Buổi tối, Phương Diễm để hai sói nhỏ ngủ cùng gâu đần trong phòng của nó dưới tầng một. Đồng thời cô cũng đặt tên cho chúng, sói đực lấy tên Koya-có nghĩa là "nhà lãnh đạo tài ba", còn sói cái lấy tên là Chie-có nghĩa là “trí tuệ”. Để đặt tên cho chúng, Phương Diễm đã mất công lên Google tra danh sách tên hay dành cho thú cưng, mày mò cả buổi tối, cô quyết định lấy hai tên trên, dù sao hai đứa nó vốn là sói có sự cao quý, lãnh ngạo từ trong xương tuỷ đâu thể gọi giống như Đức Trí là gâu đần được.
Ngoài ra, còn một nguyên nhân nữa đó là khi ông Toàn nhìn thấy hai sói nhỏ ông đã phán một câu:”một kẻ dũng, một kẻ trí. Bù trừ cho nhau; thống lĩnh cả một vùng trời”. “Là duyên thì không thể tránh, duyên tới ắt tự đến, duyên tan ắt tự tàn". Phương Diễm gặng hỏi thêm nhưng ông nội nhất quyết không nói thêm một câu nào nữa. Ông còn dặn thêm, buổi tối khi ngủ cô đừng nên khoá trái cửa phòng.
Đêm, 12 giờ. Trong căn phòng nhỏ trong cùng dưới lầu một có ba chú chó đang đùa rỡn với nhau. Không, nhìn kĩ lại thì đó không phải là đùa, chỉ thấy một chó lớn toàn thân đen bóng, dùng chân trước của mình đẩy nhẹ vào thân mình của chú chó sói xám có xoáy tròn giữa trán ra chiều thúc giục.
[Đi đi, mau lên lầu nói cho cô chủ biết chuyện của hai đứa.] Đức Trí sốt ruột dùng chân đẩy đẩy vào mông sói xám.
[Chị ấy giúp được bọn em sao?]
[Được, cả cái mảnh đất này ngoài chị ấy ra thì không ai cứu được bầy đàn của em đâu. Còn chần chừ nữa là muộn đấy, mau đi.]
[Ông Toàn thì sao, ông cũng là thầy pháp hơn nữa đạo hạnh còn cao hơn Phương Diễm nữa]
[Vô ích thôi, tin tưởng anh, ngoài Phương Diễm ra không có ai có thể giúp được bọn em đâu. Mau đi đi, đừng chần chờ nữa.]
Trước sự thúc giục của chó đen lớn, sói nhỏ hạ quyết tâm, nó liếc qua nhìn anh mình rồi cùng nhau theo chân chó lớn lên phòng Phương Diễm.
Đức Trí thuần thục dùng chân mở cửa phòng Phương Diễm, sở dĩ nó có thể vào phòng cô được đó là bởi vì Phương Diễm hiếm khi khóa trái cửa khi ngủ. Huống hồ, lúc ăn tối ông Toàn có dặn cô không nên khoá trái cửa khi ngủ. Mỗi sáng, việc thức dậy nhờ đồng hồ báo thức đối với Phương Diễm là việc vô nghĩa nên ngày nào Đức Trí cũng phải vào phòng đánh thức heo lười tham ngủ là cô dậy.
Ba động vật nhỏ tiến vào phòng Phương Diễm, trong căn phòng tối om, chỉ có vài vệt sáng của ánh trăng hắt qua tấm rèm cửa đóng chưa kĩ tạo nên một vệt sáng mờ mờ in lên sàn của căn phòng. Lần theo mùi và tiếng hít thở, gâu đần dẫn Roya và Chie đến dưới chân giường của Phương Diễm. Tuy nhiên, do giường quá cao nên Chie làm cách nào cũng không thể leo nên được, sau mấy lần cố gắng không thành công, nó đưa đôi mắt đầy tủi thân về phía Đức Trí. Chó lớn hiểu ý, nó tiến đến dùng miệng ngoạm lấy phần da trên cổ của sói nhỏ, sử dụng ưu thế chiều cao, ung dung thả sói xám lên giường.
Trong đêm đen, đôi mắt của chó sói phát ra thứ ánh sáng màu xanh giống như hai chiếc đèn lồng dẫn hồn cõi âm đầy ma mị. Nó tiến đến bên đầu của cô gái, sau đó dùng đầu của mình chạm vào trán của cô. Chie lựa chọn tin tưởng con người một lần, nó và anh nó đánh cược Phương Diễm có thể giúp đỡ bầy đàn thoát khỏi khốn cảnh-một canh bạc duy nhất.
