Chương 966: Đầu cơ kiếm lợi

Đón lấy, những người khác của Đan Can Cung, cũng nhao nhao luyện hóa giải dược, loại trừ toàn bộ độc tính của Mê Thần chướng, nhao nhao đứng lên, đứng ở bên người Giang Trần.

Hiển nhiên, tất cả mọi người hình thành ăn ý, cùng Giang Trần đứng ở trận tuyến thống nhất.

Cho dù là Thẩm Thanh Hồng, cũng hổ thẹn không thôi. Ở một khắc lấy đến giải dược của Giang Trần, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác mặc cảm.

Khi luyện hóa giải dược, loại trừ Mê Thần Chướng, Thẩm Thanh Hồng rốt cục nhận thức mình rõ ràng, cũng bài trừ ma chướng hình thành trong lòng hắn.

Cho nên, ở thời khắc này, hắn là vui lòng phục tùng, cam tâm tình nguyện đứng ở bên Giang Trần.

Mắt thấy người Đan Can Cung luyện hóa giải dược xong, bộ dáng đều là sinh khí dồi dào, sắc mặt những người khác lại càng thêm ngưng trọng.

Trước một khắc, có lẽ bọn họ còn hoài nghi giải dược của Giang Trần.

Thế nhưng giờ khắc này, ai cũng không hoài nghi.

Nếu như giải dược không phải thật, những người của Đan Can Cung trúng Mê Thần Chướng, tuyệt đối không vui sướng phối hợp Giang Trần diễn kịch như vậy.

Bắc Minh tông trưởng lão than nhẹ một tiếng:

- Ai, mỗi một cái đều là mắt bị mù, lại đắc tội thiên tài đan đạo chân chính.

Hắn nói vậy, lại rất vui mừng. Bởi vì lúc trước Bắc Minh tông không có bỏ đá xuống giếng, mà còn vì Giang Trần, vì Đan Can Cung hoà giải.

- Giang Trần hiền chất, giải dược này, ngươi nói cái giá đi.

Bắc Minh tông trưởng lão cười khổ mở miệng. Bắc Minh tông hắn vào được bảy người, vẫn lạc một cái, còn có sáu cái, cần sáu phần giải dược.

Vân Niết trưởng lão liếc nhìn Giang Trần một cái, mặc dù không nói gì, nhưng hiển nhiên là có chỗ ám chỉ.

Giang Trần tự nhiên biết quan hệ giữa Bắc Minh tông cùng Đan Can Cung.

Cười nhạt một tiếng:

- Bắc Minh tông cùng Đan Can Cung ta xưa nay giao hảo, chuyện này, nếu như không phải bởi vì phân phối Địa cấp linh dược chọc giận ta, ta vốn có ý định công bố. Bất đắc dĩ, nếu như tất cả mọi người nghe lời gièm pha của Thánh Kiếm Cung, lúc phân phối Địa cấp linh dược bài trừ ta ra ngoài, vậy Giang mỗ tự nhiên sẽ không cầm mặt nóng đi dán mông lạnh. Nhân tình ấm lạnh, tin tưởng chư vị có thể lý giải.

Lời này nói hợp tình hợp lý, Bắc Minh tông trưởng lão khẽ gật đầu:

- Việc này là chúng ta sai trước, không thể trách ngươi.

Người mấy tông khác nghe vậy, trong nội tâm cũng thầm hối hận. Tại sao phải nghe lời gièm pha của Thánh Kiếm Cung Trần trưởng lão, thời điểm chia cắt Địa cấp linh dược, cố ý nhằm vào Đan Can Cung?

Hiện giờ hối hận, lại không kịp rồi.

Trần trưởng lão nhìn khắp nơi, tựa hồ rất là bất thiện, trong lòng cũng âm thầm tức giận. Trong lòng thăm hỏi mười tám đời tổ tông của những người này mấy lần:

- Những lão khốn kiếp này, thời điểm ta đưa ra đề nghị, bọn họ vì lấy nhiều một phần Địa cấp linh dược, không ai đi ra phản đối. Lúc này, lại trách ta lắm mồm?

Bất quá loại sự tình này, cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Hiện tại, nội tâm những người này đều đè ép một tảng đá lớn. Lúc trước Giang Trần nói cần phân phối lại Thiên cấp linh dược cùng Địa cấp linh dược.

Tất cả mọi người cảm thấy hắn điên rồi.

Nhưng mà giờ khắc này, tất cả mọi người đều biết. Giang Trần không điên, điên chính là bọn họ.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Bắc Minh tông cùng Đan Can Cung ta quan hệ hảo hữu, vừa rồi không có bỏ đá xuống giếng, cũng không có xuất khẩu vô lễ muốn giáo huấn ta. Rất đơn giản, Bắc Minh Tông các ngươi thu được Địa cấp linh dược đều phân ra một nửa.

Bên Bắc Minh tông, tổng cộng có năm người tham dự chia cắt, tổng cộng lấy được năm mươi bốn gốc Địa cấp linh dược.

