Dương Hải đi theo phía sau Trần Trung Nghĩa đến căn phòng mật của bệnh viện Lộc Thiên!
Căn phòng này nằm ở dưới sâu lòng đất của bệnh viện, muốn đi xuống đó phải đi bằng thang máy đặc biệt dành cho bác sĩ của bệnh viện, hơn nữa còn phải có thẻ căn cước đặc biệt để máy có thể nhận diện mà cho người đó đi xuống dưới căn phòng mật.
[Nói một chút sợ các bạn không hiểu: Trong bệnh viện có nhiều thang máy, nhưng chỉ có duy nhất một cái đặc biệt dành riêng cho bác sĩ của bệnh viện (bác sĩ của bệnh viện vẫn có thể đi các thang máy khác nha), bên trong thang máy đó, các bác sĩ có thể tự do lên xuống nhưng chỉ có tầng cuối cùng là phải có thẻ đặc biệt thì mới có thể đi!]
Dương Hải theo chỉ dẫn của Trần Trung Nghĩa đưa mặt code của thẻ hướng về phía nút ấn dưới cùng, cái nút sáng lên ánh sáng màu xanh một cái, sau đó Dương Hải bấm vào, thang máy trực tiếp đi xuống phía dưới.
Chưa tới một phút sau, thang máy đã tới nơi, lúc cánh cổng vừa mở ra liền khiến cho Dương Hải ngây người!
Phía trước là một con đường dát vàng từ đầu đến cuối, hai bên còn có hình chạm nổi những con rồng phương đông tinh xảo như trên tấm thẻ của hắn, phía trên là hình ảnh những cái đồng tiền màu vàng chạm nổi dính sát vào tường.
Trần Trung Nghĩa thấy vẻ mặt của Dương Hải, cười một cái, sau đó lấy một viên đá Ruby màu đỏ bên cạnh thang máy ném vào trên những đồng tiền đó, viên đá trực tiếp dính lại vào đồng tiền, hết thảy ba cái, sau đó lại dùng viên Lục Bích màu xanh nhét vào hai mắt của con rồng, lại dùng Thạch Anh Tím màu tím đậm bóp nát!
Căn phòng trực tiếp sáng chói!
Sau đó, phía trước không còn là màu vàng nữa mà là một mảnh đen kịt, Trần Trung Nghĩa đem Dương Hải đi tới thêm một khúc nữa, mở giọng nói: "Đệ Nhất Y Dược!"
Một thanh âm máy móc đáp lại: "Đã xác nhận giọng nói, danh tính: Trần Trung Nghĩa, chức nghiệp: Viện trưởng bệnh viện Lộc Thiên, phù hợp tư cách, chờ một chút, cửa sẽ mở!"
Sau đó, thanh âm rè rè vang lên, phía trước xuất hiện một vầng sáng, cảnh tượng bên trong liền xuất hiện trước mặt Dương Hải...
Nơi đó, có ba người mặc áo Blouse bác sĩ, đang không ngừng nghiên cứu thí nghiệm các sản phẩm y dược mới!
Dương Hải sau khi thấy một màn này liền cảm thấy phát ngốc!
Bởi vì những người này đang nghiên cứu loại y dược mới chính là phương thuốc chữa bệnh HIV ah!
Lúc này, bỗng người đang ông nhìn già nhất trong ba người, lên tiếng nói: "Không được rồi, hệ thống miễn dịch lần nữa bị phá hoại, các bệnh cơ hội đang mạnh hơn."
Người đàn ông này tầm 80 tuổi, qua lời giới thiệu của Trần Trung Nghĩa thì lão tên là Trương Hồng Đại, xuất thân từ gia đình y dược nổi tiếng, cha là người tìm ra phương thuốc chữa bệnh Ebola!
Một người đàn ông tuổi tầm 50 đứng bên cạnh Trương Hồng Đại nghe vậy liền cấp tốc lấy một dung dịch màu xám kế bên đưa vào tay ông, nói: "Đại ca, ngươi xem, hay thử dung dịch mã số 7A69 đi ah?"
Dương Hải: "..."
Cái Đại ca này của ngươi là Đại trong cái tên trong Trương Hồng Đại hay là Đại trong cái đại lớn nhất ah?!
Cái này thật khiến người ta đau đầu!
"Tốt, Lý đệ, đây là dung dịch chứa chất Nitren G3 đúng không?" Trương Hồng Đại cầm lấy dung dịch 7A69 nói.
"Đúng a!" Người đàn ông kia trả lời.
Người đàn ông này gọi là Ngô Lý, là một đại dược sư lão nghề, gia cảnh cũng không nhỏ!
Đây là toàn bộ thông tin mà bệnh viện có được, bởi vì gia cảnh tên gọi Ngô Lý này quá lớn nên không thể tra được thêm gì nữa!
Dương Hải nhìn xem toàn bộ quá trình, âm thầm lắc đầu, theo như tất cả những gì mà Huyễn Thư viết, thì quá trình này sai rồi!
"Sai rồi..." Dương Hải chép miệng lên tiếng.
Trương Hồng Đại quay đầu sang nhìn Dương Hải, sau đó hỏi Trần Trung Nghĩa: "Ai đây?"
Trần Trung Nghĩa đáp: "Một Thiên Sư mới."
Trương Hồng Đại lắc đầu nói: "Một tên như thế là cho làm chức Thiên Sư sao? Không biết các ngươi làm việc như thế nào nữa! Tiểu tử, hãy mở to mắt mà xem đây!"
