-Thanh Phong !!!
Một tiếng hét thảng thốt vang lên, gã trước mặt cậu gục xuống. Thanh Phong ngạc nhiên ngước lên.
-Nhật Dạ…
Nhật Dạ đang đứng trước mặt cậu, khuôn mặt tái nhợt. Trên tay cô bé là cây gậy sắt còn nhuốm máu vừa đập vào đầu gã muốn lấy mạng Thanh Phong. Ngay khi biết được địa điểm gặp mặt của hai người và tên sát thủ, cô bé đã vội vã trốn anh trai lao tới đây tìm họ…
-Nhật Dạ…Sao cậu lại ở đây ?
Bàn tay nhuộm đỏ máu của Thanh Phong bám vào bức tường gượng dậy. Rồi cậu lao đến đấm mạnh vào mặt kẻ đang lao đến tấn công Nhật Dạ và kéo tay cô bé chạy ra ngoài, đôi chân cậu loạng choạng…
-Phong !!! cậu có sao không ? Kei đâu rồi. Cậu ấy đâu rồi Phong ?
-Kei…cậu ấy vẫn chưa sao… Đừng nói gì nữa, chạy ra khỏi đây mau lên…
-Nhưng Kei…
-Chạy mau lên…
Nhật Dạ vẫn nhìn về đằng sau lo lắng. Mặc dù từ trước đến giờ Kei chưa bao giờ bị thua trong các vụ ẩu đã, nhưng lần này thì Nhật Dạ cảm thấy có gì đó không yên. Thanh Phong vẫn nắm chặt lấy tay Nhật Dạ kéo cô chạy ra khỏi ngôi nhà. Nhưng được một đoạn thì cậu bé gục xuống thở dốc. Máu từ vai nhiễu xuống bàn tay của cậu thành một vệt dài, ngước khuôn mặt đau đớn lên nhìn Nhật Dạ, cậu nói bằng một giọng khó nhọc:
-Cậu tới đây làm gì Nhật Dạ. Mau chạy đi…
-Phong ! Tất cả là tại tớ, chỉ vì sự ích kỉ của tớ mà Lucy mới gặp nguy hiểm, cả các cậu nữa. Tớ không muốn để mọi người chết ở đây đâu. Phong ! Cố lên !
Nhìn Thanh Phong cả người trắng bệch, máu nhuộm đỏ vai, Nhật Dạ không còn nghĩ ngợi thêm điều gì nữa, trong đôi mắt thảng thốt của cô bé bây giờ chỉ còn lại hình ảnh của người bạn bị thương đang ở bên cạnh mình. Thanh Phong đối với cô cũng quan trọng không kém gì Kei, cô không muốn ai trong hai người phải gặp nguy hiểm cả, và đây là lần đầu tiên cô bé dám liều lĩnh đi tới một nơi nguy hiểm như thế này. Cô bé khoác tay Thanh Phong lên vai mình, cả người cô bé run rẩy cố gắng dìu cậu đi về phía trước…
-Nhật Dạ ! Cậu ngốc lắm !
