Sau đó nàng ta nhận ra chỉ là da báo được chế tác thành vật trang trí bèn thở phào một hơi.
Quay đầu lại, nàng ta nhìn thấy trên tường phía sau là một chiếc đầu lâu xanh lét, mắt trống rỗng, rỉ ra hai dòng máu đen.
"Hít..."
Tô Ly nhận ra chiếc đầu lâu. "Chẳng phải đây là quỷ nước mà chúng ta đang tìm sao?"
"Đúng vậy." Tiểu Thanh gật đầu, xác nhận suy nghĩ của Tô Ly.
"Chết thật thảm." Tiểu Thanh nói, nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Quả là thảm." Tô Ly nhìn thấy những mảnh xương vỡ bày trên bàn cùng nội tạng khô quắt treo trên móc sắt. Rõ ràng, con quỷ nước bị giết, sau đó thi thể bị đưa đến đây và bị phân giải từng chút một.
Nàng sợ run, nhìn thấy mấy thùng gỗ lớn đặt ở góc tường. Từ đó tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
Tô Ly lùi lại một bước, định tiến tới xem xét bên trong.
Ầm!
Nàng ta cảm thấy như đụng phải thứ gì.
"Tiểu Thanh đừng có đùa giỡn nữa..." Tô Ly đưa tay gãi đầu, nghĩ rằng vừa rồi là Tiểu Thanh đang ở phía sau mình.
Cô gái này lúc lơ lửng trên không đều không phát ra âm thanh, thường hay đột ngột xuất hiện làm nàng ta giật mình.
Nhưng vừa nghĩ đến, Tô Ly lập tức nhận ra điều gì đó bất thường.
Bởi vì trong ánh mắt lờ mờ, nàng đã thấy bóng dáng mảnh khảnh của Tiểu Thanh.
Lúc này, Tiểu Thanh đang dán chặt vào vách tường, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt, miệng há ra như muốn nói điều gì đó nhưng không thể phát ra tiếng. Đó là loại sợ hãi tột cùng, giống như sự tồn tại của sinh mệnh bị nghiền nát, khiến nàng ta không thốt ra được bất cứ lời nào.
"Tiểu Thanh, ngươi ở đó à... Vậy phía sau ta là..."
Ừng ực!
Tô Ly khô khốc nuốt nước bọt.
Từng chút một, nàng ta cứng nhắc xoay người, trước hết nhìn thấy một lồng ngực rộng lớn. Nàng ta ngẩng đầu, hướng lên trên từng chút một, cuối cùng đối diện với gương mặt không chút cảm xúc của Tô Hoành bị bao phủ trong bóng tối.
"Tỷ tỷ... Ngươi lén lút tới đây làm gì?" Giọng của Tô Hoành bình tĩnh nhưng trong ánh mắt lóe lên tia sáng khó hiểu.
Tô Ly lùi lại một bước, lưng chạm vào cạnh bàn gồ ghề phía sau. Trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đang cháy chập chờn, nàng ta có thể thấy Tiểu Thanh đang run rẩy, nhưng vẫn cố gắng ẩn mình trong bóng tối, chuẩn bị sẵn sàng cho một đòn đánh lén.
"Ta..." Tô Ly nuốt một hơi nước bọt, gượng cười nói: "Phụ thân gọi đệ qua ăn cơm. Ta tìm không thấy đệ, cho nên mới..."
"Thật sao?" Tô Hoành nghiêng đầu, vẻ như không suy nghĩ quá nhiều.
"Nếu vậy, bây giờ chúng ta đi dùng cơm." Hắn nói xong liền quay người, hướng ra phía cửa đi mà không đợi Tô Ly đáp lại.
Bỗng nhiên, trong khoảnh khắc ấy, ánh đèn lóe lên. Dưới ánh sáng nhấp nháy, hai bóng người đan vào nhau.
Tô Ly lấy ngón tay thay kiếm, một luồng kình lực tuôn ra, mang theo hàn quang nhàn nhạt,đâm thẳng về phía huyệt Tiêu Cốc ở hông của Tô Hoành. Đồng thời, Tô Hoành cũng xoay người, lòng bàn tay ngưng tụ Thuần Dương Chân Kình, vỗ mạnh xuống bụng của Tô Ly.
Cùng một lúc, không ngờ hai tỷ đệ đều chọn đánh lén.
Tô Ly là người ra tay trước. Công kích của nàng ta đánh trúng hông của Tô Hoành trước. Trên thân thể con người có ba trăm sáu mươi mốt huyệt vị. Trong những huyệt vị này, những nơi được gọi là "hải" đều là nơi tinh khí hội tụ, tồn trữ. Mà những huyệt vị được gọi là "Cốc" thì là nơi hai khối cơ lớn trên thân thể giao nhau.
Huyệt vị Tiêu Cốc là nơi giao nhau của hai khối cơ hông, nếu trúng đòn nặng thì cả nửa thân người sẽ bị tê liệt, khó lòng cử động.
Xoẹt!
Ngón tay Tô Ly đánh trúng vào khối cơ trên eo Tô Hoành.