"Ta chờ." Dương Hải ứng tiếng nói.
Quả nhiên, sau khi Trương Hồng Đại lấy dung dịch Nitren G3 đổ vào hỗn hợp trị thuốc liền phát sinh biến hóa, tuy rằng các bệnh cơ hội không mạnh thêm, nhưng nó... lại đang nhiều thêm!
Trương Hồng Đại luống cuống tay chân, vội nói với Ngô Lý sau lưng: "Lý đệ, ngươi mau đi xem Hạo đệ nghiên cứu thế nào rồi?"
Ngô Lý đáp ứng một tiếng, sau đó vội chạy sang người đàn ông tuổi tầm 60 đứng cạnh kính hiển vi đang nghiên cứu.
Trần Trung Nghĩa sử dụng ánh mắt khó tin nhìn Dương Hải, như muốn hỏi: Sao ngươi biết được vậy?
Nguyễn Thế Hạo đang nghiên cứu vi trùng HIV bỗng nghe Ngô Lý nói: "Hạo ca, sai hết rồi, chúng không kỵ, Nitren G3!"
Nguyễn Thế Hạo nghe xong khuôn mặt biến sắc, lắp bắp nói: "Không thể nào!"
Dương Hải cười cười bước lên, nói: "Để ta làm."
Trương Hồng Đại vội đẩy hắn ra, mắng: "Nhóc con, đi ra chỗ khác chơi, đây không phải chỗ của ngươi!"
Lúc này Trần Trung Nghĩa lên tiếng: "Cứ để hắn làm đi!"
Trương Hồng Đại bất đắc dĩ nói: "Hừ, để xem tiểu tử ngươi làm được gì!"
Dương Hải cười cười không nói, nhẹ nhàng lấy Nitren G3 đổ vào dung dịch màu xám bên cạnh, sau đó đun lên...
Trương Hồng thấy thế biến sắc nói: "Tiểu tử, ngươi có biết làm không vậy? Nếu không thì đi chỗ khác đi! Nếu để Nitren G3 vào dung dịch Entro 356 sẽ gây kích thích vi trùng ah, không được!"
Dương Hải không nói vẫn tiếp tục đun, sau đó đổ vào hỗn hợp trị thuộc, lại đổ dung dịch Entro 356 vào thêm nửa lít, thấy thế, Trương Hồng Đại không biết nói gì hơn, Entro 356 là chất kích thích vi trùng ah, làm vậy sao được?
Dương Hải quay sang hỏi Trần Trung Nghĩa: "Viện trưởng Trần, ở đây có Lam Diệp Thảo không?"
Trần Trung Nghĩa đáp: "Có!"
"Tốt, lấy cho ta đi!"
Trần Trung Nghĩa vội vã chạy đi lấy.
Trong lúc đó, Dương Hải vẫn tiếp tục đun nóng dung dịch.
...
Năm phút sau, Trần Trung Nghĩa quay lại đưa cho Dương Hải một nhánh cây nhỏ màu xanh tựa như lá liễu, Dương Hải cầm lấy, sau đó đưa vào miệng nhai nát rồi lấy một bát ngọc nhẹ nhàng nhả vào, sau đó chế dung dịch vào bát sứ, lắc nhẹ, đun!
Sau khi đun 10 phút, Dương Hải bình tĩnh đưa cho Trương Hồng Đại, nói: "Xem thử đi!"
Trương Hồng Đại hừ lạnh một tiếng, sau đó chạy lại kính hiển vi nhìn xem, nhỏ một giọt dung dịch vào tế bào bị nhiễm HIV, virus trực tiếp tiêu tán!
Trương Hồng Đại không tin, quan sát thêm mười phút! Vẫn không có virus nào khác xâm nhập!
Lại thêm 10 phút, như cũ!
10 phút sau... "Oáp... Lão già, ngươi xong chưa vậy?" Dương Hải lười biếng hỏi một tiếng, nãy giờ cũng nửa tiếng rồi ah!
Trương Hồng Đại bị Dương Hải đánh thức, khuôn mặt đầy vẻ kích động!
Đúng, là kích động!
Bởi vì tế bào này đã khỏi hẳn! Nói cách khác, dung dịch này hoàn toàn có giá trị!
Trương Hồng Đại sử dụng ánh mắt nóng bỏng nhìn Dương Hải khiến cho hắn muốn nhảy dựng lên!
"Ta không có gay ah!" Dương Hải hô to một tiếng, hai tay vội che trước ngực!
Ca muốn giữ trinh tiết cho người ca yêu ah!
À quên, ca là nam không có trinh tiết, nhưng ca cũng không muốn chơi gay ah!
Trương Hồng Đại nhìn biểu hiện của Dương Hải, phì cười nói: "Hảo tiểu tử, ngươi đúng là thiên tài ah!"
Trần Trung Nghĩa, Ngô Lý cùng Nguyễn Thế Hạo nghe thế dùng ánh mắt khó tin nhìn Dương Hải: Cái này bọn ta nghiên cứu hơn ba năm, thế mà ngươi chỉ vào chưa tới một tiếng đã làm ra?
Khóc thét ah!
Nhục ah!
Bốn người Trần Trung Nghĩa, Trương Hồng Đại, Ngô Lý cùng Nguyễn Thế Hạo đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh đồng thủ hướng Dương Hải quỳ xuống, nói: "Lão đại, ngươi hãy nhận của bọn ta một lạy!"