“Khánh, cậu nhường ghế lái cho tôi. Ở đây tôi thông thuộc đường nhất.”
Trọng Hiếu lệnh cho Khánh - tay lái xe cừ nhất của đội thay vị trí của mình để giám sát, còn bản thân sẽ trực tiếp cầm lái chiếc xe đang chở nhân chứng.
Bản thân Khánh ngày xưa xuất phát điểm là thuộc bộ phận Tuần tra của Cảnh sát giao thông nên có thể nói là tay lái cừ số 1 của đội nhưng chính Khánh cũng không ngờ được, sếp của mình lại có trình độ lái xe thượng thừa tới mức này.
Dù là những khúc cua gấp hay là những chướng ngại vật trên đường đều chẳng gây ra bất cứ khó khăn gì cho Trọng Hiếu. Chiếc xe chuyên dụng của đội Bảo vệ nhân chứng cứ thế lao vun vút trên đường, mặc cho sự truy đuổi gắt gao của những tên ám sát Trần Dũng đằng sau.
“Nào lại đây đi các chàng trai.”
Trọng Hiếu tăng tốc vào con ngõ vắng rồi biến mất trước sự bất lực của đám nguời đuổi theo ở đằng sau. Tất cả mọi người trên xe đều thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi sự truy đuổi và làn đạn của đám người hung hãn kia.
“Được lắm đội trưởng.” - tất cả đều reo hò lên vì cảnh rượt đuổi ngoạn mục vừa rồi.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, chưa kịp ổn định chỗ ngồi thì chiếc xe của Đội tiếp tục bị bắn từ đằng sau và bị một chiếc xe đen bí ẩn áp sát vào hông xe.
Cú va chạm ấy khiến cho mọi người trên xe lúc này bất ngờ và chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở ngoài kia.
“Lão Kiên, Khánh. Hai người bắn trả ở phía sau. Đẹp với Mập, bảo vệ nhân chứng. Để tôi giải quyết chiếc xe cứng đầu này.”
Cuộc đối đầu nảy lửa diễn ra giữa hai chiếc xe, cả hai chẳng nhường nhau dù chỉ là một tấc, cứ chiếc này lao lên thì chiếc kia sẽ cố gắng tăng tốc đế vượt lên đối phương.
Ở đằng sau, Khánh và lão Kiên bắn trả đám người lái xe moto hung hăng kia một cách quyết liệt. Hai bên đấu súng qua lại khiến cho đường phố được phen hốt hoảng.
“Chúng ta hết đạn rồi. Đội trưởng, giờ phải làm sao?
Khánh từ ghế bên cạnh kiểm tra súng và lượng đạn bên trong rồi báo cáo. Súng của lão Kiên và cả hai người đồng nghiệp đang bảo vệ Trần Dũng cũng không phải là ngoại lệ. Trước sự kìm kẹp gắt gao của chiếc xe bên cạnh, đối diện với làn đạn từ những khẩu súng hạng nặng ở đằng sau càng khiến Trọng Hiếu khó khăn để tìm ra lối thoát.
“Sếp Lâm. Chúng tôi cần chi viện ở nút giao số 7 trước mặt.”
Nhìn bản đồ đang hiển thị trên màn hình xe oto, Trọng Hiếu nảy ra ý tưởng “giăng bẫy” đám người truy sát Trần Dũng kia. Và gần như ngay lập tức, anh liên hệ với sếp Lâm - cấp trên trực tiếp của Đội bảo vệ nhân chứng để xin chi viện.
“Cậu có chắc sẽ thành công hay không?”
Sau khi trình bày tình hình và kế hoạch cụ thể của mình, Trọng Hiếu và cả đội nhận được sự đồng ý chi viện của sếp Lâm. Và đáp lại câu hỏi ấy của sếp Lâm là một sự tự tin đến lạnh lùng của Trọng Hiếu.
“Thành công hay không thì phải thử cái đã.”
Vừa dứt câu, Trọng Hiếu quay vô lăng và rẽ gấp vào một con ngõ vắng khiến cho toàn bộ nhóm truy sát bất ngờ đến việc trở tay cũng không kịp. Tuy cú ngoặt đó chỉ là giải pháp tình thế nhưng ít ra sẽ câu được không ít thời gian cho cả đội có thể triển khai kế hoạch của mình.
“Được, tôi sẽ cho người chi viện ở nút giao số 7. Các cậu nhớ chú ý an toàn.”
Sếp Lâm vừa cúp máy, chiếc xe oto của Đội đã ra tới đường lớn và hướng thẳng về nút giao số 7. Chưa tới 5km nữa, sẽ tới nút giao như kế hoạch, việc mà Trọng Hiếu phải làm lúc này là kéo dài thêm thời gian để sếp Lâm bố trí “bẫy” như kế hoạch đã đề ra từ trước.
