Chương 965: Giang Trần chưởng khống hết thảy 2

Khó trách mọi người cảm thấy rời đi hòn đảo, nội tâm có ý niệm không tốt, thủy chung vô pháp thoát khỏi, nguyên lai là có chuyện như vậy!

Trong lúc nhất thời, trên mặt những Cự Đầu kia đều tràn ngập ngưng trọng.

Mê Thần Chướng, ở đây đều là thiên tài đan đạo, mặc kệ già trẻ, cái từ này ai cũng sẽ không lạ lẫm.

Nhất là Lăng Bích Nhi, thân thể mềm mại lay nhẹ. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, cha mình trúng Mê Thần Chướng, vậy mà mình cũng bị nhiễm Mê Thần Chướng.

Mà độc tính của Mê Thần Chướng nơi này, càng hơn phụ thân nàng trúng không chỉ gấp mười lần.

Thời điểm này, những Cự Đầu tông môn lúc trước hô muốn khiển trách Giang Trần kia, từng cái nghẹn họng nhìn trân trối, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Bắc Minh tông trưởng lão cười khan một tiếng:

- Giang Trần hiền chất, làm sao ngươi nhìn thấu Mê Thần Chướng này? Chẳng lẽ ngươi không có trúng độc?

Giang Trần dung hợp Kim Thiền huyết mạch, Bách Độc Bất Xâm, hắn tự nhiên là không có trúng độc.

Bất quá, ở loại trường hợp này, Giang Trần tự nhiên sẽ không nói mình không có trúng độc.

Mà cười nhạt một tiếng:

- Mặc dù ta trúng độc, nhưng sớm có phòng bị, lại dùng chút thủ đoạn, liền giải quyết độc này.

- Hả?

Hai mắt của Bắc Minh tông trưởng lão tỏa sáng.

- Ngươi biết giải độc?

Giang Trần nói giải quyết xong độc, những người khác cũng âm thầm buông lỏng một hơi. Nếu như độc này còn có giải dược, vậy liền dễ dàng.

Nghe nói Mê Thần Chướng là độc rất khó giải, vừa rồi trong nháy mắt đó, bọn họ đều là tâm như tro tàn, gần như hoài nghi mình phải chết trong Huyễn Ba Sơn này.

Giang Trần thấy ánh mắt của mọi người sáng rực nhìn về phía mình, lại cười nhạt một tiếng:

- Ta biết giải độc, nhưng tại sao phải giúp các ngươi giải độc?

Tất cả mọi người không lời, tiếp theo lại là một hồi trầm mặc xấu hổ.

Thời điểm này, dù da mặt bọn họ dày, cũng không cách nào bảo Giang Trần hỗ trợ giải độc.

Vì ngay trong nháy mắt vừa rồi, bọn họ vẫn còn luôn mồm muốn giáo huấn Giang Trần, giúp Đan Can Cung quản giáo Giang Trần.

Hiện giờ vừa dứt lời, lại phát hiện vận mệnh của bọn hắn, bỗng nhiên đã nắm giữ ở trên tay Giang Trần.

Tuy trước mắt còn không biết thật giả, thế nhưng mà ai cũng không dám mạo hiểm a.

Bọn họ rất rõ ràng, Mê Thần chướng này, bọn họ căn bản là thúc thủ vô sách. Nếu như Giang Trần không mở miệng, đợi bọn họ từng cái chết bất đắc kỳ tử, như cũ có thể sửa mái nhà dột.

Cũng chính là nói, mặc kệ bọn họ có nguyện ý hay không, lúc này vận mệnh của bọn họ, đã không thể tự mình làm chủ.

Thế nhưng mà, Uông Hàn lại không nghĩ như vậy, con mắt đỏ bừng, quát ầm lên:

- Giang Trần, ta hoài nghi Mê Thần Chướng này, căn bản chính là ngươi làm ra!

- Đúng vậy, ta cũng hoài nghi như vậy.

Tam Tinh Tông Chúc Phi Dương cũng kêu lên.

Giang Trần đạm mạc cười cười:

- Các ngươi hoài nghi hay không là chuyện của các ngươi, ta cứu hay không cứu, là chuyện của ta. Nếu như lúc này hai tên ngu xuẩn các ngươi vẫn không quên vu oan ta, ta không hảo hảo thưởng thức cảnh các ngươi độc phát chết bất đắc kỳ tử, ngược lại là xin lỗi chính mình rồi.

Nói xong, Giang Trần nhìn chung quanh một vòng, cười nói:

- Còn có ai cảm thấy là Giang Trần ta thả độc hay không?

Cho dù là những trưởng lão kia, lúc này thậm chí có một loại cảm giác chột dạ không dám cùng Giang Trần đối mặt.

Bọn họ đều rất lý trí, biết độc này căn bản không thể nào là Giang Trần thả ra. Bởi vì những sương mù mờ mịt kia, có từ trước khi Giang Trần tới.