Bầu trời âm u, xám xịt, mặc dù bây giờ là 12 giờ trưa nhưng không có bất kì một tia sáng của mặt trời nào có thể chiếu xuống nơi này được. Cô bé Phương Diễm năm nay mới tám tuổi sợ sệt và hốt hoảng tột cùng khi phát hiện ra cô bé đang ở một nơi xa lạ không một bóng người. Hôm này là sinh nhật bé, năm nào cũng vậy, từ khi có nhận thức đến bây giờ chưa một lần nào Phương Diễm được tổ chức sinh nhật vào buổi tối. Mỗi năm vào ngày sinh nhật của mình, Phương Diễm đều phải vào từ đường để chờ cho qua đêm đến 5 giờ sáng ngày hôm sau mới được ra ngoài.
Tuy chỉ mới có tám tuổi nhưng Phương Diễm biết rằng sinh nhật bé trùng với ngày Rằm tháng 7- ngày xá tội vong nhân/ ngày lễ Vu Lan; vào ngày này, người người, nhà nhà sắp lễ cầu cúng để tỏ lòng biết ơn với công lao sinh thành và nuôi dưỡng của đấng sinh thành ở cả kiếp này và kiếp trước. Lại có nhiều gia đình chuẩn bị cả cháo trắng, gạo, muối, dầu,…để chuẩn bị cho lễ cúng cô hồn hay còn gọi là cúng ‘thí’ nhằm cung cấp thức ăn và cầu mong cho những linh hồn vất vưởng không nơi nương tựa sớm được siêu sinh.
Vào ngày Rằm tháng 7, ban ngày Phương Diễm được phép tự do hoạt động trong nhà mà không cần phải vào từ đường với ông nội nên cô bé chạy ra sau vườn chơi. Đang chơi vui vẻ thì cô bé bỗng nhìn thấy một chú thỏ có bộ lông trắng muốt như bông, đặc biệt là đôi mắt màu đỏ như hồng ngọc của nó trông vô cùng đáng yêu. Phương Diễm bị thu hút bởi chú thỏ mới xuất hiện, việc xuất hiện thỏ trong nhà là điều dễ hiểu bởi nhà của cô bé nằm tựa lưng vào núi phía sau còn có cả một khu rừng nhỏ.
Phương Diễm đưa đôi chân ngắn cũn của mình chạy về phía thỏ trắng; khoảnh khắc tay bé sắp chạm vào đầu của động vật nhỏ thì bỗng con thỏ tung người nhảy sang chỗ khác. Cứ đuổi theo như thế, bất tri bất giác Phương Diễm bị dẫn về phía cổng lúc nào không hay. Lúc này, cô bé bỏ qua tất cả những lời dặn dò của ông nội rằng tuyệt đối không được dời khỏi nhà, bên ngoài rất nguy hiểm.
Cánh cổng lớn bằng sắt vốn đã được khoá lại cẩn thận nhằm đề phòng đứa trẻ không nghe lời chạy ra ngoài giờ đây tự động mở ra một khe nhỏ đủ để cho thân hình của một đứa trẻ tám tuổi chui qua.
Phương Diễm như bị trúng ma lực, đuổi theo thỏ trắng trước mắt không ngừng nghỉ. Bé gái một mình chạy trên con đường vắng tanh, tràn ngập tro và khói do hoạt động đốt vàng mã gây ra. Bỗng thỏ trắng trước mắt chạy vào lớp sương mù rồi biến mất, bé gái dừng lại rồi ngây người ra như phỗng, hiện tại bé không biết mình đang ở nơi nào, xung quanh lặng ngắt như tờ, không có bất kì một hoạt động của con người hay hoạt động của sự sống nào ngoài cô bé.
Phương Diễm sợ sệt tiến về phía trước theo bản năng mà không biết rằng, xung quanh cô bé khoảng 1m có hàng trăm, hàng ngàn cặp mắt đỏ rực, khát máu chờ đợi thời cơ thích hợp lao vào để nuốt trọn linh hồn của bé.
Những âm hồn dã quỷ điên cuồng lao về phía bé gái nhưng lại bị một vầng linh lực màu vàng nhạt cản lại. Vầng sáng linh lực bắt nguồn từ một tấm thẻ bài bằng gỗ có khắc văn tự cổ dài khoảng hai đốt ngón tay được treo trên cổ của Phương Diễm.
Nhưng mặc cho bị linh lực ngăn cản, có tàn hồn yếu ớt bị đánh cho hồn phi phách tán ngay tại chỗ những cũng không thể nào ngăn cản được sự điên cuồng của lũ ma quỷ còn lại. Chúng gần như là điên cuồng lao về phía sự sống duy nhất trong không gian.
Phương Diễm lang thang đi đến một cây cầu dài không thấy điểm cuối. Cô bé vui mừng khi thấy phía trước có một ông cụ đang câu cá, không chần chừ thêm một giây phút nào, em vội vàng chạy về phía ông lão phía trước...