“Nào, nào. Lại đây nào.”
Vừa nói, Trọng Hiếu vừa bấm còi inh ỏi như muốn trêu tức đám người truy sát Trần Dũng. Vào hẻm rồi lại ra đường lớn, quẹo trái cua phải rồi lại quay đầu, cứ thế cả hai đã chơi “mèo vờn chuột” hết gần nửa tiếng đồng hồ suốt quãng đường dẫn đến nút giao số 7.
Tiếng còi inh ỏi vang lên từ đằng sau cùng với những phát đạn được bắn liên tục vào xe của Đội, điều đó càng làm Trọng Hiếu nhận ra sự mất bình tĩnh của đám người truy sát này. Và đó cũng là lúc cái bẫy đã được giăng ra.
“Tất cả đã chuẩn bị xong.” - từ bộ đàm, giọng nói của sếp Lâm vang lên.
“Không đùa với bọn chúng nữa, đến lúc câu cá rồi. Tất cả mọi người bám chặt.”
Trọng Hiếu nhấn ga, chiếc xe lao nhanh vun vút trên đường khiến cho đám người kia hăng máu đuổi theo mà không nhận ra sự bất thường và cái bẫy đang đợi bọn chúng ở phía trước.
Bọn chúng tiếp tục đuổi theo ngay phía sau, tiếp tục xả đạn về chiếc xe lúc này đã chi chít đạn của Đội. Trọng Hiếu cố gắng lái xe né làn đạn ấy của bọn chúng, vừa tiếp tục bấm còi inh ỏi như chọc tức chúng.
Và nút giao số 7 cũng đã ở đằng trước. Xe của Đội bảo vệ nhân chứng vừa tới nút giao liền quay đầu xe hướng về phía đám người truy sát kia như muốn đối đầu trực tiếp với những kẻ truy đuổi mình từ nãy đến giờ. Anh pha đèn như thể muốn khiêu chiến cùng bọn chúng.
1 xe oto và 5 chiếc moto tiến vào bên trong nút giao số 7 mà chẳng mảy may nhận ra một điều bất thường nào cả. Thậm chí với một nút giao số 7 đông đúc như vậy mà hôm nay chẳng có lấy một chiếc xe mà bọn chúng cũng chẳng nhận ra, vẫn tiếp tục vào sâu phía bên trong.
Nút giao số 7 thực chất là một cái bùng binh với tất cả 6 ngã đường đổ về phía đài phun nước ở trung tâm nút giao. Xung quanh nút giao là những toà nhà cao tầng khiến cho nút giao này trở thành một nơi đông xe cộ qua lại, đặc biệt là giờ tan tầm.
Nhưng hôm nay, nút giao ấy lại bình yên đến lạ, nhường chỗ cho cuộc chạm trán nảy lửa. Hai bên đối đầu nhau, những tên mặc đồ đen bước xuống từ những chiếc moto hầm hố, chĩa súng thẳng vào chiếc xe oto của đội mà hét lớn.
“Mau giao Trần Dũng ra đây. Nếu không thì đứng có trách.”
Sự im lặng của chiếc xe đối diện khiến cho hắn ta sôi máu. Hắn điên tiết, nghiến chặt răng, bắn về phía chiếc xe oto. Và đáp lại là một tiếng bíp như trêu tức hắn.
“Chúng mày được lắm, đừng trách tụi tao.”
Nhưng bản thân hắn nào có ngờ, tiếng bíp ấy chính là báo hiệu cái bẫy sẽ sập xuống đầu bọn chúng. Chưa kịp bắn thêm phát nữa sau câu nói của mình thì đâu đó trên cái toà nhà chọc trời ấy, một viên đạn ghim thẳng vào bàn tay của hắn khiến khẩu súng rơi xuống đất.
Hắn hét lên vì đau đớn, còn những tên còn lại thì hoảng hốt hướng mũi súng của mình về phía các toà nhà chọc trời ở nút giao số 7 để tìm kiếm tay bắn tỉa kia đang lẩn trốn ở đâu.
Nhưng tất cả cũng đã muộn, từ bên trong các toà nhà, hàng chục chiến sĩ cảnh sát cơ động lao ra với đầy đủ vũ khí thiết bị trên tay. Trên đầu là một chiếc trực thăng quân dụng đã lên nòng sẵn. Và từ mọi nẻo đường, hàng chục xe cảnh sát dần dần xuất hiện bao vây lấy đám người truy sát Trần Dũng.
Lúc này, bọn chúng mới biết đã mắc bẫy của Trọng Hiếu và Đội bảo vệ nhân chứng. Hạ súng đầu hàng là điều duy nhất bọn chúng có thể làm ngay lúc này. Còn chiếc xe của Đội bảo vệ nhân chứng từ bao giờ đã biến mất khỏi nút giao số 7.
Hướng thẳng đến toà án…