- Không có cấp bậc Trưởng lão, Hộ Pháp xuất hiện, đám người Ma giáo dù đông hơn nữa cũng chỉ có một kết cục, đó chính là bị tàn sát. Ma giáo rốt cuộc có ý đồ gì? - Ngô Cảnh Hàn nhìn cảnh tưởng chém giết trên hồ, lẩm nhẩm trong miệng. Hắn không vội vàng hành động mà bình tĩnh uống cạn chén trà của mình trên bàn, sau đó mới cầm lấy kiếm của mình ở bên trong giỏ trúc. Kiếm được bọc trong vải, Ngô Cảnh Hàn tháo lớp bọc bên ngoài để lộ ra thân kiếm bên trong. Đó là một thanh kiếm kiếm màu xám, dài hơn một thước, thân kiếm rộng chừng ba ngón tay, không biết được đúc từ loại kim loại nào, phần lưỡi kiếm bóng loáng, nhưng phần sống kiếm lại có các đường vân tự nhiên màu đen không theo quy luật nào.
Ngô Cảnh Hàn cầm lấy kiếm, rốt cuộc bước ra khỏi ngôi đình, đi về phía trường chém giết đang diễn ra.
So với phong cách chiến đấu mạnh mẽ, quyết liệt của Lâm Hiền Minh hay khả năng điều khiển nước “xuất quỷ nhập thần” của Dư Thanh, kiếm pháp của Ngô Cảnh Hàn quả thực rất giống với vẻ ngoài của chính hắn, có phần hài hòa, chậm rãi.
Mỗi một lần Ngô Cảnh Hàn xuất kiếm, hắn đều dựa theo chiêu thức công kích của đối phương để mượn lực đánh lực, dùng chính lực công kích từ chiêu thức của đối phương chuyển hóa thành công kích của bản thân để tiêu diệt đối phương, cho nên phong cách chiến đấu của Ngô Cảnh Hàn mặc dù không bắt mắt nhưng tốc độ tiêu diệt kẻ địch lại không chút nào kém Lâm Hiền Minh và Dư Thanh.
Trên mặt nước yên ả của hồ Hoàng Đình xuất hiện cảnh tượng chém giết máu tanh thường thấy của chốn giang hồ. Trong “hồ Hoàng Đình” có một chữ “hồ”, trong “giang hồ” cũng có một chữ “hồ”, cùng là “hồ” nhưng ý cảnh lại khác biệt nhau một trời một vực.
Trường tranh đấu giang hồ này đã báo trước sẽ không vì cảnh sắc tuyệt đẹp của hồ Hoàng Đình mà dừng lại. Đám người áo đen cũng không vì người của mình bị chém giết mà lùi bước, vẫn lạnh lùng như những bóng ma dùng một trận thế quỷ dị liên kết với nhau vây lấy ba người đối phương. Ba người Ngô Cảnh Hàn cũng sẽ không vì giết quá nhiều người mà ghê tay, chùn bước.
Đây là chém giết sinh tử, không luận trả giá bao nhiêu, chỉ luận ai là người sống sót cuối cùng, bởi vì chỉ có người sống mới “tư cách” bàn luận người chết.
Đây là giang hồ!
…
Ngay khi trường chém giết vẫn đang diễn ra, tai một nơi khác trên hồ Hoàng Đình cách nơi đang chiến đấu mấy trăm trượng, có một chiếc thuyền gỗ đang chậm rãi trôi. Khí tượng của khu vực hồ này có phần đăc biệt, thường xuyên xuất hiện sương mù bao phủ, từ bên ngoài rất khó để nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Chiếc thuyền gỗ không lớn, người ngồi trên thuyền cũng không nhiều, chỉ có hai người, một trung niên nam tử và một lão già. Ở giữa hai người đặt một bàn cờ vây đã qua khai cuộc, nhìn trận thế có thể thấy đang vào giai đoạn tranh đấu kịch liệt nhất của trung cuộc.
