Chương 1: Chương 1

“Xin thông báo, chuyến bay VN001 từ Tokyo sắp hạ cánh.”

Tiếng chuông thông báo bên trong sân bay vang lên, cũng là lúc bên ngoài xuất hiện hàng chục chiếc xe quân dụng hầm hố xuất hiện cùng với đó là tiếng còi hú ầm ĩ khắp cả một khu vực sân bay rộng lớn, khiến cho ai nấy cũng đều hướng ánh nhìn về đó.

Đi ở giữa hàng xe đó là một chiếc 7 chỗ với màu đen hầm hố, cánh cửa xe mở ra, từ bên trong, 5 con người khoác lên mình bộ áo giáp chống đạn, đeo kính râm màu đen xuất hiện đầy vẻ nghiêm trọng.

Vừa bước xuống xe, quản lí và đội an ninh sân bay đã ngay lập tức tiếp cận họ và dẫn đường cho họ theo cửa sau VIP của sân bay mà biến mất một cách nhanh chóng, chỉ còn lại những đội khác ở bên ngoài chuẩn bị cho các công việc hậu cầu mà thôi.

Hơn 1 tiếng sau, vòng vây được siết chặt cũng là lúc cánh cửa VIP mở ra. Một người đàn ông ăn mặc lịch lãm, tóc tai được chải chuốt kĩ lưỡng, đi giữa vòng vây của 5 người bí ẩn lúc nãy. Nhưng gương mặt của người đàn ông kia lại có chút gì đó của sự sợ hãi ẩn đằng sau sự hào nhoáng kia.

“Tất cả di chuyển.”

Từ bên trong bộ đàm, giọng nói ồm ồm, có chút uy nghiêm vang lên. Và gần như ngay lập tức sau đó, mọi công tác để đưa người đàn ông ấy lên xe được diễn ra một cách nhanh chóng. Lúc này, người ta mới để ý rằng, ngoài 5 người đã xuống xe từ trước, có một người đàn ông đang ngồi ở ghế phụ với vẻ mặt trầm tư và lạnh lùng.

“Hướng 11 giờ, tất cả chú ý, chuyển sang kế hoạch B.”

Hướng 11 giờ, một chiếc xe du lịch cỡ nhỏ đang hướng về phía đoàn xe từ nãy đến giờ mà không hề có bất cứ động tĩnh nào. Đoàn xê bắt đầu di chuyển, xe của lực lượng cảnh sát giao thông bắt đầu lăn bánh, nối tiếp theo sau đó là những chiếc xe khác.

Quả đúng như những gì người đàn ông kia đã dự liệu, chiếc xe du lịch khả nghi kia liền lăn bánh ngay sau đó, và đi theo đoàn xe hộ tống tiến vào bên trong đường hầm vượt sông Thanh Giang của thành phố.

Trên suốt quãng đường đoàn xe di chuyển, người đàn ông kia phát triển không chỉ một mà là hàng chục chiếc đủ mọi kích cỡ đang theo dõi chuyến hành trình của cả đoàn nhưng người đàn ông ấy chẳng mảy may lo lắng mà lại bình tĩnh đến kì lạ.

Và lúc này cũng là lúc kế hoạch B được triển khai. Khi đoàn xe ra khỏi hầm, một chiếc xe bên trong đoàn xe lúc đầu đã biến mất không một tung tích. Chính vì điều đó đã khiến cho những chiếc xe đang quan sát hành tung của cả đoàn xe bỗng chốc bị rối loạn.

Cũng chẳng ai thuộc đoàn xe biết chiếc xe kia đã đi đâu và về đâu. Kế hoạch B là kế hoạch được vạch ra giữa người đàn ông kia và người chỉ huy công tác hộ tống lần này nên để giữ sự bí mất, chẳng ai biết được thông tin chiếc xe ấy đi theo đường nào, họ chỉ nhận được mệnh lệnh rằng cứ tiếp tục di chuyển theo cung đường đã vạch ra từ trước

“Đại ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Bên trong chiếc xe du lịch kia, những tên sát thủ được thuê để thủ tiêu người đàn ông được bảo vệ kia bắt đầu có chút rối loạn vì lúc này, mục tiêu đã biến mất ngay trước mắt họ một cách kì lạ.