Hơn nữa toàn bộ hồ nước đều có, quy mô căn bản không phải Giang Trần có thể làm ra.

Mấu chốt nhất chính là, bây giờ còn vu oan Giang Trần, không phải để cho hắn phẫn nộ càng thêm phẫn nộ sao?

Chọc giận Giang Trần, vạn nhất hắn thật sự có biện pháp giải độc, lại không giải độc cho mọi người, chẳng phải là tự mình tìm chết?

Rốt cuộc, những Cự Đầu ở đây đều là người thông minh, cũng biết rõ Mê thần chướng mình trúng bá đạo đến cỡ nào. Tuy tạm thời không có phát tác, nhưng một khi xâm nhập thức hải, rất nhanh sẽ bạo phát.

Một khi độc tính kia bạo phát, bọn họ cũng chỉ có phần ngồi chờ chết.

Mắt thấy dáng điệu từ tốn của Giang Trần, trong lòng mọi người lại lướt qua một tia bất an.

Nhất là mấy trưởng lão lúc trước mở miệng ngậm miệng muốn giáo huấn Giang Trần, lại càng hối hận cuống quít.

- Giang Trần, ngươi cũng quá ngoan độc a. Chuyện lớn như vậy, vậy mà ngươi không nói ra. Cho dù ngươi hung ác với chúng ta, chẳng lẽ ngay cả đồng môn nhà mình cũng không để ý?

Chúc Phi Dương kia nhịn không được nói.

Giang Trần đạm mạc cười cười:

- Đồng môn nhà mình, lại không cần ngươi quan tâm?

Giang Trần nói xong, nói với Vân Niết trưởng lão:

- Vân Niết trưởng lão, sự tình là có nguyên nhân, nên không kịp bẩm báo.

Nói xong, ngón tay của Giang Trần liên tục búng ra.

Bảy viên giải dược nhao nhao bay tới, rơi xuống trong tay bảy đồng môn.

- Lập tức nuốt, càng nhanh càng tốt.

Bảy viên giải dược này, Giang Trần đã sớm chuẩn bị xong. Bốn trưởng lão, ba thiên tài tuổi trẻ. Về phần hắn, căn bản không có trúng độc, tự nhiên là không cần dùng.

Đám người Vân Niết trưởng lão cũng không chậm trễ, sợ sẽ sinh biến, đều bằng tốc độ nhanh nhất nuốt giải dược, ngồi xuống đất luyện hóa.

Những người bên cạnh kia, mỗi một cái đều là tim đập thình thịch, thậm chí sinh ra xúc động động thủ cướp bóc. Bất quá người ta cầm đến giải dược liền dùng tốc độ nhanh nhất nuốt xuống, cho dù bọn họ có tâm cướp bóc, cũng căn bản không kịp.

Huống chi, hiện tại bọn họ cũng không dám lỗ mãng, vạn nhất cướp không thành, triệt để chọc giận Giang Trần, kia là một con đường chết.

Nếu như Giang Trần dám cho đồng môn phục dụng giải dược, hẳn là thật sự có giải dược.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí hiện trường cực kỳ quỷ dị, tĩnh đến nỗi ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Thời gian ước chừng uống cạn chun trà, Vân Niết trưởng lão dẫn đầu đứng lên, cười ha ha:

- Giang Trần, giải dược này của ngươi thật đúng là nghịch thiên, dựng sào thấy bóng a!

Kỳ thật nội tâm của Vân Niết trưởng lão vô cùng chấn kinh.

Hắn chấn kinh không đơn thuần là giải dược này có hiệu lực quá nhanh, hiệu quả tốt.

Càng chấn kinh là, nhiều người như vậy cũng không có phát hiện trên đảo này có Mê Thần Chướng, hết lần này tới lần khác Giang Trần phát hiện. Hơn nữa không chỉ phát hiện, còn có thể phân tích ra Mê Thần chướng, sau đó phối trí ra giải dược.

Tuy Vân Niết trưởng lão không biết Giang Trần làm thế nào phối trí giải dược, thế nhưng có một điều có thể khẳng định, là Giang Trần lấy tài liệu ngay tại chỗ.

Loại nhãn lực này, loại thiên phú này, loại ngộ tính nghịch thiên này, cùng với năng lực bố cục kinh người kia, làm cho Vân Niết trưởng lão đối với Giang Trần lại có một nhận thức hoàn toàn mới.

Một Nguyên cảnh ngũ trọng, lại có thể đùa bỡn một đám cường giả Thánh cảnh ở trong bàn tay, làm cho mọi người đều không thể không dựa theo tiết tấu của hắn, mặc dù nói đây hết thảy có nhân tố khách quan, nhưng trí tuệ, năng lực bố cục của Giang Trần, tuyệt đối là kinh người.