Phương Diễm khẽ thở dốc sau một trận chiến ác liệt, cô cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Nhưng điều khiến Phương Diễm ngạc nhiên là sau khi có một luồng ánh sáng trắng thần kì chiếu xuyên qua mái ngói của từ đường, bao phủ lên người thì cô thấy sự ngỡ ngàng và hoảng sợ hiện rõ lên khuôn mặt của những sinh vật vô hình. Dáng vẻ không cam tâm hằn lên một cách rõ nét trong những đôi mắt đỏ rực như máu của chúng.
Đám mây ngũ sắc vẫn còn ngự trị trên bầu trời, ánh nắng binh minh chiếu xuyên qua đám mây tạo thành những vầng sáng bảy màu đầy thánh thiện và ấm áp. Tuy nhiên dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm mai, dáng vẻ dữ tợn của lũ quỷ được khắc hoạ một cách rõ nét hơn bao giờ hết. Đến lúc này, Phương Diễm mới chân chính có cơ hội được quan sát tình hình bên ngoài một cách cụ thể. Một câu nói: "Chiến trường tan hoang” hiện lên trong đầu cô ngay lúc này.
Cô thắc mắc bởi không tài nào hiểu được hành động của lũ quỷ khi nhìn thấy mình, rõ ràng mang vẻ thèm thuồng và khát máu như muốn lao đến nuốt trọn con mồi của chúng nhưng đồng thời lại lo sợ và e ngại điều gì đó khiến những sinh vật vô hình chần chừ, ngập ngừng không tiến tới.
Phương Diễm lờ mờ nghe thấy được những tiếng thì thầm bàn tán vọng ra từ đám quỷ:
“Âm dương sư…”
“Xuất thế rồi…”
“Cô ta là tà hồn…sao lại…không có khả năng…”
“Thiên âm dương…”
“Không phải…truyền thuyết…”
Cuối cùng, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Phương Diễm, những sinh vật vô hình mờ dần rồi tan biến vào không gian, chỉ để lại chút u ám và cô tịch còn sót lại trong không khí buổi sớm mai.
Sau khi xác định lũ quỷ đã rút lui hoàn toàn, cô gái khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nhanh chân bước đến chỗ Phương Toàn đang nằm, quan sát tình hình của ông.
“Bố, mẹ, anh… mọi người có thể ra ngoài được rồi.”
Phía trong căn phòng được bảo hộ bởi trận pháp trừ tà bên trong từ đường, bầu không khí căng thẳng và chết lặng bao trùm lên tất cả mọi người ở đây. Bánh bao và đĩa xôi gấc để trên bàn vẫn chưa có dấu hiệu bị đụng tới, ngay cả thức ăn giành cho chó cũng vẫn còn nguyên vẹn. Tất cả mọi người ở đây bao gồm cả chó lớn Đức Trí và hai sói nhỏ đều không có tâm trạng ăn uống, họ căng thẳng, lo lắng cho an nguy của ông Toàn và Phương Diễm.
Sắc mặt bà Thuỷ trắng bệch, nhợt nhạt toát lên dáng vẻ thiếu sức sống, đôi mắt bà đỏ bừng sưng húp cho thấy bà đã khóc rất nhiều từ đêm qua đến giờ. Bà Thuỷ vô lực tựa người vào lòng ông Tùng ngồi ngay phía sau. Ông Tùng cũng không khá hơn là bao, đôi mắt ông cũng đỏ hoe vằn đầy những tia máu đỏ chằng chịt, chẳng qua với cương vị là một người cha, một người chồng nên ông cần phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa tinh thần cho người nhà.
Trong góc phòng, thân hình cao gầy của Phương Tuấn bị che lấp bởi bóng tối. Anh không quan tâm hình tượng mà ngồi bệt xuống đất, lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo. Khuôn mặt góc cạnh của anh nhợt nhạt, ánh mắt thâm quầng ánh lên vẻ lo lắng tột độ. Anh vô cùng lo lắng cho an toàn của ông nội và em gái, đồng thời bất lực trước sự vô dụng của bản thân. Phương Tuấn căm ghét bản thân vì khi hai người thân nhất đang phải đối mặt với nguy hiểm bản thân lại chỉ có thể hèn nhát núp sau cánh cửa mà chờ đợi và cầu nguyện cho họ bình an vô sự. Anh cố kìm nén bực bội trong lòng, đôi tay thon dài với những khớp xương rõ ràng không ngừng siết chặt khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay rớm máu.
“Bố, mẹ, anh đã an toàn mọi người có thể ra ngoài được rồi.”
Khoảnh khắc tiếng của Phương Diễm vọng vào phòng, tất cả mọi người đều như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Mọi người bật dậy theo phản xạ, sau đó nhanh chóng mở cửa lao ra khỏi phòng.