“Mày yên tâm, kêu các anh em tập hợp trước cửa tòa án. Chúng ta sẽ thủ tiêu hắn ta ở đó.”

Tên cầm đầu xốc lại tinh thần của đàn em mình rồi nhanh chóng báo cáo tình hình lại cho ông chủ của mình, nhưng thay vì lo lắng, kẻ cầm đầu ngồi trong bóng tối kia lại tỏ ra bình thản vì dường như hắn ta đã chuẩn bị cho kịch bản xấu nhất.

“Ngươi mau cho người quan sát đoàn xe ấy, hắn ta vẫn còn ở đó. Chiếc xe mất tích kia chỉ là mồi nhử mà thôi.”

Tại sao hắn ta lại biết được điều đó? Kế hoạch B chỉ có người đàn ông kia và chỉ huy nhiệm vụ lần này biết mà thôi, tại sao tên cầm đầu đám sát thủ này lại biết rõ vị trí hiện tại của người đàn ông kia?

Quay trở lại đội hộ tống, người đàn ông được hộ tống từ sân bay kia đúng như lời của tên cầm đầu đã nói, đích thực hắn ta vẫn đang nằm trong đoàn hộ tống chứ không phải ở trong chiếc xe mất tích bí ẩn kia.

“Đội trưởng Trọng Hiếu, chúng ta sắp đến tòa án hay chưa?”

Danh tính người đàn ông ngồi ở ghế phụ là Trọng Hiếu, đội trưởng đội Bảo vệ Nhân chứng của cục Cảnh sát thành phố và người đàn ông được cả đôi của anh hộ tống ngày hôm nay là Trần Dũng liên quan đến một vụ án giết người và buôn bán ma túy đa quốc gia ở Nhật Bản.

Trần Dũng là một trong những tên cầm đầu đường dây buôn bán ma túy từ Việt Nam sang Nhật Bản nhưng chẳng hiểu vì lí do gì mà hắn đồng ý làm chứng cho tội ác của tên cầm đầu trong phiên tòa diễn ra vào sáng hôm nay. Hắn ta liên hệ với cảnh sát Nhật Bản và đại sứ quán Việt Nam tại đó để yêu cầu được bảo vệ khi hạ cánh xuống Việt Nam để tham gia phiên tòa.

Quả nhiên, máy bay vừa hạ cánh đã xuất hiện sát thủ theo dõi hành tung của gã và nếu như không có sự hộ tố của đội Bảo vệ nhân chứng thì giờ đây có lẽ đám sát thủ đã hoàn thành công việc của mình từ lâu rồi.

“Ông yên tâm, ông được đảm bảo sự an toàn khi chúng tôi nhận nhiệm vụ hộ tống ông đến tòa án.” - Trọng Hiếu lạnh lùng đáp lời.

Bản thân Trọng Hiếu lúc này lại lo lắng rằng, con đường dẫn đến tòa án càng gần lại thì những tên sát thủ lại sẽ càng manh động hơn để thủ tiêu mục tiêu Trần Dũng trước khi chiếc xe hộ tống về đến tòa án an toàn.

Sau câu nói của Trọng Hiếu, Trần Dũng tựa đầu vào ghế sau và thở phào một cách nhẹ nhõm, từ nãy đến giờ ngồi trong xe, bản thân hắn ta cũng đã nghe hiểu được phần nào kế hoạch của đội hộ tống, nhưng sự lo lắng vẫn không hề giảm bớt vì đối mặt với hắn lúc này là một ông trùm ma túy xuyên quốc gia với sự manh động, hung hăng và cáo già của mình.