- Ma giáo có thể trải qua mấy lần võ lâm Chính đạo liên thủ vây quét vẫn tồn tại đến nay quả nhiên không tầm thường? - Lão già khoảng chừng năm, sáu mươi tuổi, mái tóc bạc trắng không buộc mà để xõa ngang vai, nhìn có phần xuất trần, lấy một quân đen trong hộp đặt lên một vị trí trên bàn cờ, bình thản nói.
- Ma giáo lần này không xuất động cấp bậc Trưởng lão cũng không tính là điều bất ngờ gì? Dù sao tranh đấu nhiều năm như vậy, có thể còn sống đến bây giờ đều là lão già thành tinh rồi, rất khó để giết chết. - Trung niên nam tử nhìn nước vừa đi của lão già tóc bạc, khóe miệng hơi nhếch lên. Nếu Ngô Cảnh Hàn có mặt ở đây nhất định sẽ nhận ra người đàn ông trung niên chính là Đường chủ Hình Đường của Côn Sơn Kiếm Phái - Trần Thiếu Minh. - Ngược lại Hàn Thủy huynh tìm được một người truyền nhân rất không tệ đấy, Võ Thần Đạo Cảnh chưa nói đến, nhưng “Hóa Linh Thiên Cảnh” hẳn là không vấn đề gì, là một hạt giống tốt để bồi dưỡng.
- Trần Trưởng lão quá khen rồi, thằng nhóc Dư Thanh này không tệ nhưng so với những đệ tử thiên tài của Côn Sơn Kiếm Phái thì kém nhiều lắm. - Hàn Thủy đạo nhân mỉm cười, nói tiếp. -“Tán tu” cuối cùng vẫn là “tán tu”, không có tài nguyên của môn phái cung cấp, khó có thể vấn đỉnh võ đạo được.
- Lời này của Hàn Thủy huynh ta không cách nào tán đồng rồi. Nếu “vấn đỉnh võ đạo” có thể dựa vào tài nguyên chồng chất lên mà đạt được, vậy tại sao mấy chục năm qua, “thiên hạ ngũ tông” không có ai đạt tới “Võ Thần Đạo Cảnh”? Hơn nữa, người gần nhất đạt tới cảnh giới “Võ Thần Đạo Cảnh” được sử sách ghi lại cũng không phải là người của “thiên hạ ngũ tông” mà là một tán tu. - Trần Thiếu Minh hạ một viên cờ trắng xuống bàn, đáp. - Nhưng gia nhập môn phái quả thực có rất nhiều lợi ích, Hàn Thủy huynh có thử suy nghĩ về việc gia nhập Côn Sơn Kiếm Phái chúng ta không, cái khác không nói, ta có thể tranh thủ cho Hàn Thủy huynh một chức vị Trưởng lão.
- Đa tạ Trần Trưởng lão quan tâm, ta tự tại đã quen, không có ý định gia nhập môn phái. - Hàn Thủy đạo nhân lắc đầu, khéo léo từ chối lời mời của đối phương.
- Ta biết Hàn Thủy huynh sẽ không đồng ý. - Trần Thiếu Minh dường như đã đoán trước Hàn Thủy đạo nhân sẽ từ chối cho nên hắn không thất vọng mà thay đổi đề nghị. - Hàn Thủy huynh không được rồi, không biết quý đệ tử thì như thế nào? Ta cảm thấy Dư Thanh rất thích hợp với Côn Sơn Kiếm Phái đấy!
- Trần Trưởng lão, Huyền Thủy nhất mạch chúng ta vẫn luôn “nhất mạch đơn truyền”, ngươi đừng đào góc tường của ta nữa. - Hàn Thủy đạo nhân nở nụ cười khổ, nhìn Trần Thiếu Minh, đáp.
