Chương 6: Ma chó đội nón mê 2

Theo Phương Diễm suy đoán, có lẽ gâu đần trong lúc ra sau núi chơi đã gặp phải hai chú chó nhỏ bị thương nên đem về nhà. Nhìn miệng vết thương, cô quan sát thấy đây rất có thể là vết cắn do động vật ăn thịt gây ra. Loại trừ hổ hay lợn rừng bởi nếu bị hai loài này cắn chắc chắn chó nhỏ không thể sống sót đến tận bây giờ. Vậy thì chỉ còn một khả năng đó là do… sói gây ra. Cô biết khu rừng sau núi có một đàn sói lớn, ước chừng khoảng hơn 40 con.

Sau khi nghĩ thông suốt, Phương Diễm ảo não vỗ trán; lông xám, mõm nhọn, tai dựng đứng, mắt dài sắc lạnh,… mấy đặc điểm trên rõ ràng là đặc trưng của chó sói. Sao lúc đầu cô lại nghĩ rằng hai chú chó Đức Trí mang về là Husky chứ.

Nhưng bình thường chó sói là động vật có tính bầy đàn rất cao. Chúng đặc biệt bảo vệ và che chở cho con non, sao lại có trường hợp sói trưởng thành tấn công sói non được. Khoan đã, sói ?

Phương Diễm giật mình nhìn về phía chú chó Đức Trí lúc này đang tính chuồn ra ngoài theo lối cửa hông. Cô ba bước thành một bước tiến về phía nó.

“Gâu đần, em tính đi đâu?”

“….” Nó tính ra vườn bắt bướm có được không, từ sáng tới giờ bận chưa có thời gian rảnh.

Cô gái nhỏ vội vàng tiến đến túm đầu chó lớn, hai cánh tay mảnh khảnh ghì chặt Đức Trí. Tiếp đến, cô kiểm tra tỉ mỉ từ đầu đến chân chó lớn một lượt. Cuối cùng phát hiện chân trái phía sau của nó có một vết cắn rất sâu, vị trí vết thương nằm ở bắp đùi. May không phải là vị trí nguy hiểm đến tính mạng. Có lẽ có lớn bị cắn khoảng 2 đến 3 tiếng trước nên máu đã đông sẫm lại, lẫn với màu lông nên cô không nhận ra.

“Phương Đức Trí, em giỏi lắm. Bị cắn mà dấu chị, đã bao nhiêu lần rồi, hả?”

Phương Diễm cười một cách đầy dịu dàng tuy nhiên giọng nói lạnh tanh như rít qua từng kẽ răng tiết lộ tâm tình của chủ nhân nó bây giờ đang rất tức giận. Mỗi lần gâu đần bị thương nó luôn tìm mọi cách dấu người trong nhà. Có khi phải 2-3 ngày sau khi vết thương đã đóng vảy cô và người nhà mới phát hiện ra.

Chết rồi, chết rồi,..cô chủ nhỏ tức giận rồi. Bình thường hay gọi nó là gâu đần, hiếm khi Phương Diễm gọi thẳng họ tên nó. Gọi tên thôi còn đỡ, đằng này gọi cả họ là tức giận lắm đây. Nó sắp không được ăn thịt kho tàu bà chủ làm rồi. Thịt kho bà chủ làm là ngon nhất trên đời, ngay cả thịt hộp nhập khẩu cũng không bằng.

“Bày cái bộ mặt uất ức đó ra cho ai xem. Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, sao lần nào bị thương em cũng dấu thế hả”

“…” Đường đường là đầu đàn của chó của cả vùng này, làm sao mà trầy xước một tí là về mách chủ. Tự tôn của nó để đâu? Cô chủ làm sao mà biết được mấy vết sẹo do đánh nhau thể hiện địa vị của nó trong đàn. Đáng tiếc, nó làm gì có sẹo, gia đình chăm nó tốt quá, khắp toàn thân bóng loáng, sáng sủa, ngày ăn ba bữa; ông bà chủ nâng nó như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nào lỡ để nó chịu khổ bao giờ. Nó mà không ra ngoài vận động có khi bị nuôi thành lợn cũng nên.

