Bách Hoa lâu, hậu viện.
Hoàng Tư Yên mặc bộ trang phục màu lam ôm sát người, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng sau lưng, chậm rãi đi tới trước cửa một căn phòng, dừng lại.
- Mẹ, con về rồi.
Cánh cửa căn phòng mở ra, Thanh nương đi tới đối diện Hoàng Tư Yên, vuốt nhẹ má của nàng, giọng đau xót.
- Mới một thời gian, con gầy đi nhiều rồi. – Nói rồi đưa mắt nhìn về phía sau, hoài nghi. – Dung nhi đâu? Ta dặn Dung Nhi tới Thanh Phong võ quán đón con từ sáng cơ mà.
- Mẹ đừng trách oan cho Dung Nhi. Vừa nãy về đến đây, không có việc gì, con để cho muội ấy về phòng nghỉ ngơi rồi. – Hoàng Tư Yên lắc đầu, giải thích.
- Vậy sao, đừng đứng đó nữa, mau vào trong phòng đi. Hôm nay mẹ đã chuẩn bị rất nhiều món ngon mà con thích ăn này. – Thanh nương nắm lấy cánh tay Hoàng Tư Yên, thân thiết kéo nàng đi vào.
Trong phòng đặt một chiếc bàn gỗ lớn, bên trên đã chuẩn bị sẵn hơn hơn chục món ăn được đặt trong đĩa sứ tròn tráng men lam. Hoàng Tư Yên ngồi xuống bàn ăn, chọn một số món thanh đạm, yên lặng dùng bữa.
- Con đừng chỉ ăn mấy món rau như vậy, luyện võ rất tốn sức, không ăn thịt làm sao chịu nổi? – Thanh nương gắp vào bát nàng mấy miếng thịt, nhìn nàng thật lâu, thở dài. – Yên Nhi, thời gian trôi qua thật nhanh, mới hôm nào con còn nhỏ xíu khóc trên tay mẹ, vậy mà bây giờ đã trở thành một thiếu nữ mười một tuổi rồi.
- Còn ba tháng nữa là con mười hai tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. – Hoàng Tư Yên đặt đôi đũa xuống mặt bàn, chậm rãi nói. – Thức ăn ở võ quán phần lớn đều là thịt kết hợp cùng với các loại dược liệu có tác dụng bồi bổ thân thể, ngày nào cũng ăn con sớm đã ngán rồi, lần này nghỉ phép trở về nhà có thể ăn nhiều mấy món rau coi như thay đổi khẩu vị. Mẹ cũng ăn đi, đừng chỉ có nhìn con ăn như vậy.
- Mẹ ngày nào cũng ăn những món này, dù có nấu ngon thế nào đi chăng nữa, ăn nhiều cũng sẽ chán. Mà con mỗi lúc một lớn, thời gian ở trong nhà cũng càng ngày càng ít đi. Năm sau nếu có thể vượt qua khảo hạch trở thành đệ tử của Côn Sơn Kiếm Phái thì phải đi đến Côn Sơn luyện võ, có khi mấy năm mới có thể về nhà một lần, mẹ muốn tranh thủ thời gian con còn bên cạnh, nhìn con nhiều một chút.
- Mẹ, Côn Sơn Kiếm Phái mặc dù môn quy nghiêm khắc, nhưng hàng năm vẫn sẽ cho phép đệ tử về thăm nhà mấy ngày mà. - Hoàng Tư Yên đặt đũa xuống, đi tới bên cạnh Thanh nương, nắm lấy bàn tay bà, trấn an nói.
- Mẹ biết như vậy, nhưng dù sao vẫn có chút không nỡ! - Thanh nương một tay nắm lấy bàn tay của Hoàng Tư Yên, một tay vuốt nhẹ má đứa con gái mà nàng thương yêu, vẻ mặt còn muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thốt thành lời.
- Mẹ có điều gì muốn nói với con sao? - Hoàng Tư Yên nhìn biểu lộ Thanh nương, cúi đầu thủ thỉ.
- Yên Nhi, thật ra ta không phải…
- Không phải là mẹ đẻ của con. – Hoàng Tư Yên cắt ngang lời Thanh nương, nhẹ giọng.
- Yên… Yên Nhi, sao con biết? – Giọng Thanh nương có chút run rẩy, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn nàng.
- Là trực giác. – Nàng vẫn dùng giọng điệu bình thản thường ngày trả lời, dường như bí mật này chẳng làm nàng mảy may xúc động. – Từ mấy năm trước con đã nhận ra, dù mẹ luôn nghiêm khắc yêu cầu con luyện võ, nhưng mẹ chưa bao giờ đánh, thậm chí chưa bao giờ mắng con. So với thái độ của một người mẹ, mẹ giống như là một người bảo hộ hơn.
Thanh nương toan nói gì nhưng lại thôi, một lúc sau mới thở dài.