Và điều mà Trọng Hiếu cũng như Trần Dũng đang lo sợ cuối cùng đã xảy ra. Khi đoàn xe hộ tống đến cầu vượt để tiến vào bên trong trung tâm thành phố thì liền lập tức bị tấn công bằng những phát đạn bắn liên tục vào những chiếc xe của đội hộ tống.

Bọn sát thủ ma mãnh đến mức dùng đạn để thử xem Trần Dũng đang ngồi ở xe nào để khóa mục tiêu vì chắc chắn rằng chiếc xe chở nhân chứng sẽ là xe chống đạn còn những chiếc khác thì không được trang bị điều đó nên chắc chắn chiếc xe nào chống đạn sẽ là chiếc xe mà Trần Dũng đang ngồi bên trong.

“Báo cáo đội trưởng, xe chim mồi đã bị phá hủy.”

“Xe 01 mở đường đã bị phá hủy.”

“Xe 04 đằng sau đã bị phá hủy.”

Tin tức không hay tiếp tục “bay về” khiến cho lúc này đoàn xe hộ tống đã không còn được an toàn nữa. Những chiếc xung quanh lần lượt nhanh chóng bị hạ gục, đồng nghĩa với việc lúc này chỉ còn mỗi chiếc xe mà Trần Dũng đang ngồi là chiếc xe duy nhất còn sót lại và trở thành mục tiêu duy nhất của đám sát thủ lúc này.

“Khánh, mau lái vào bên trong hướng kia.”

Trọng Hiếu ra lệnh, Khánh - thành viên lái xe cừ nhất đội nhanh chóng đánh lái vào bên trong một con hẻm nhỏ, chỗ đó nhà mọc san sát nhau sẽ tạo ra một lớp chắn đạn tự nhiên bảo vệ xe hộ tống an toàn cũng như khuất tầm nhìn của đám sát thủ.

Đi ra khỏi con ngõ kia, xe của đội hộ tống chưa chạy được bao lâu thì bị bao vây bởi một đội xe moto của đám sát thủ bám theo san sát. Một cuộc rượt đuổi trên đường phố bắt đầu diễn ra và cùng với đó là những đường đạn từ cả hai bên khiến cho người dân bên đường được phen hoảng hốt và bỏ chạy tán loạn.

“Yêu cầu chi viện, chúng tôi đang hướng đến đường 05 dẫn đến tòa án. Yêu cầu chi viện.”

Nhưng đáp lại yêu cầu chi viện của đội hộ tống là sự im lặng cũng như những tiếng rè rè đến từ bộ đàm. Nhận thấy điều bất ổn, Trọng Hiếu quyết định sẽ dùng những gì mình đang có để triển khai kế hoạch thoát khỏi sự đeo bám của đám sát thủ kia.

“Đẹp và Mập, cả hai đảm bảo sự an toàn của nhân chứng. Khánh, cậu cứ theo đường số 05 mà hướng đến tòa án, nhớ lạng lách để bọn chúng không thể nào bắn trúng chúng ta được. Tôi cùng với lão Trần và Kiên sẽ xử đẹp bọn này.”

Đẹp và Mập là những người ngồi hai bên cạnh Trần Dũng suốt quãng đường vừa rồi, sau chỉ thị của Trọng Hiếu đã hạ thấp người xuống để tránh những đường đạn vào bên trong xe hộ tống.

Lão Trần và Kiên là hai cảnh sát đặc nhiệm được điều động qua đội Bảo vệ nhân chứng với biệt tài bắn súng của mình sẽ cùng Trọng Hiếu, hai sau một trước bắn súng đáp trả đám sát thủ kia.

Và lúc này, gần chục chiếc moto đang ngày một áp sát chiếc xe hộ tống, liệu rằng chiếc xe có rời đi an toàn trước sự manh động của bọn sát thủ?