“Oa, oa, oa…” Tiếng của một đứa trẻ đang khóc vang lên phá tan sự tĩnh mịch của đêm đen.
“Em mau dỗ con đi, sao con lại khóc suốt thế nhỉ?” Người đàn ông đang lái xe quay sang nói với người phụ nữ ôm một bé trai khoảng năm tuổi ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh. Giọng anh ta có vẻ gấp gáp và sốt ruột.
“Em không biết nữa, từ khi đi vào đoạn đường này con cứ khóc suốt thôi.” Người phụ nữ vừa vỗ nhẹ vào lưng đứa bé đang khóc đến khản cả giọng trong ngực vừa trả lời chồng.
“Mà anh có thấy từ khi đi vào đoạn đường này cảm giác khó thở hơn không?”
“Ừ, anh cũng thấy vậy, để anh lái xe nhanh hơn.”
Người đàn ông đáp lời vợ rồi đạp mạnh chân ga, tăng tốc băng qua đoạn đường. Nếu không phải tại do ngày hôm sau gia đình họ cần bay về Hồ Chí Minh gấp để kịp tiến độ công việc thì họ không hơi đâu mà lái xe ra sân bay Nội Bài vào giữa đêm khuya ngày Rằm như thế này.
Khi đi qua một căn biệt thự hai tầng màu trắng với lối kiến trúc tân cổ điển, đứa trẻ càng khóc dữ dội hơn, mặt nó đỏ bừng như quả cà chua chín, giọng như lạc đi khiến cho hai vợ chồng lo lắng không biết phải làm sao.
Đêm-3 giờ sáng…Khoảng thời gian âm u và tĩnh mịch nhất của đêm khuya. Bầu trời đen như mực, ngay cả ánh trăng tròn đêm Rằm cũng sợ hãi lẩn trốn trong những đám mây không dám lộ mặt, chỉ để lại một màn đêm dày đặc bóng tối, không có một chút ánh sáng nào.
Ngay giữa lúc âm khí thịnh nhất, sức mạnh của những sinh vật vô hình mỗi lúc một mạnh hơn. Âm khí cùng tà khí toả ra từ người chúng đang từ từ ăn mòn trận pháp trừ tà của ông Toàn bày ra trước đó. Dưới sức tàn phá điên cuồng của lũ quỷ, kết giới linh lực toả ra những ánh sáng trắng đầy yếu ớt và đang có xu hướng biến mất.
“Đinh, đinh, đinh…” Chuông đồng phong linh phát ra những tiếng chuông đầy yếu ớt, không còn dài và ngân vang như trước. Một vài vết nứt đã xuất hiện trên thân chuông, vết nứt mỗi lúc một lan rộng và dài hơn. Dưới đất, lớp tro hương trải hồi sáng sớm đã không còn thấy rõ hình dáng ban đầu, gần như là bị tầng tầng lớp lớp dấu chân giẫm nát.
Trận pháp, sắp không trụ được nữa…
Bên trong từ đường, Phương Toàn cố nuốt ngụm máu tanh ngọt ở cổ họng xuống. Đã mười giờ đồng hồ trôi qua kể từ khi cuộc chiến bắt đầu, cơ thể ông đã có dấu hiệu đạt đến cực hạn. ‘Không được’ phải cố gắng chịu đựng thêm hai tiếng nữa, phải đến 5 giờ sáng Phương Diễm mới an toàn. Ông Toàn cắn chặt hai khớp hàm vào nhau, ngăn không cho cơ thể gần như đã đạt đến cực hạn sụp đổ hoàn toàn.
Cố gắng chống đỡ thân hình lung lay sắp đổ, ông Toàn tăng thêm linh lực truyền vào sợi dây màu đỏ nối liền với ngón áp út để gia tăng sức mạnh cho trận pháp. Lúc này, cơ thể ông dường như chết lặng, không còn cảm nhận được đau đớn do lực siết của sợi dây mang lại nữa. Tuy chỉ là một sợi dây đỏ mảnh như sợi chỉ mà người bình thường có thể dễ dàng cắt đứt, nay lại như một con dao sắc bén cứa mạnh vào da thịt của Phương Toàn làm lộ ra cả xương trắng bên trong. Máu của ông nhuộm đỏ cả một đoạn dây, mùi tanh ngọt của máu lượn lờ trong không khí, xen lẫn với mùi hương tạo nên một loại mùi đặc biệt.