- Ta dẫn con đi tới gặp một người…
Hành lang quanh co không biết dẫn tới đâu, đứa bé đi theo sau người phụ nữ trung niên, thỉnh thoảng liếc nhìn cảnh vật xung quanh. Nơi này thuộc hậu viện của Bách Hoa lâu, nhưng đây là lần đầu tiên nàng biết tới sự tồn tại của hành lang này. Hai người đi thêm một lúc, phía trước xuất hiện một bức tường gạch, ở giữa có một chiếc cửa hình tròn sơn màu đỏ thẫm. Người phụ nữ trung niên mở cửa, quay đầu lại vẫy tay ra hiệu với đứa bé, bước vào. Bên kia bức tường một khu hậu viện rộng lớn, ở giữa là một hồ nước rộng, trồng đầy hoa sen. Giữa hồ có dựng một ngôi đình lợp ngói lưu ly xanh, cây cầu gỗ nhỏ nối ngôi đình với bờ hồ phía Tây trông rất đẹp mắt.
Người phụ nữ dẫn đứa bé đi men theo bờ hồ tới khu hậu viện phía Nam, dừng lại phía trước một căn phòng ở chính giữa. Đứa bé nhìn về phía cảnh cửa đang đóng kia, biết người nó muốn gặp đang ở bên trong, nó giơ tay định gõ cửa, chợt nghĩ tới điều gì, quay đầu lại nhìn người phụ nữ đứng cách đó mấy bước, nhẹ giọng.
- Mẹ, bất kể như thế nào, mẹ vẫn mãi là mẹ của con.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn đứa trẻ, đôi mắt đỏ hoe, không kìm được khóc thành tiếng.
Đứa bé nhìn cánh cửa chần chừ, rõ ràng trong lòng nó lúc này không bình tĩnh như vẻ lạnh nhạt bên ngoài, nó hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng khá tối, đứa bé nheo mắt lại, một lúc sau mới thích ứng được với bóng tối nơi này. Nó đưa mắt nhìn không gian trong phòng, nơi chính đường, một người phụ nữ tóc bạc ngồi trên chiếc ghế gỗ, quay lưng về phía cửa. Đứa bé theo ánh mắt của người phụ nữ nhìn về khoảng không trên cao của chính đường, thì ra trên bức tường đối diện với cửa ra vào có treo một bức tranh. Trong tranh vẽ một người người đàn ông với mái tóc đen dài đang mỉm cười. Người đàn ông trong tranh rất đẹp, đẹp đến nỗi chính bản thân nó cũng thật khó tin thế gian này lại có thể có một người con trai đẹp đến vậy.
Người phụ nữ tóc bạc từ đầu đến cuối vẫn nhìn bức tranh giống như nó có một sức mạnh khiến cho người ta chìm đắm vào đó, không gian trong phòng vốn đã tối tăm nay càng trở lên u ám. Không biết bao lâu sau, bà ta rời mắt khỏi bức tranh, quay lại nhìn đứa trẻ.
- Con rất giống mẹ đẻ của mình.
- Người không phải là mẹ đẻ của con?
- Ta không phải là mẹ đẻ của con, nhưng ta là người thân duy nhất còn lại của con trên cõi đời này.
Đứa trẻ nhỏ chỉ lặng im nhìn người phụ nữ, dường như biết được bà ta sẽ nói cho nó biết sự thật.
- Rất khó hiểu đúng không? – Người phụ nữ không đợi đứa bé trả lời, giống như nhớ chuyện xưa, thương cảm nói. - Hàng trăm năm nay, Võ lâm chính đạo vẫn luôn lấy “Thiên hạ ngũ tông” đứng đầu, nhưng có lẽ con không biết thực ra “Thiên hạ ngũ tông” mười năm trước và Thiên hạ ngũ tông hiện tại không giống nhau.
- Không giống nhau? - Hoàng Tư Yên không hiểu lời của người phụ nữ, nghi hoặc.
- Đúng vậy, mười năm trước, Nhất Nam Thiên Môn Đạo - một trong “Thiên hạ ngũ tông” trong một đêm bị diệt môn, mấy trăm đệ tử bị tàn sát gần như chết sạch, người may mắn sống sót đều phải mai danh ẩn tích để có thể kéo dài được hơi tàn. Mà sau biến loạn diệt môn kia, Thất Tinh Thành bỏ ra một cái giá lớn mới có thể thay thế Nhất Nam Thiên Môn Đạo trở thành một trong “Thiên hạ ngũ tông”. Bố mẹ con cũng bởi vì trận biến loạn giang hồ đó chết đi. Mà khởi nguồn cho tất cả những điều này đều bắt nguồn từ dã tâm, lòng dạ thâm hiểm của một người - Sát Lãng Cuồng Đao - Trần Bân. Người phụ nữ khi nhắc tới cái tên Trần Bân, gần như không cách nào khống chế cảm xúc bản thân để lộ ra ánh mắt thù hận cùng vẻ điên cuồng, giọng nói khàn đi, gằn từng chữ. – Để ta kể cho con nghe một câu chuyện xưa.