Không gian phía dưới mặt đất của sòng bài rất lớn, bên trong đặt hơn chục chiếc bàn gỗ lớn. Lúc này từng đám con bạc đứng quây quanh, trật kín mỗi bàn cược, tiếng hò hét, chửi bới mà Hàn Ninh nghe được chính là bắt nguồn từ đây.
Sòng bạc vốn là nơi hỗn tạp, có đủ loại người ra vào, cộng thêm lúc này là thời điểm sòng bài nhộn nhịp nhất trong ngày, cho nên sự xuất hiện của hai người Hàn Ninh không gây ra sự chú ý nào cho con bạc ở nơi này.
Tất nhiên là ngoại trừ người của sòng bạc.
- Hoan nghênh hai vị quý nhân đã đến sòng bạc Vạn Tài chúng ta! Sòng bạc Vạn Tài chúng ta từ xưa đến nay nổi tiếng là đem lại may mắn cho khách nhân, hai vị nếu đã đến nhất định có thể đến một về trăm, Vạn Tài Vạn Lộc. - Ngay khi hai người Hàn Ninh bước ra khỏi đường hầm, đã có một tên nhân viên mặc quần áo phục vụ của sòng bạc đi tới nghênh đón, cười nịnh nọt.
- Nếu con bạc nào đến đây cũng có thể đến một về trăm, sòng bạc Vạn Tài của các ngươi đã sớm đổi tên thành “Tiêu Tài” rồi, còn cần ngươi đến khua môi múa mép. - Hàn Ninh cười tủm tỉm, phất tay với tên phục vụ sòng bạc. - Chúng ta cũng không phải lần đầu đến nơi này, không cần ngươi dẫn đường.
- Nếu vậy tiểu nhân không làm phiền hai vị quý nhân thêm nữa. Chúc hai vị đêm nay có thể vạn tài vạn lộc. - Kẻ có thể được chọn làm phục vụ ở nơi đầy rẫy kẻ gian ác như sòng bài đều là những kẻ lanh lợi, khôn khéo, biết nhìn vẻ mặt khách nhân mà làm việc, cho nên tên nhân viên phục vụ không dám có bất kì dây dưa, lập tức lui xuống.
- Ngươi muốn đánh bạc? - Hàn Ninh nhìn đám con bạc đang chìm đắm trong ván cược đỏ đen ở xung quanh, kẻ thắng được ván bạc thì vui vẻ, mặt mũi đỏ bừng vì hưng phấn, cười lớn, kẻ thua cược thì thất thần, mặt như đưa đám, có người không chịu được ngã quỵ xuống đất gào khóc, bị hộ vệ của sòng bài lôi ra ngoài. Hắn không nhịn được quay sang người đàn ông áo đen, nói. - Dạo gần đây ta không có thiếu tiền để tiêu, người đến từ Kinh thành như ngươi chắc chắn cũng sẽ không để ý đến mấy lượng bạc này, rốt cuộc muốn làm gì?
- Ta đã nói rồi, đến sòng bạc tất nhiên là muốn đánh bạc. - Người đàn ông áo đen bình thản nói.
- Ở nơi này có bảy, tám hình thức đánh bạc đỏ đen, vậy ngươi muốn chọn loại nào? - Hàn Ninh không biết người đàn ông áo đen muốn làm gì, nhưng hắn cũng không quan tâm, dù sao nếu có mất tiền thì cũng là tiền của đối phương, hắn còn không rảnh rỗi đến mức khuyên đối phương quay đầu là bờ.
- Đối với ta mà nói, mấy hình thức đánh bạc đỏ đen này đều không có khác biệt gì. Nếu đã vậy chọn loại phổ biến nhất đi. - Khóe miệng người đàn ông áo đen hơi nhếch lên, hắn nói rồi chỉ tay về phía chiếc bàn đang có người lắc xúc xắc đoán tài xỉu, đi tới.
…
Đêm càng lúc càng thâm trầm. Trên bầu trời mây đen bắt đầu vần vũ che lấp hoàn toàn mặt trăng, đây rõ ràng là dấu hiệu cảnh báo một cơn mưa sắp đến.
Phần lớn dân chúng lao động nghèo đều không thích trời mưa. Bởi vì mưa thường sẽ khiến cho việc đi lại trở nên khó khăn hơn, đồng nghĩa với việc thu nhập bị giảm sút. Nhưng rõ ràng đối với phần lớn dân chúng đã chìm vào giấc ngủ của thành Vị Nghiệp này mà nói, cơn mưa đêm này lại là một món quà, bởi vì nó giúp cho không khí có phần ngột ngạt trong thành trở nên mát mẻ hơn.
Đối với một vài người chưa ngủ mà nói, cơn mưa này cũng là một món quà, bởi vì trời mưa là thời điểm rất thích hợp để có thể “cướp của giết người”.
- Trời sắp mưa rồi! - Hàn Ninh chậm rãi bước đi, hắn ngẩng đầu nhì
n bầu trời trên đầu, hờ hững nói. - Ngươi vừa rồi thắng quá ác, cho dù sòng bạc kia có nhiều bạc hơn nữa cũng không chịu đựng được tổn thất lớn như vậy?
- Cho nên? - Người đàn ông áo đen không trực tiếp trả lời vấn đề của Hàn Ninh mà như cười như không nhìn hắn.