Ngay bên cạnh, Phương Diễm cũng không khá hơn là bao. Sắc mặt cô nhợt nhạt lộ rõ sự mệt mỏi, mồ hôi chảy ra từ chiếc trán trắng nõn lăn dọc qua đường nét khuôn mặt thanh tú, rơi xuống thấm vào vạt áo trước ngực của cô gái. Duy chỉ có đôi mắt phượng sắc bén sáng ngời cùng với sống lưng thẳng tắp như tùng của cô cho thấy được sự quật cường lúc này. Cơ thể dần lộ rõ sự thiếu sức do trong một khoảng thời gian dài không được bổ sung năng lượng.
Phương Diễm lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn một chút, cô đang có dấu hiệu bị ảo giác, ý thức có chút mơ hồ không rõ. Bên tai, những tạp âm từ tiếng chuông, tiếng đồng xu cổ va chạm vào nhau phát ra tiếng kêu leng keng hay những tiếng xì xào không rõ nguồn gốc không ngừng tiến thẳng vào màng nhĩ của cô gái, quấy nhiễu thần hồn…
“Phương Diễm, mở cửa cho mẹ, mau mở cửa cho mẹ… mẹ sợ lắm…cứu mẹ…huhuhu…”
Tiếng đập cửa thùng thùng vang lên, tiếng của bà Thuỷ gấp gáp gọi vào trong phòng. Giọng nói của bà run rẩy, âm thanh đứt quãng xen lẫn với những tiếng nấc khản đặc mang theo sự tuyệt vọng và nỗi sợ hãi tột cùng. Như thể chỉ sau một giây nữa thôi, bà sẽ bị bóng tối ngoài kia nuốt chửng. Phương Diễm dường như nghe thấy cả tiếng móng tay của bà cào vào cửa tạo nên những tiếng kêu ken két rùng rợn.
“Con ơi, mở cửa cho bố nhanh lên…bọn họ sắp đến rồi…cứu bố mẹ…” Tiếp đến lại là tiếng của ông Tùng run rẩy cất lên.
“Em gái, nhanh ra mở cửa, em tính trơ mắt nhìn mọi người bị quỷ hại chết à?”
Tiếp đến là tiếng của Phương Tuấn xen lẫn với tiếng khóc nấc nghẹn ngào của bà Thuỷ. Có lẽ là do đợi quá lâu không nhận được sự hồi đáp, giọng của anh không thể hiện sự sợ hãi hay gấp gáp như hai người trước nữa mà chứa đựng một sự phẫn nộ, mạnh mẽ và sắc bén như một lưỡi dao sắt xuyên thẳng vào màng nhĩ Phương Diễm…
Ý thức của cô gái dần trở nên mơ hồ, Phương Diễm từ từ đặt Tháp Văn Xương 9 tầng đang ôm trong lòng xuống đất, cô chậm chạp, đờ đẫn đứng dậy và có ý định bước ra khỏi trận pháp bảo hộ. Ánh mắt cô lạc lõng, không tập trung mà trở nên mông lung như mặt hồ bị phủ một lớp sương mờ trắng xoá.
Cô gái vô thức tiến gần về phía cửa ra vào mà không nhận thấy, đằng sau sát mép cửa có thân hình của một con quỷ nước mờ mờ ảo ảo xuất hiện. Đó là một người đàn ông, da của hắn xanh xao, bầy nhầy như được phủ một lớp rong rêu mục nát. Khắp người toả ra một mùi vị tanh hôi khó ngửi của bùn lầy, từng giọt nước đen ngòm tí tách chảy xuống nền nhà, len lỏi qua khe cửa, chảy vào từ đường.