Đức Trí là nhanh nhất, ngay khi ông Tùng vừa mở chốt cửa nó đã lao nhanh ra ngoài như một tia chớp, chạy thẳng đến chỗ Phương Diễm, sau đó ngước đôi mắt to tròn, đen láy lên nhìn cô một cách chăm chú.
“Diễm, con/em không sao chứ?” Ông Tùng và Phương Tuấn đồng thanh nói.
“Con không sao, mọi người đừng quá lo lắng. Anh mau gọi xe cứu thương trở ông đi bệnh viện, ông bị thương nặng lắm.”
Phương Diễm trả lời bố rồi quay sang nói với Phương Tuấn bên cạnh. Lòng cô trùng xuống, nhìn sắc mặt nhợt nhạt do quá mệt mỏi và mất máu quá nhiều của ông Toàn khiến cô vô cùng lo lắng. Đặc biệt và vết thương ở ngón áp út, sợi chỉ đỏ siết chặt đến mức lộ xương trắng bên trong, thịt xung quanh miệng vết thương trắng bệch sưng phù. Cô sợ rằng nếu không kịp thời cứu chữa rất có thể ngón tay này sẽ phải cắt bỏ.
Nhìn thấy ông Toàn nằm ngất dưới đất, ông Tùng lo lắng:
“Tuấn! Con không cần gọi xe cứu thương đâu, con ra gara lái xe đến trước cửa từ đường trở thẳng ông đi bệnh viện cho nhanh.”
Phương Tuấn đáp “vâng” một tiếng rồi nhanh chóng chạy về phía gala ô tô của gia đình.
“Diễm giúp bố đỡ ông nội lên lưng.” Ông Tùng tiếp tục phân công.
Không nhiều lời, Phương Diễm và bà Thuỷ phụ giúp đỡ ông Toàn nằm lên lưng ông Tùng. Bà Thuỷ còn chu đáo dùng tay đỡ sau lưng ông Toàn để tránh cho việc ông bị ngã trong khi chồng bà di chuyển.
“Để con gọi điện cho bệnh viện trước để họ chuẩn bị.” Phương Diễm cất tiếng rồi nhanh chân chạy đi tìm điện thoại di động. Họ cần báo trước cho bệnh viện về tình hình của ông Toàn để quá trình sơ cứu diễn ra nhanh chóng hơn.
Khi ông Tùng cõng ông Toàn ra đến cửa thì xe của Phương Tuấn cũng vừa tầm lái tới và đỗ ngay ở đó. Anh đã mở sẵn cửa ghế sau của ô tô rồi phụ giúp đưa ông Toàn lên xe. Bà Thuỷ và Phương Diễm cũng muốn đi theo nhưng Phương Tuấn cản lại:
“Mẹ và Diễm ở nhà đi ạ. Con và bố đi là được, nhiều người cũng không giúp được gì.”
“Đúng đấy, bà ở nhà chăm sóc cho Diễm, trải qua đêm qua chắc giờ nó mệt mỏi lắm.” Ông Tùng tiếp lời Phương Tuấn.
“Vậy khi nào bố tỉnh thì gọi điện về báo cho tôi nha ông.”
“Tôi biết rồi.”
“Bố và anh đi cẩn thận ạ.”
Bà Thuỷ và Phương Diễm vẫy tay chào chiếc xe màu đen đang từ từ lăn bánh về phía cổng. Phương Tuấn nói đúng, quá nhiều người đến bệnh viện lúc này là không cần thiết.
Nhìn quang cảnh hoang tàn như vừa mới trải qua một trận bão lớn trước mắt, mắt bà Thuỷ đỏ hoe, chỉ tưởng tượng thôi cũng biết đêm hôm trước ở đây diễn ra trận chiến ác liệt đến mức nào. Mặc dù ở trong từ đường có trận pháp bảo hộ nhưng bà cảm nhận rõ được thứ áp lực vô hình đè nặng lên lồng ngực, tuy là mùa hè oi bức nhưng đêm qua đã có rất nhiều lần bà Thuỷ cảm thấy rùng mình và ớn lạnh.
Nhìn thấy mẹ mình đang đưa tay lên lau nước mắt, Phương Diễm tiến đến lao vào lòng bà, nũng nịu:
“Mẹ~ con đói bụng quá, giờ mà có bát cháo hành ăn thì tuyệt vời.”
“Rồi rồi, để mẹ đi nấu cho con.” Bà Thuỷ bật cười, khẽ xoa đầu cưng chiều con gái.
“Yêu mẹ, mẹ là nhất, hì hì…”
“Để mẹ nấu thêm cho con ít thịt kho tiêu ăn kèm nhé.”
“Dạ thôi không cần đâu mẹ.”