Thanh Phong mỉm cười nhìn cô bạn. Nhật Dạ đang run lên cầm cập. Khuôn mặt hốt hoảng của cô bé trở nên tái mét khi nhìn thấy máu rỉ ra từ vết thương trên vai Thanh Phong, rõ ràng là cô bé đang rất sợ hãi, không giống như Lucy, Nhật Dạ là một tiểu thư yếu đuối và không quen mấy trò đấm đá bạo lực, vậy mà cô bé vẫn cố gắng lao ra cứu cậu. Nhật Dạ đúng là một cô bé ngốc rắc rối mà, Khôi Vỹ mà biết được chuyện này đảm bảo sẽ không để cậu chết toàn thây đâu. Nhưng đó là trường hợp nếu hai người vẫn còn sống và trở về…
Những bước đi của Nhật Dạ trở nên chậm chạp, nhưng cô bé vẫn cố gắng…
Nhưng đám thuộc hạ của Sadis đã đuổi theo đến nơi…
Hai người không thể cùng chạy thoát ra khỏi đây được…
Thanh Phong mỉm cười. Đôi mắt cậu nhắm lại, cậu đưa tay ôm chặt lấy Nhật Dạ:
-Nhật Dạ !!! Cậu biết không…Cậu…là người con gái…đầu tiên mà tớ yêu quý. Dù cho cậu đã chọn Kei. Nhưng tớ cũng chưa bao giờ hết yêu cậu cả…
Nhật Dạ hơi sững người, bàn tay cô run rẩy nắm chặt lấy cánh tay Thanh Phong, đôi mắt xám biêng biếc nhạt nhòa, có một cái gì đó vừa rạch ngang qua trái tim cô bé. Cô thấy nhói trong lòng. Nhưng lại thấy ấm áp vô cùng. Một thứ cảm giác Thanh Phong luôn đem lại cho cô mà bây giờ Nhật Dạ mới giật mình nhận ra. Và có một thứ vừa lóe lên trong tim cô bé, cô run run:
-Đồ ngốc ! Giờ mà còn nói chuyện này được sao ? Phải ra khỏi đây đã…Tớ sẽ nghe cậu nói sau…
Thanh Phong mỉm cười, bàn tay cậu ấm áp, một giọt nước mắt của Nhật Dạ đã rớt xuống đó…
-Nhật Dạ ! Tớ muốn cậu biết rằng tớ rất yêu Nhật Dạ. Tớ cũng không muốn nói những lời này ở đây đâu…nhưng…tớ phải nói. Vì tớ sợ sẽ không còn cơ hội để nói với cậu nữa…
-Đã bảo là tớ sẽ nghe cậu nói sau mà. Đồ ngốc…
Nhật Dạ cố dìu Thanh Phong đi về phía trước. Đôi mắt xám nhạt nhòa nước. Bàn tay Thanh Phong siết chặt lấy cô vào lòng mình, vài giây, rồi cậu bất ngờ đẩy mạnh cô bé ra ngoài cửa…
-Phong !!!!!
-Chạy đi Nhật Dạ! Chạy ra khỏi đây nhanh lên !
Thanh Phong lao về phía sau mình đạp ngã kẻ đang xông tới, những gã phía sau vội lao vào cậu. cậu cố chặn chúng lại cho Nhật Dạ chạy thoát khỏi đây. Nhưng đột nhiên từ phía sau cô bé, có một gã từ bên ngoài xông vào đưa tay siết chặt Nhật Dạ từ phía sau.
-Nhật Dạ !!!
Phập…
Từ cánh tay Thanh Phong, một con dao nhỏ bay ra cắm ngập vào vai kẻ đang siết cổ Nhật Dạ. Đó là con dao cuối cùng của cậu…
Một thanh sắt từ phía sau Thanh Phong giáng xuống, cậu nhóc lảo đảo, máu từ trên trán chảy xuống mặt. Rồi một con dao cũng được vung lên nhắm vào cậu chém xuống…
-Phong !!!!!
Phập…
Bất ngờ, một thân hình mảnh mai đã lao đến ôm lấy cậu ngã xuống. Và Nhật Dạ đã lãnh trọn vết chém cho Thanh Phong. Chiếc áo sơ mi trắng của cô bé đẫm máu…
-Nhật Dạ !!!! Ôm chặt lấy cô bé, đôi mắt Thanh Phong tối sầm lại.
-Tất cả là tại tớ, Phong ! Cậu đừng chết…
Nhật Dạ run rẩy, đôi mắt xám nhòa nước, máu từ vết thương trên lưng cô bé chảy ra nhiều hơn. Đám sát thủ xung quanh họ đi tới, trên tay là những con dao sắc loáng giơ lên…
-Cậu là đồ ngốc…Nhật Dạ. Nhưng tớ sẽ không để cậu chết đâu…
Thanh Phong mỉm cười ôm chặt lấy Nhật Dạ che chở cho cô bé…
Nhật Dạ nhìn lên…hốt hoảng…
Nụ cười thiên sứ…
Nụ cười luôn sưởi ấm trái tim cô. Nó vẫn nở ra trên khuôn mặt thân thương của Thanh Phong…
Dù đây là giây phút cuối cùng của cậu…
Con dao của một gã sát thủ giơ lên nhắm vào đầu Thanh Phong chém xuống. Đôi mắt Nhật Dạ mở to hốt hoảng, bất lực trong vòng tay ôm chặt của Thanh Phong…
-Không…Thanh Phong !!!!…