- Chào bà đi con.
Đứa bé tiến lại bên giường nắm lấy bàn tay nhăn nheo của cụ bà, cụ bà với mái tóc bạc phơ gương mặt hiền hậu, miệng bà nở một nụ cười hạnh phúc, đã lâu bà chưa được gặp đứa cháu bé bỏng này.
Đứa bé ngồi đó một lúc rồi bắt đầu đi thăm thú ngôi nhà, nó bước vào một căn phòng, trong phòng đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, nó để ý đến một cuốn album trên kệ đã cũ.
Đứa bé trèo lên bàn rồi lấy cuốn album xuống, nó lau qua lớp bụi phủ trên bìa cuốn album rồi mở ra từng trang, từng trang một.
Đứa bé lật qua lật lại một hồi thì chợt reo lên vui sướng, nó chạy xuống dưới nhà, trên tay vẫn cầm cuốn album.
-Bố ơi bố ơi xem này.
Người đàn ông đưa tay ra hiệu im lặng rồi nói
-Khẽ thôi nào, bà vừa mới chợp mắt, mà con cầm gì thế kia.
Đứa bé giơ tập album ra trước mặt
-Cuốn album của bà ạ.
-Thôi nào bé con, cuốn album này quý giá lắm đấy, đó là một phần kí ức của bà.
Nói rồi người đan ông ẵm đứa bé lên bảo nó chỉ chỗ để lại cuốn album lên vị trí cũ.
Tối hôm ấy chỉ có đứa bé ở lại với người giúp việc, còn bố mẹ nó lên xe quay về thành phố để hôm sau kịp giờ đi làm.
Mùa đông năm nay thật lạnh, tuyết rơi đầy ngoài cửa sổ, bên lò sưởi cụ bà ôm đứa bé vào lòng kể cho nó những câu chuyện ngày xửa ngày xưa.
Hết câu chuyện này đến đâu chuyện khác, đứa bé vẫn còn rất háo hức muốn nghe, nó dường như lại có điều gì muốn hỏi, cụ bà xoa đầu nó, mái tóc mềm mượt đôi mắt tròn xoe và nụ cười thơ ngây làm bà thấy ấm áp lắm.
Bỗng đứa bé hỏi
-Bà ơi, người đàn ông trong cuốn album là ai?
Cụ bà mỉm cười hiền hậu
-Là ông của cháu đấy.
Đứa bé lắc đầu
-Không phải ông là người mặc vest đứng bên cạnh bà mà, cháu muốn hỏi người đàn ông khác cơ.
-Cháu muốn hỏi ai nào.
Đứa bé nhảy ra khỏi ghế chạy lên lầu lấy cuốn album xuống, nó lật trang đầu tiên, đó là bức ảnh cưới của cụ bà, nó trỏ tay vào người đàn ông mờ nhạt mặc sơmi trắng đứng góc ngoài cùng bên trái
-Là người này ạ.
Cụ bà chậm rãi lấy chiếc kính đeo lên rồi nheo mắt cố nhìn thật kĩ vào bức ảnh dưới ảnh lửa nhập nhòe. Đột nhiên bà sững người lại
-Trời ơi, ông ấy đã đến.
Đứa bé không để ý đến cảm xúc của bà nó mà lật sang bức ảnh tiếp theo, đó là bức ảnh hai người đi tuần trăng mật, họ chụp cùng một ban nhạc, đứa bé chỉ vào tay trống mờ nhạt ngồi sau cùng
-Người đó lại xuất hiện ở đây nữa.
Rồi đứa bé lại lật tiếp lật tiếp, hầu như tất cả những ảnh đều có sự hiện diện của một người đàn ông, người đó vẫn mặc chiếc sơmi trắng nét mặt chẳng có gì thay đổi cả chẳng qua hình ảnh của người đó quá mờ nhạt lại hiện diện ở những vị trí khó nhìn nên trước kia bà không để ý đến.
Mắt cụ bà bỗng nhiên sụp xuống, nước mắt ứa ra lăn dài trên hai gò má nhăn nheo, bà lấy chiếc kính, lau nước mắt, bà không khóc, chỉ là xúc động mà thôi.
Đứa bé lại hỏi
-Người đàn ông kì lạ đó là ai vậy bà
-Ông ấy là một phần thanh xuân của bà.
Ông ấy vô cùng đặc biệt, Ông ấy cao, gầy, tóc vàng, mắt nâu, đôi mắt ấy đã cướp lấy linh hồn của bà ngay trong giây phút chúng ta nhìn nhau, và cũng chính khoảnh khắc ấy bà biết rằng Chúa đã tặng người đàn ông này cho riêng bà.
Bà và ông ấy đã từng có một thời gian hạnh phúc những tưởng không còn gì có thể hạnh phúc hơn như thế, mỗi ngày, mỗi đêm, mỗi giờ, mỗi phút, chúng ta luôn có nhau, không hề rời xa nửa bước.
Hai năm ở bên cạnh nhau trôi nhanh như gió thoảng, ta đã từng mộng tưởng về một tương lai viên mãn, thế rồi một ngày ông ấy biến mất, không để lại gì, không một giấu tích, không thư từ không điện tín, không địa chỉ, không ai, không gì cả, cứ như ông ấy chưa từng hiện hữu trên thế giới này.
Ngày vắng ông ấy cũng là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời bà, nó chẳng khác nào lấy mặt trăng đi khỏi đêm tối. Bà tìm kiếm trong vô vọng, không ai biết điều gì đã xảy ra, có lẽ thiên thần mà Chúa ban tặng đã bị ngài gọi về nơi thiên đàng.
Đứa bé vẫn ngồi đó, nó chưa đủ nhận thức để hiểu được bà mình đang nói gì nhưng nó hiểu được đôi mắt của bà, trong đôi mắt chỉ có một màu đen, nó hiểu được cái cảm giác mà không gian đóng sầm trước mắt, mọi ánh sáng đều không còn, cái cảm giác y như khi bị nhốt trong tủ, hoang mang, sợ hãi, tuyệt vọng.
Hai bà cháu im lặng.
Đột nhiên có tiếng chuông, cô giúp việc mở cửa rồi nói gì đó với vị khách, lát sau vị khách theo cô vào trong nhà.
-Bà ơi, có anh chàng giao hàng đến cho bà này.
Người đàn ông bước vào bỏ chiếc mũ lông cừu đầy tuyết ra, cụ bà ngước lên, sững người, bà lắc đầu, nước mắt trào ra không ngớt.
Người đàn ông quỳ xuống bên cạnh nắm lấy tay cụ bà
-Anh đến đón em đây.