“Sao nào, em không phục à?” Vừa nói, Phương Diễm vừa dùng hai tay giày vò mặt nó.

“….” Hừ, cô chủ thì biết cái gì gọi là uy vũ. Nói theo cách của con người là gì ấy nhỉ? Nam tính, phải để lại sẹo mới soái.

Nhìn bộ dạng không biết hối cải của nó, Phương Diễm nhẹ nhàng buông một câu chí mạng:

“Phạt em không được ăn thịt kho tàu một tuần”

“Gâu, gâu” Không phục, không phục, không phục…

“Một tháng”

“…”

Biết phản kháng cũng vô ích, chó đần Đức Trí vội vàng thay đổi biểu cảm, trưng ra vẻ đáng thương: đầu nó khẽ cúi xuống, ánh mắt sáng long lanh nhìn Phương diễm. Mất hết mặt chó rồi.

Phương Diễm phớt lờ dáng vẻ dáng thương của nó. Lần này cô phải cứng rắn nghiêm trị, phải biết rằng chó sói là loài có tính bầy đàn, tuy chó nhà cô thuộc loại ưu tú nhưng người xưa có câu: ‘ba đánh một, không chột cũng què’ một mình Đức Trí làm sao đấu lại bầy sói. Huống hồ, sói là động vật ăn tạp, cô nghĩ chúng không ngần ngại xẻ thịt kẻ xâm phạm lãnh địa đâu.

Một người một chó mải đối thoại với nhau mà không để ý hai chú sói nhỏ đáng lẽ ra phải nằm trên Sofa bọc da cao cấp mềm mại đã nhảy xuống đất từ bao giờ. Đang dày vò mặt béo của Đức Trí, Phương Diễm bỗng cảm nhận được hai khoả mềm mại đụng nhẹ vào chân. Cúi đầu xuống thì bắt gặp hai cặp mắt to, sáng long lanh, non nớt nhìn cô đầy tha thiết như có điều muốn nói.

“Hai em muốn xin tha cho Đức Trí à?” Vừa nói cô vừa chỉ tay vào chó lớn.

Ha, cư nhiên biết gật đầu, hai sói nhỏ này linh tính cao thật. Quay sang gâu đần, Phương Diễm đưa tay chống cằm giả bộ cân nhắc:

“Thôi được rồi, nể tình hai em tha chó gâu đần một lần vậy”

Nghe thấy cô nói vậy, chó lớn nhìn sói nhỏ tỏ ý cảm ơn. Sau đó hớn hở nở một nụ cười tươi rói. Nhìn biểu cảm hớn hở của nó, Phương Diễm nhếch miệng:

“Giảm án, phạt từ một tháng xuống ba ngày không được ăn thịt”

“…” Đã nói là tha cho nó mà.

Suốt cả ngày chủ nhật hôm đó, Phương Diễm chỉ quanh quẩn bên ba chú chó. Cô cũng đã giải thích đầu đuôi sự việc và suy đoán của mình về sói nhỏ cho người nhà nghe. Bà Thuỷ là người có tính hiền hậu lại yêu quý động vật nên tỏ ra rất thương tiếc cho hai chú sói. Cả bữa trưa và bữa tối hôm đó, bà làm một nồi thịt kho lớn cho chúng, vốn tưởng hai động vật nhỏ không quen ăn đồ chín. Xong dưới sự hấp dẫn của mỹ thực cùng với việc bị đói lâu ngày, cả nồi thịt lớn bị xử lí sạch sẽ trong một nốt nhạc.

Còn về phía Đức Trí, dưới cường quyền của cô chỉ có thể ngậm ngùi gặm thịt hộp trong ấm ức.