Quỷ nước mang theo một sự lạnh lẽo và u ám, mùi hôi tanh toả ra từ người hắn là nguyên nhân gây ra ảo giác. Hắn hướng hốc mắt đen ngòm chứa đựng sự thèm thuồng về phía cánh cửa như thể có thể xuyên qua lớp gỗ dày mà nhìn thẳng vào Phương Diễm vậy. Tiếp đến, từ chiếc miệng lởm chởm đầy răng nhọn hoắt của hắn phát ra tiếng nói của bà Thuỷ:
“Con ơi~ mở cửa…"
Ông Toàn đang ngồi hộ pháp bên cạnh nhận ra Phương Diễm có điều bất thường. Ông biết, cháu gái đã bị trúng ảo giác nhưng ông không thể cất tiếng đánh thức cô. Cơ thể của ông đã đến cực hạn, đến mức không còn đủ sức để cất tiếng nói nữa. Chỉ cần ông mở miệng cơ thể sẽ như một quả bóng bay bị mở chốt van, thoát sạch khí bên trong ra ngoài. Chỉ sợ đến lúc đó mất nhiều hơn là được.
Phương Toàn nhắm chặt hai mắt lại, ông cố phân ra một luồng ý thức, tập trung tinh thần cầu niệm: “ Tổ tiên nhà họ Phương trên trời linh thiêng, cầu xin ngài phù hộ cho cháu gái Phương Diễm thoát khỏi ảo ảnh của ma quỷ gây ra.”
Lời cầu khấn của ông Toàn vừa dứt, “ đinh…” tiếng của ba chiếc chuông phong linh đồng loạt vang lên to và rõ ràng. Tiếng ngân của chuông như tiếng đàn trời trong trẻo, ấm áp vang xa như tiếng chuông chùa. Ngay cả một vài người hàng xóm đang chìm trong giấc ngủ sâu xung quanh đó cũng giật mình và bị đánh thức.
Cùng với tiếng chuông phát ra, một làn sóng linh lực màu vàng toả ra hơi nóng cũng theo đó lan rộng trong khắp khoảng không xung quanh từ đường. Đó là một loại sức mạnh cổ xưa đầy huyền bí. Làn sóng linh lực lan đến đâu, lũ yêu ma quỷ quái sợ hãi tan rã đến đó. Hơn một nửa những sinh vật cõi âm bị đánh tan hồn phách ngay lúc đó, số còn sót lại đều là những tà linh và oán linh có chút đạo hạnh. Ngay cả chín ngọn lửa ma bay xung quanh ma nữ quỷ cũng bị dập tắt hơn quá nửa, mất năm chỉ còn lại bốn.
Tên quỷ nước do đứng ở gần với trung tâm của làn sóng linh lực nên bị ảnh hưởng nhiều nhất. Hắn bị trấn bay ra khỏi chỗ đứng 5m, cơ thể nhầy nhụa, bầy nhầy của hắn trượt dài trên nền đất sau đó đập mạnh vào chân ả quỷ nữ. Ảo giác của quỷ nước đã bị phá, hắn tức tối hướng ánh nhìn điên cuồng và u ám của mình về phía cánh cửa. Nếu như ánh nhìn của hắn có thể hoá thành thực thể thì có lẽ cô gái đằng sau cánh cửa đã chết cả trăm nghìn lần.
Phương Diễm bị giật mình bởi tiếng chuông, cô cố gắng lắc cái đầu nặng nề để tập trung tinh thần, cô không thể để lũ quỷ đánh lừa được, bởi cô biết rõ cả nhà đều đang được bảo vệ ngay trong từ đường. Ngay cả Đức Trí và sói nhỏ cũng ở trong đây. Vừa rồi, là ảo giác ư?
Sau khi đồng loạt kêu lên tiếng kêu cuối cùng, ba chiếc chuông đồng cổ bị vỡ vụn hoàn toàn, rơi xuống đất phát ra tiếng kêu trầm đục. Năm món pháp khí, mất một còn bốn.
Ả quỷ nữ không thèm liếc nhìn quỷ nước lấy một cái, từ miệng của ả phát ra giọng nói vang vọng âm u:
“Vô dụng.”
