sâu nhất của quán rượu, lười nhác nói.

- Mấy năm nay ngươi vẫn để mặc ta tự sinh tự diệt, lần này lại cho người gọi ta đến nơi này có việc gì?

- Ngươi đã gia nhập Thanh Phong võ quán? - Người khách nhân ngồi ở chiếc bàn trong góc quán rượu là một người đàn ông trung niên, vóc người gầy gò, khuôn mặt nhẵn nhụi nhưng khá phổ thông không có điểm gì quá đặc biệt, hắn mặc một bộ quần áo màu đen cũng phổ thông y như vẻ ngoài của mình, liếc nhìn Hàn Ninh, nói.

- Ngươi rõ ràng đã biết còn hỏi lại ta, không cảm thấy vô vị à? - Hàn Ninh ngồi xuống chiếc ghế đối diện người đàn ông áo đen, nói.

- Tiến cảnh trụ cột võ đạo của ngươi đến đâu rồi? - Người đàn ông áo đen không để ý đến thái độ bất cần của Hàn Ninh, hắn cầm đũa gắp một miếng thịt dê hầm trong bát đưa vào miệng, bình thản nói.

- Luyện Thể Trụ Cảnh tầng thứ năm viên mãn, hẳn là vài hôm nữa có thể đạt tới Luyện Thể Trụ Cảnh tầng thứ sáu. - Lần này Hàn Ninh không tùy hứng đáp lại mà dừng lại suy nghĩ một hồi lâu mới trả lời, có thể thấy rõ nó đang cân nhắc để đưa ra một câu đáp án khiến đối phương hài lòng.

- Chỉ mới như vậy? Mấy năm nay ngươi ở thành Vị Nghiệp này làm những gì? - Người đàn ông trung niên trau mày, liếc mắt nhìn Hàn Ninh, rõ ràng biểu lộ rất không hài lòng với đáp án này. - Năm trước ta đã viết thư triệu hồi ngươi về tổng bộ ở Kinh thành tiếp nhận huấn luyện, kết quả ngươi sống chết cũng nhất định muốn ở lại thành Vị Nghiệp, đây là thứ mà ngươi nói sẽ không để ta thất vọng sao? Nếu để cho người trong thiên hạ biết ngươi từ chối cơ hội ở Kinh thành để gia nhập một võ quán tầm thường ở nơi này, không biết sẽ nhận lấy bao nhiêu chê cười?