- Có thể mở sòng bài lớn nhất thành Vị Nghiệp đã nói lên thế lực đứng phía sau tất nhiên không tầm thường. Tổn thất một khoản lớn như vậy, đối phương nhất định sẽ tìm chúng ta. - Hàn Ninh cúi đầu nhìn vạt áo trước ngực căng lên do nhét đầy bạc trắng. - Ngươi không thấy thời điểm đêm khuya đường vắng này, quả thực rất thích hợp để làm mấy chuyện giết người cướp của à.
- Ngươi không sợ? - Người đàn ông áo đen nhìn biểu hiện bình tĩnh của Hàn Ninh, hứng thú cười nói.
- Có cao thủ như ngươi ở đây, vì sao ta phải sợ! - Hàn Ninh nói ra gần như không chút do dự.
- Nơi này quả thật sẽ xảy ra một hồi cướp của giết người, nhưng ngươi nhầm rồi, ta sẽ không ở lại cùng ngươi. - Người đàn ông áo đen lắc đầu, lấy ra từ trong vạt áo một tờ giấy cùng với cuốn sách cũ vứt cho Hàn Ninh. - Luyện Thể Trụ Cảnh là giai đoạn rèn luyện thân thể, xây dựng trụ cột của người luyện võ để chuẩn bị cho Khai Nguyên Khí Cảnh. Trong tờ giấy ghi lại bí phương luyện thể có thể gia tăng, sức mạnh, cường độ thân thể của ngươi. Số tiền thắng bạc hôm nay hẳn là đủ để mua dược liệu để ngươi dùng đến khi luyện thành Luyện Thể Trụ Cảnh viên mãn. Cuốn sách kia là tâm quyết tu luyện của khinh công “Cửu Ảnh Đạp Không Bộ”, còn cụ thể như thế nào ngươi bắt tay vào tu luyện sẽ rõ. Tất nhiên những gì ta nói dựa trên điều kiện tiên quyết là ngươi có thể còn sống rời đi nơi này; nếu hôm nay ngươi chết mà nói, vậy thì không cần phải nhớ mấy lời ta nói làm gì.
- Nếu hôm nay ta chết ở nơi này, ngươi không sợ bí phương cùng với tâm quyết “Cửu Ảnh Đạp Không Bộ” rơi vào tay người khác sao? - Đến lúc này, nếu Hàn Ninh còn không biết được ý định của người đàn ông áo đen, vậy thì hắn chết cũng không oan chút nào. Nghĩ đến việc đối phương dẫn hắn đi sòng bạc thắng một số tiền lớn, sau đó lại còn không chút che dấu, nghênh ngang rời đi, rõ ràng là muốn dụ người của sòng bạc đến cướp của giết người, sắc mặt của Hàn Ninh càng lúc càng khó coi.
- Nếu như ngươi chết, tự nhiên sẽ có người giết bọn chúng lấy lại hai món đồ kia. Tất nhiên ta không hy vọng kết quả đó xảy ra, dù sao ta vẫn có kì vọng rất cao đối với ngươi. - Người đàn ông áo đen vỗ vai Hàn Ninh, cười bí hiểm. - Bọn chúng đến rồi! Cái này cho ngươi, tự lo liệu cho tốt.
Hàn Ninh chỉ thấy trước mặt mình lóe lên một vệt tàn ảnh, sau đó người đàn ông trung niên đã không còn bóng dáng. Hắn nhìn xung quanh, xác định người đàn ông áo đen đã thực sự rời đi, lúc này không còn cách nào khác đem cuốn sách và phương thuốc cất vào trong vạt áo, rồi cúi xuống nhặt con dao ngắn cắm dưới đất mà đối phương để lại trước khi đi.
Nơi Hàn Ninh đang đứng là một con ngõ nhỏ nằm trong khu vực hẻo lánh ở phía Bắc Vị Nghiệp thành, từ nơi này muốn đi ra con đường lớn hướng về khu vực trung tâm còn cần đi qua một con ngõ dài khác. Hắn nhìn về phía hai đầu của ngõ nhỏ, không cố gắng tìm cách chạy trốn mà bắt đầu xé ống tay áo và ống quần, gỡ xuống từng thanh sắt nặng buộc quanh tay, chân của mình, trầm mặc chờ đợi.
Hàn Ninh không có ý định chạy trốn vì hắn có thể nghe được tiếng bướng chân từ hai đầu ngõ truyền đến, lúc này muốn chạy trốn cũng đã muộn. Cho dù lúc này Hàn Ninh có thể chạy trốn đi chăng nữa, hắn cũng không thể trốn đi, vì đây là khảo nghiệm người đàn ông áo đen dành cho hắn, chạy trốn đồng nghĩa với việc khảo nghiệm thất bại, mà kết cục của người thất bại chính là tử vong. Cho nên hắn không thể chạy trốn, hắn nhất định phải tham gia lần khảo nghiệm này.
Mưa bắt đầu rơi. Trong cơn mưa tầm tã này, cảnh vật trong ngõ nhỏ như được phủ thêm một lớp sương mỏng mờ ảo.
Hai đầu ngõ nhỏ vang lên từng tiếng bước chân giẫm lên các vũng nước đọng trên mặt đường, mười mấy bóng người cầm theo đao, kiếm từ trong màn mưa đi tới, bao vây lấy Hàn Ninh.