Tiếp sau đó, từ cơ thể của quỷ nữ toả ra hắc khí ngùn ngụt, che lấp cả một vùng trời. Không khí xung quanh ả như bị rút cạn tạo nên cảm giác ngạt thở, bóp nghẹt cổ họng của tất cả sinh vật quanh đó. Uy áp vô hình từ trên người quỷ nữ khiến tất cả lũ ma quỷ xung quanh đều lùi lại phía sau một cách sợ hãi. Do bị mất một món pháp khí, kết giới bảo vệ từ đường bị yếu đi trông thấy. Dưới lực va chạm của hắc khí, kết dưới bị bào mòn rồi vỡ nát.
Bên trong từ đường, sức chịu đựng của ông Toàn đã đạt đến giới hạn. Sợi dây đỏ bị kéo căng như dây đàn, siết chặt ngón áp út của ông làm lộ cả xương trắng bên trong. Phương Toàn gắng sức truyền những sợi linh lực ít ỏi còn sót lại của mình vào sợi dây để ngăn giữ chốt cửa. Nhưng có vẻ nỗ lực của ông là không đáng kể so với sức mạnh của ả quỷ nữ lúc này, ả ta đã đạt đến cấp độ bán vương, nếu trong điều kiện cơ thể khoẻ mạnh ông còn có thể miễn cưỡng đánh tay đôi với ả nhưng hiện giờ ông gần như bị rút cạn linh lực trong người nên không tài nào đấu lại được.
Phựt…Tiếng sợi dây bị đứt vang lên trong không gian từ đường, Phương Toàn phun ra một ngụm máu rồi ngất lịm. Trước khi ngất đi, ông cố gắng dùng hết khí lực nói với Phương Diễm:
“Diễm, không được…rời khỏi…trận pháp…mặc kệ…mặc kệ… ông.” Ông hi vọng những pháp khí còn lại sẽ bảo vệ được cháu gái, chắc có lẽ bây giờ đã là 4 giờ 30 phút, chỉ cần trụ thêm 30 phút nữa thôi Phương Diễm sẽ an toàn.
Ở bên cạnh, Phương Diễm chứng kiến tất cả, đôi mắt vốn trong vắt như nước hồ của cô giờ đây phủ kín đầy tơ máu chằng chịt như mạng nhện. Khoảnh khắc cô tính bỏ mặc tất cả tiến đến chỗ ông nội thì…“Rầm” Hai cánh cửa bằng gỗ lim đập mạnh vào tường phát ra tiếng kêu chói tai thu hút sự chú ý của cô.
Hình ảnh phản chiếu trong con ngươi Phương Diễm lúc này là hình ảnh của một ma nữ khoác lên mình bộ váy đỏ rực đang từ từ tiến lại gần. Trong bóng tối âm u của căn phòng, làn váy đỏ thẫm như máu khô đong đưa theo từng bước chân của quỷ nữ mang đến một nỗi kinh hoàng tột độ. Cả cơ thể của ma nữ toả ra một mùi hôi tanh ẩm mốc của máu tanh khiến không khí trở nên ngột ngạt và khó thở.
Gương mặt nửa ẩn nửa hiện lộ sau mái tóc rối bời dài quét đất của ả trông thật gớm ghiếc. Điều làm Phương Diễm kinh tởm nhất là một nửa khuôn mặt bên phải của ả quỷ nữ liền thành một khối thịt tím đỏ, phồng rộp lên không phân biệt được ngũ quan. Còn con mắt bên trái của ả trắng dã, không có tròng đen đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Phương Diễm.
Ả ta di chuyển một cách chậm rãi, tiếng bước chân ma sát với mặt sàn tạo thành những âm thanh sột soạt đầy ma quái. Theo từng bước chân của ả, một sự khủng bố chết chóc bao trùm toàn bộ từ đường.
“Tìm thấy rồi~” Giọng nói vang vọng trong không gian đêm tối như tiếng thì thầm vọng sâu từ trong địa ngục.
Biết rõ trốn tránh là điều vô nghĩa lúc này, Phương Diễm từ từ đứng dậy rồi ra khỏi trận pháp bảo hộ. Cô phải liều mạng tranh giành cơ hội sống cuối cùng về cho bản thân, hơn thế nữa nếu cô tiếp tục trốn tránh thì rất có thể quỷ nữ sẽ làm hại tính mạng của ông nội.