Đầu tiên Tô Ly thấy vui mừng, sau đó nét mặt sững lại, hóa thành khó lòng tin nổi. Nàng ta cảm thấy mình như vừa đâm trúng một khối sắt thép, đầu ngón tay truyền lại cảm giác đau đớn nóng bỏng, khiến nàng ta suýt thét lên.
Nhất là kình lực…
Kình lực do Thanh Mộc Trường Sinh Công ngưng tụ kéo dài giờ như củi khô bị ném vào lò lửa, bị thiêu rụi trong nháy mắt. Một đòn vừa rồi của nàng ta không chỉ không gây thương tổn cho Tô Hoành mà ngược lại, cơn phản chấn khiến máu huyết nàng ta xao động, khuôn mặt trắng nõn thoáng ửng hồng.
"Rầm!"
Chưởng lực của Tô Hoành rơi xuống, phá tan chân kình hộ thể của Tô Ly. Tuy nhiên, để tránh làm tổn thương tỷ tỷ, hắn đã cố tình thay đổi hướng chưởng, tránh xa các vật sắc nhọn sau lưng Tô Ly, đánh chệch về phía không trung.
Dù vậy, chỉ với sức mạnh cơ bắp cũng khiến người ta vô cùng kinh hãi.
Tô Ly bị đánh bay ra ngoài, va mạnh vào tường và lăn xuống đất, dáng vẻ tả tơi, tóc và quần áo đầy bụi đất.
Rít!
Chợt tiếng xé gió chói tai vang lên từ phía sau. Tô Hoành quay lại, thấy khuôn mặt Tiểu Thanh trắng bệch, tóc đen rối tung, mười ngón tay lấp lóe đỏ như máu, lao tới hắn như một nữ quỷ.
“Trò trẻ con!" Tiêu Hoành cười lạnh, đánh một quyền về phía trước. Kình lực cuồng bạo tạo nên từng vòng sóng khí mờ, bao phủ hoàn toàn Tiểu Thanh.
"Răng rắc!" Hai tay Tiểu Thanh truyền tới tiếng vang , mắt mũi miệng chảy ra máu đỏ sậm, khuôn mặt trông càng thêm kinh hãi. Dù bị thương nặng, nàng vẫn không chịu từ bỏ. Trong tiếng rít quỷ dị, mái tóc đen sau người nàng ta lan ra, quấn lấy cổ của Tô Hoành như những xúc tu sống.
"Rống!" Tô Hoành rít lên, tiếng rống giống như sấm nổ vang dội trong mật thất. Âm thanh lặp lại trong không gian hẹp, uy lực tăng gấp bội, khiến Tiểu Thanh cảm giác như bị búa tạ đập vào, đầu óc trống rỗng, toàn thân lảo đảo rồi ngã gục xuống, mất đi hoàn toàn ý thức chiến đấu.
"Tiểu Thanh!" Tô Ly lảo đảo đứng dậy từ dưới đất. Khi nhìn thấy Tiểu Thanh ngất lịm, nàng ta hét lên, thân hình hóa thành một luồng sáng trắng lao tới Tiểu Thanh, nhưng trước mắt lại hiện lên bóng dáng to lớn của Tô Hoành. Hắn chắn trước mặt nàng ta, thân thể mạnh mẽ, cơ bắp bành trướng, kình lực bốc lên, tạo thành những vệt khói đen. Dưới ánh lửa của mật thất, bóng dáng hắn giống như lèn chặt cả nơi này.
"Tỷ tỷ..." Giọng Tô Hoành khàn khàn.
"Ngươi mau tránh ra!" Tô Ly hét lớn, đưa tay đẩy vào ngực hắn.
Xèo!
Nhưng cánh tay nàng ta như chạm phải bàn ủi nóng bỏng. Không đề phòng kịp, kình lực từ hắn phản chấn vào cơ thể nàng ta. Chỉ chạm nhẹ nhưngkình lực như ngọn lửa hừng hực lan tràn vẫn khiến nàng ta kinh hãi.
Thể phách như vậy, kình lực như vậy, lại còn có ngộ tính như thế…
"Quái vật!" Sắc mặt Tô Ly tái nhợt, đôi môi khô nứt. Hỏa độc bắt đầu lan tỏa trong gân mạch, khiến nàng không còn sức để đè nén.
"Xem ra giữa chúng ta đã có chút hiểu lầm." Tô Hoành đưa tay điểm nhẹ vào mi tâm của Tô Ly như chớp. Hỏa độc trong cơ thể nàng ta nhanh chóng bị giải trừ, nhưng việc tiêu hao kình lực lớn khiến cơn mệt mỏi ập đến trong lòng Tô Ly.
Trong tầm nhìn mờ ảo của nàng ta, thân ảnh cường tráng của Tô Hoành như yêu ma hiện ra trước mắt, dần dần mờ nhạt. Hai chân nàng ta mềm nhũn, cơ thể tê liệt ngã xuống đất.
"Bịch!"
Trước khi nàng ta chạm đất, một bàn tay to lớn đã đỡ lấy vòng eo nàng ta. Tô Hoành dùng tay còn lại nắm lấy tóc dài của Tiểu Thanh, tùy tiện nhấc bổng nàng talên như một vật vô tri vô giác.
"Phù..." Hắn thổi nhẹ một hơi, ngọn đèn lụi tắt, bóng tối bao phủ toàn bộ mật thất.