Ông lão ngồi trên chiếc ghế bên hiên nhà, ông nhìn ra khoảng không rộng lớn, bầu trời u ám, từ trong lùm cây thi thoảng lại phát ra tiếng kêu quác quác của bầy quạ.
Một con quạ bay xuống đậu vào hàng rào trước nhà, nó nhìn ông chằm chằm.
Bỗng có tiếng kêu “meo”, đó là con mèo của ông đang chậm rãi bước lại, nó cũng như ông, già cỗi. Con mèo bước đến, đầu nó dũi vào chân ông rồi cả người dựng lên vẻ thoải mái.
Nó là con mèo Anh lông dài màu trắng, trên mình nó vài mảng lông đã trụi trơ ra lớp da nhăn nheo và xám ngắt. Con mèo nhảy lên nằm vào lòng ông lão, từ cổ họng phát ra những tiếng gừ gừ thật khiến người ta dễ chịu.
Ông lão đưa bàn tay vuốt ve con mèo rồi mỉm cười nói
-Mày đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
Ông chẳng nhớ rõ, con mèo là một món quà từ thượng đế, một ngày nlọ nó xuất hiện trong căn bếp, bé bỏng và ướt nhèm, nó run lên cầm cập, có lẽ nó đã phải chịu đựng đói rét ngoài kia.
Ông lão lấy chiếc khăn rồi ôm lấy nó, ban đầu nó vùng vằng rồi gào toáng lên cắn xé chiếc chăn, ông phải nhốt nó vào chiếc lồng chim đã cũ rồi đặt cạnh lò sưởi.
Phải mấy hôm sau nó mới quen dần với ông và cuối cùng đã trở thành một thành viên trong gia đình. Nó đã cùng ông trải qua những thời khắc đau buồn nhất của cuộc đời.
Một mùa đông nlọ con trai ông trở về trong một chiếc hộp gỗ được quấn quanh bằng quốc kì. Ông không đủ can đảm để nhận chiếc hộp ấy, ông chỉ biết đưa tay lên trán và khóc như một đứa trẻ, con mèo đi vòng quanh chiếc hộp rồi quay lại phía ông, nó nhìn ông chằm chằm bằng đôi mắt long lanh và xanh biếc, ông đã thấy đôi mắt của chính con trai mình trong đó.
Vài năm sau vợ ông ngã bệnh rồi rời bỏ ông sang thế giới bên kia, ông gục đầu bên giường bà, nằm lấy bàn tay nhăn nheo, từng giọt nước mắt lã trã rơi xuống gối. Con mèo cọ mình vào chân ông, nó vẫn ngồi đó, không ồn ào, chỉ nhìn ông và chờ đợi. Nó theo ông đến nhà thờ, theo ông ra nghĩa trang, theo ông vào bếp, nó với ông như hình với bóng.
Nó luôn biết cách khiến ông cảm thấy dễ chịu, chỉ cần cọ mình, nhìn ông và im lặng, nó không chỉ là một con thú nhỏ, nó là đứa con là người bạn, nó lắng nghe ông nói chuyện trước khi đi ngủ, theo ông đi dạo mỗi sáng và nhắc ông mỗi khi ông quên tắt lò nướng.
Đôi mắt của nó như chứa cả một đại dương, tiếng kêu của nó như một chiếc radio cũ còn linh hồn của nó trong sạch hơn bất kì con chiên ngoan đạo nào.
Ông không biết mình sẽ ra sao khi thiếu nó, ông nhìn nó, khóe mắt ông nhăn nheo, ông thì thầm
-Anh bạn, nếu một ngày tao không còn ở đây nữa thì mày sẽ sống thế nào.
Con mèo bỗng ngóc đầu dậy, mắt nó lại long lanh, nó kêu lên một tiếng rồi bỏ vào trong nhà, ông lão nhìn theo, đoi khi ông tự thắc mắc rằng nó có hiểu những gì ông nói nhưng sau ngần ấy năm ông nghĩ là có.
Một lúc sau con mèo đi ra kéo theo một chiếc khăn quàng cổ, nó đến bên chân ông và cọ đầu, ông lão mỉm cười rồi bế nó lên.
-Mày biết tao đang lạnh à.
Ông quấn chiếc khăn quanh cổ, ôm con mèo và lại nhìn bầu trời. Bầu trời ảm đạm, gió hiu hắt thổi, con quạ bay đi, ông lão với con mèo chẳng còn điều gì luyến tiếc nữa, ông đã sống một cuộc đời tử tế và có một người bạn đồng hành để sẵn sàng bước sang thế giới bên kia.