- Thật đáng tiếc. - Trần Thiếu Minh thở dài, nhìn về hướng diễn ra trận chém giết, mở miệng. - Trường chém giết này nếu không có gì bất ngờ, hẳn là sắp kết thúc rồi. Hàn Thủy huynh có muốn xuất hiện gặp vị đệ tử của mình không?
- Hay là thôi đi, Dư Thanh từ nhỏ vẫn luôn sống trên núi Hoàng Đình, ít tiếp xúc với sóng gió giang hồ. Nó cũng nên tự mình bước ra con đường của bản thân rồi. - Hàn Thủy đạo nhân trầm ngâm một hồi lâu, lắc đầu, nói.
- Đúng vậy, chúng ta đều đã già rồi! Võ lâm này, giang hồ này giờ là sân khấu của đám trẻ.
Không gian phía trên chiếc thuyền gỗ vang lên tiếng thở dài, chỉ là không biết thở dài vì trường chém giết đã sắp đi đến kết thúc, hay thở dài vì tự thấy bản thân đã già rồi, hoặc có lẽ chính người trong cuộc cũng không biết vì sao mình thở dài.
Trấn Hoàng Đình, Nhược Vân tửu quán.
Quán rượu Nhược Vân tọa lạc tại con phố trung tâm nằm sát hồ của trấn Hoàng Đình, là một trong số hơn chục quán rượu trong trấn.
Lúc này, tầng thứ hai của quán rượu Nhược Vân phá lệ lộ vẻ yên tĩnh, trái ngược hoàn toàn với không gian tầng một đã trật kín khách nhân muốn chứng kiến trận luận võ trên hồ Hoàng Đình.
Không gian bên trong tầng thứ hai của quán rất rộng nhưng chỉ có duy nhất một chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ hướng ra hồ Hoàng Đình. Một người đàn ông trung niên khoảng tầm bốn mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, râu quai nón, thân hình cao lớn, mặc một bộ “bạch y” bằng lụa, ngồi thẳng lưng, mắt hướng về phía hồ Hoàng Đình ở đằng xa, sau đó hơi quay đầu nhìn về phía cái bóng phía sau mình.
- Đã tìm ra được người ẩn giấu phía sau là ai chưa?
- Bẩm Bạch gia, không cách nào hoàn toàn xác nhận, nhưng “ám tử” của chúng ta ở Côn Sơn Kiếm Phái gửi mật tín báo về, Đường chủ Hình Đường Trần Thiếu Minh đã hai tuần nay không có mặt ở Vấn Kiếm Phong. - Bóng người đứng phía sau của người đàn ông mặc “bạch y” hơi khom người, cung kính đáp. Sở dĩ gọi là “cái bóng” bởi vì không cách nào nhìn rõ diện mạo chân thực của hắn, cũng không cách nào cảm nhận được hơi thở của đối phương, dường như có một lớp sương vô hình bao phủ lấy đối phương, ngăn cách hắn với thế giới xung quanh, biến hắn trở thành một tồn tại ở giữa hiện thực và hư ảo.
- Trần Thiếu Minh? Có thể khiến Trần Thiếu Minh rời núi, xem ra Côn Sơn Kiếm Phái rất coi trọng kế hoạch lần này. - Người đàn ông mặc “bạch y” cười “lạnh”, mở miệng.
- Bạch gia, trên hồ đã bắt đầu giao chiến rồi, chúng ta có cần động thủ không?
- Côn Sơn Kiếm Phái và Cuồng Đao Môn rất coi trọng hành động lần này, tất nhiên sẽ chuẩn bị “hậu thủ” ở phía sau. Chúng ta không biết đối phương còn chuẩn bị gì ở phía sau, nếu đường đột ra tay, ắt sẽ nhận lấy thiệt thòi. - Bạch gia gõ ngón tay của mình xuống mặt bàn, suy tư, cuối cùng lắc đầu, nói tiếp. - Lần này để cho bọn chúng đắc ý đi! Lần sau chúng ta sẽ lấy lại cả gốc lẫn lãi.
- Vâng, Bạch gia!