Phương Diễm từ chối lời đề nghị của bà Thuỷ. Cô biết rõ, cả đêm qua bà cũng chưa có thời gian nghỉ ngơi đàng hoàng. Vừa rồi lúc tìm điện thoại trong phòng, cô để ý đồ ăn bà chuẩn bị từ chiều hôm trước vẫn còn nguyên vẹn. Phương Diễm không nỡ để bà quá mệt nhọc trong việc nấu nướng. Nấu cháo không quá mệt mỏi đồng thời vốn dĩ cô cũng có thể ăn xôi và bánh bao cũng được nhưng vừa rồi nhìn mẹ đau lòng khóc nên cô đã đổi ý nhằm đánh lạc sự chú ý của bà.
Sau khi bà Thuỷ rời đi, Phương Diễm cúi đầu nhìn xuống dưới chân-nơi có một cặp mắt đen láy theo sát chân cô từ nãy tới giờ.
“Gâu đần, chị không sao. Em đừng lo lắng.”
“Gâu, gâu.” Sao lại bảo không sao, rõ ràng hiện tại cô chủ đang vô cùng mệt mỏi. Sắc mặt cô nhợt nhạt và thiếu sức sống, giọng nói cũng vô lực không được trong trẻo như ngày thường.
“Đã nói đừng lo lắng rồi mà.” Cô ngồi xổm xuống rồi đưa tay vuốt nhẹ đầu chó lớn.
“Gâu…” Nó rất lo lắng đấy có được không.
“Giờ mà có cái gì mềm mềm, beo béo để xoa nắn là chị hết mệt ngay.”
Sau khi nghe thấy Phương Diễm nói, chó lớn Đức Trí trưng ra cái vẻ mặt gượng gạo, đưa cái mặt đen bóng mượt mà của mình vào lòng bàn tay Phương Diễm.
Thôi, hi sinh lần này vậy~
“Cho chị à? Chị véo thật nha~?” Âm cuối của cô gái nào đó cao vút, kéo dài.
“…” Cho mượn đấy, nhanh không nó đổi ý bây giờ.
Và thế là vài phút sau đó, Phương Diễm thoả thích nhào nặn mặt béo của Đức Trí ra đủ loại hình dáng khác nhau. Sau khi chơi chán chê, cô tạm buông tha cho gâu đần.
Phương Diễm đứng dậy rồi đi đến trước bàn thờ, cô đốt hương rồi vái lạy trước bài vị của tổ tiên. Trong lòng cô biết rõ, bản thân có thể thoát khỏi ảo giác do quỷ nước gây ra là nhờ có sự trợ giúp của họ. Không, nói chính xác là sự trợ giúp đến từ vị tiên gia mà nhà họ Phương thờ cúng hàng nghìn năm. Ông Toàn tuy có đạo hạnh cao nhưng trong tình huống cạn kiệt linh lực đồng thời linh lực của ông cũng không tài nào nồng đậm và mang đậm khí tức cổ xưa như vậy được. Nhờ có luồng linh lực màu vàng đã đả thương quỷ nữ nên cô mới có cơ hội chiến thắng.
Cô khẽ cúi đầu vái lạy thật sâu rồi mang theo chó lớn và hai sói nhỏ ra khỏi từ đường.
“Hôm nay ba em chịu khó ăn thịt hộp nha, mẹ chị mệt nên không nấu thị kho cho mấy đứa được đâu.”
“Gâu gâu.” Không thành vấn đề
[Được]
Sau khi ăn cháo do bà Thủy nấu xong, Phương Diễm rửa bát rồi lê thân mình nặng như chì lên phòng nghỉ ngơi. Đã gần một ngày cô không ngủ, bây giờ cô cần nhanh chóng bổ sung năng lượng để vào rừng giúp đàn sói thoát khỏi khốn cảnh. Phương Diễm lo lắng nếu kéo dài thêm thì cả đàn sói sẽ gặp nguy hiểm, có nguy cơ bị diệt đàn.
Đáng tiếc, kế hoạch của cô là ngủ đến chiều sau đó tối sẽ vào rừng nhưng do cơ thể quá mệt mỏi khiến cô ngủ một mạch đến tận 5 giờ chiều ngày hôm sau mới tỉnh. Kế hoạch bất chi bất giác bị trì hoãn như thế.
Trong tiểu không gian tách biệt với thế giới bên ngoài, ẩn sau lớp sương mù dày đặc, một cô gái có mái tóc đỏ rực như lửa đang bị chín sợi xích quấn quanh cổ chân, tay và thân mình. Cô khẽ cử động khiến cho những sợi xích va chạm vào nhau phát ra tiếng kêu khô khan. Một đôi mắt phượng với đôi đồng tử màu đỏ đầy yêu dị từ từ mở ra, nhìn thẳng lên bầu trời. Tiếp sau đó, từ đôi môi đỏ mọng của cô gái phun ra ba chữ:
“Bắt đầu rồi…”