Phương Diễm đứng dậy, tiếng tim đập như tiếng trống dồn dập nhưng ánh mắt của cô kiên định không mang một chút sợ hãi nào. Chỉ còn một cách cuối cùng có khả năng xoay chuyển tình thế khó khăn lúc này. Phương Diễm nhìn xuống chiếc vòng ngọc thạch vẫn đeo trên cổ tay, sau đó cô cắn răng đập nát chiếc vòng ngọc.
“Choang” Âm thanh vỡ vụn thanh tuý vang lên thu hút sự chú ý của quỷ nữ. Chỉ sau chưa đầy một cái chớp mắt, âm khí dày đặc như sương mù lạnh lẽo ồ ạt tiến vào cơ thể Phương Diễm. Cơ thể cô như có một lực hút mạnh mẽ vô hình, hút hết toàn bộ âm khí và tà khí xung quanh, ngay cả âm khí vờn quanh người quỷ nữ cũng có dấu hiệu bị thôn phệ.
Những luồng âm khí lạnh buốt chảy vào cơ thể qua từng lỗ chân lông, thấm vào từng tế bào khiến cơ thể cô gái rung lên một cách đột ngột, gân xanh ở trán và ở cổ nổi nên từng cụm trông rất rợn người. Đồng thời tròng mắt của Phương Diễm cũng chuyển từ màu hổ phách sang màu đen kịt đầy tăm tối, cô khẽ thở dốc một hơi sau đó hướng ánh mắt sâu thẳm và huyền bí về phía quỷ nữ.
Trước mặt cô, ma nữ vẫn đang từ từ tiến lại gần, ả ta hướng đôi mắt trắng dã về phía cô, đó là một ánh mắt toả ra sự khát máu và thèm thuồng đối với một báu vật có sức dụ hoặc chết người. Quỷ nữ đè nén hứng phấn khi nhận thấy rõ Phương Diễm đang có dấu hiệu gắng sức và thần trí của cô đang dần mất kiểm soát. Từ trên người cô gái toả ra một hương thơm mê người khiến cho ả ta hít một hơi thật sâu trong không khí. Thơm quá~
Phương Diễm nắm chặt hai tay, đây không phải là lần đầu tiên cô đối mặt với những sinh vật vô hình nhưng ma nữ này là khủng bố và có sức uy hiếp nhất. Cô hít sâu một hơi để cố gắng giữ bình tĩnh. Phương Diễm biết rằng sự sợ hãi và yếu đuối lúc này chỉ làm yếu đi sức chiến đấu của bản thân. Thoắt một cái, trước sự ngỡ ngàng của quỷ nữ, thân hình của cô tiến nhanh về phía ông Toàn, cô cầm lấy Thất Tinh Kiếm trong tay ông nội lên rồi hướng về phía ả ta.
Mới đầu, do bản thân Thất Tinh Kiếm là một pháp khí trừ tà nên cơ thể mang đầy tà khí của Phương Diễm bị nó kháng cự làm bị thương ở tay. Nhưng ngay sau đó, dưới ý trí kiên định của cô gái, thanh kiếm tuỳ ý để cô điều khiển trong tay một cách dễ dàng. Khắp thân kiếm bị nhuộm bởi một tầng hắc khí nhàn nhạt, phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong đêm tối.
“Vùng vẫy cũng vô dụng thôi, ngày hôm nay xác định là ngày giỗ của mày, hahaha…”
Quỷ nữ phát ra tiếng cười khúc khích ma quái, sau đó ả ta đột ngột lao tới với tốc độ chớp nhoáng khiến Phương Diễm phải vội đưa Thất Tinh Kiếm lên đỡ. Quỷ nữ vung bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn về phía mặt cô với ý đồ cào nát mặt Phương Diễm. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Phương Diễm linh hoạt tránh ra rồi lùi về phía sau vài bước. Đồng thời cô cũng phản công bằng một đường kiếm sắc lẹm và quyết đoán.
Phương Diễm dẫn dụ ả quỷ nữ tiến xa khỏi chỗ ông Toàn đang nằm, cô không muốn ông bị ngộ thương trong khi một quỷ và một người chiến đấu. Cô tung liên tiếp những đòn tấn công mạnh mẽ, linh hoạt, Thất Tinh Kiếm cắt qua không khí tạo ra một tiếng gió sắc lẹm. Một thân võ nghệ cổ truyền của Việt Nam được học từ ông nội của cô đâu phải là đồ bỏ đi.