Giang Trần mở miệng, toàn trường xôn xao.

Giải dược này quá quý đi? Đây còn là giá bằng hữu?

Bắc Minh tông trưởng lão suy nghĩ một lát, lại sảng khoái gật đầu:

- 27 gốc Địa cấp linh dược, mua sáu tánh mạng, cái giá này rất công đạo.

Nói xong, hắn cũng sảng khoái, nói với đồng môn đạt được Địa cấp linh dược:

- Địa cấp linh dược, mỗi người lấy ra một nửa.

Đây là mua mệnh, dù không bỏ được cũng phải bỏ, cả đám nhao nhao lấy ra một nửa Địa cấp linh dược.

Giao 27 gốc Địa cấp linh dược cho Giang Trần, sáu khỏa giải dược rất nhanh đã đến trong tay mỗi người Bắc Minh tông. Người đạt được giải dược, cũng không dám lãnh đạm, lập tức luyện hóa.

Thấy được loại giao dịch này, bốn Tông môn còn lại, đều tính có nên từ chỗ Giang Trần mua sắm giải dược hay không.

Tam Tinh Tông Tham Lang trưởng lão là cái thứ nhất cười nói:

- Hảo hảo hảo, lão phu ngược lại là nhìn lầm. Giang hiền chất, lúc trước lão phu có mắt không tròng, có chỗ đắc tội. Lại không nghĩ rằng, ở trong nhóm người chúng ta, sẽ Ngọa Hổ Tàng Long, có một thiên tài như hiền chất. Lần này nếu như không có ngươi, e rằng chúng ta sẽ chết ở chỗ này.

Lời này nói cực kỳ phóng thoáng, hiển lộ hào khí vượt mây.

Bất quá Giang Trần lại thờ ơ. Tham Lang trưởng lão này là người nào, có lẽ Giang Trần không rõ lắm. Nhưng vừa rồi trong đám người tuyên bố muốn giáo huấn mình, cũng có một phần của hắn. Hơn nữa, người này còn là người thứ nhất công khai nói muốn dạy dỗ Giang Trần hắn.

Thấy Giang Trần thờ ơ, mặc dù trong nội tâm Tham Lang trưởng lão có chút xấu hổ, nhưng biểu hiện ra lại là vẻ mặt rộng lượng, cười nói:

- Lão phu cũng biết, chuyện vừa rồi, mọi người hơi quá phận một chút, lúc trước phân phối Địa cấp linh dược, đích xác cũng không đủ phúc hậu. Như vậy đi, Tam Tinh Tông ta cũng nguyện ý lấy ra một nửa Địa cấp linh dược tới mua giải dược.

Nghe được lời ấy, Mộc Cao Kỳ thật sự là mở cờ trong bụng, âm thầm bàn tính, nội tâm lại càng vui cười nở hoa, Trần ca muốn phát tài a.

Tổng cộng có 400 gốc Địa cấp linh dược, ngoại trừ số Đan Can Cung lấy được, tông môn khác đạt được 367 gốc.

Nếu đều lấy ra một nửa, vậy Trần ca thoáng cái liền có thể có được gần hai trăm gốc Địa cấp linh dược. Tài phú khoa trương bực này, quả thật có thể lập tức biến hóa nhanh chóng, trở thành trẻ tuổi giàu nhất Vạn Tượng Cương Vực!

Giang Trần mặt không biểu tình, bỗng nhiên đạm mạc cười nói:

- Lúc nào ta nói qua sẽ bán giải dược cho các ngươi?

Lời vừa nói ra, những người khác đều biến sắc.

Cái gì? Không bán? Chẳng lẽ Giang Trần muốn ngồi xem mọi người độc phát bỏ mình?

Thánh Kiếm Cung Trần trưởng lão lập tức châm ngòi thổi gió:

- Mọi người có nghe hay không, tiểu tử này vô cùng ác độc, là muốn ngồi xem chúng ta độc phát bỏ mình, để Đan Can Cung hắn một nhà độc đại.

Lời này, lập tức đưa tới mọi người cùng chung mối thù.

Uông Hàn hô:

- Tiểu tử này quá ác độc. Ta thấy mọi người nên cùng tiến lên, cưỡng đoạt giải dược! Vạn Tượng Cương Vực có thể không có Đan Can Cung, nhưng tuyệt đối không thể để cho Đan Can Cung một nhà độc đại!

Lời này của Uông Hàn, lại động đến tâm tư của tất cả mọi người.

Từng cái mục quang ngưng trọng, nhìn chằm chằm Giang Trần, trong mắt toát ra, đều là mục quang bất thiện.

Giang Trần đạm mạc cười cười, lòng bàn tay bỗng nhiên quán một cái, một bình thuốc nằm trong tay hắn, thoáng nghiêng đi. Nắp bình thuốc cũng bị mở ra, treo trên không hồ nước.