Ả quỷ nữ điên cuồng phản công, móng vuốt của ả thoắt ẩn thoắt hiện trong không khí, chỉ chờ đợi thời cơ đến tặng cho Phương Diễm một đòn trí mạng. Ả ta gào rú điên cuồng vừa như là hưng phấn lại vừa như là sợ hãi trước sức mạnh đáng sợ của cô gái.
Cảm thấy đánh tay đôi với Phương Diễm không chiếm được quả ngọt, quỷ nữ đổi sang chiến thuật kéo dài thời gian. Ả ta biết rất rõ, trạng thái của Phương Diễm không kéo dài được lâu bởi âm khí vẫn đang không ngừng tiến nhập vào cơ thể cô do mất đi chiếc vòng bảo hộ. Cô gái đã có dấu hiệu bị nhập ma, làn ra do tiếp nhận quá nhiều âm khí trở nên trắng bệch doạ người, mạch máu dưới da căng phồng tạo thành những đường mạch như rễ cây.
“Mày rõ ràng là một tà hồn mà lại dám vọng tưởng đến chuyện trở thành pháp sư trừ ma.” Ả quỷ vừa tránh né công kích của Phương Diễm vừa cất tiếng.
“Nếu mày tu theo quỷ đạo thì có lẽ bây giờ đã đạt đến cấp độ quỷ vương rồi. Đáng tiếc, thật đáng tiếc…”Quỷ nữ âm u nói liền hai từ đáng tiếc, ả sẽ kéo dài thời gian đợi đến khi thần trí Phương Diễm bị âm khí ăn mòn.
Bước chân của Phương Diễm có dấu hiệu lảo đảo, cô thở dốc, mồ hôi lạnh rịn ra đầy trên trán, cô cắn chặt quai hàm chém một cú chém mạnh mẽ và có lực về phía ma nữ. Do không kịp tránh né, ả ta bị lưỡi kiếm tạo thành một vết cắt sâu trên cánh tay.
Bị đâm trúng khiến cho nữ quỷ tức giận mất lí trí, lao thẳng về phía Phương Diễm. Nhân cơ hội đó, cô gái nhanh chóng lấy đà, dồn lực vào cánh tay, vung thẳng Thất Tinh Kiếm về phía trái tim quỷ nữ khiến ả ta thét lên một tiếng đau đớn, cơ thể theo phản xạ co rúm lại. Phương Diễm hướng ánh mắt mệt mỏi nhưng sáng ngời về phía quỷ nữ:
“Thiên tài do bẩm sinh, lương thiện do lựa chọn. Mà tao, chọn… lương thiện.”
Dứt lời, cô rút mạnh thất tinh kiếm ra khỏi lồng ngực quỷ nữ, cơ thể ả ta mờ dần rồi tan biến, hoá thành một lớp tro xám rơi đầy trên sàn nhà.
Mất đi sự áp chế của ả quỷ, lũ tà linh và oán linh bên ngoài gào thét điên cuồng lao về phía cô.
Tuy nhiên, ngay khi Phương Diễm nghĩ rằng sắp có thêm một trận chiến ác liệt nữa sẽ xảy ra thì trên bầu trời hửng lên những tia nắng hừng đông, một đám mây ngũ sắc kéo đến che phủ kín nền trời, chiếu những ánh sáng dịu nhẹ ấm áp xuống người Phương Diễm. Cơ thể của cô như được gột rửa sạch sẽ một lượt từ trong ra ngoài, tà khí cùng âm khí biến mất, thay vào đó một luồng linh lực dồi dào dâng lên trong cơ thể. Ở giữa trán, nơi cô không nhìn thấy xuất hiện một đoá hoá sen trắng chín cánh màu trắng càng làm tăng thêm vẻ đẹp tuyệt mĩ của cô gái.
Những sinh vật vô hình hoảng sợ, đây là…
Trời sắc phong Thiên Âm Dương Sư.