Chương 631 Thuấn lão Hoàng Nhi lại hiện ra 1
Nhưng mà, có thể ngăn trở hai kích cường thế của Lôi Cương Dương, kia tuyệt đối không kém.
Thực lực võ đạo cơ hồ có thể sánh vai Lôi Cương Dương, phối hợp Tâm lực cường đại, thiên phú đan dược cường đại, loại thiên tài này, không phải bọn họ tuyển bạt, đau khổ muốn tìm hạt giống Nguyên cảnh sao?
Một hạt giống Nguyên cảnh tốt như vậy, lại bị bọn hắn phong sát nhiều lần.
Những giám khảo này, ngoại trừ sư đệ của Tử Dương Tông Thủy Nguyệt Đại Sư ra, trong nội tâm cả đám đều hiện lên một tia hối hận.
Trước đó bọn hắn thiên hướng những thiên tài đỉnh cấp kia, phong sát yêu nghiệt thế tục, đó là lấy hay bỏ rất đơn giản.
Bởi vì ở bọn hắn xem ra, một yêu nghiệt thế tục, vô luận như thế nào cũng không có khả năng vượt qua những thiên tài đỉnh cấp kia.
Nhưng mà, khi yêu nghiệt này không ngừng triển lộ ra các loại thiên phú, lại dần dần phá vỡ thành kiến của bọn hắn.
Mới đầu, bọn hắn hoài nghi yêu nghiệt này tránh đi khu vực võ đạo, nhất định là tu vi võ đạo không được.
Một Võ Giả tu vi võ đạo không được, dù thiên phú khác lại cao, ở thế giới võ đạo cường giả mọc lên san sát như rừng, cũng chỉ có thể biên giới hóa, không có khả năng trở thành nhân vật chính.
Thế nhưng mà, hành động kế tiếp của yêu nghiệt này, lại lần nữa phá vỡ bọn hắn nhận thức
Hắn vậy mà đơn thương độc mã, xông Chí Cao Phong Hội.
Đàm tiếu tà tà, cùng hạt giống Số 1 Lôi Cương Dương đấu ngang tay
Đến thong dong, đi tiêu sái.
Lúc gần đi ngữ điệu châm chọc, càng là như Tâm Ma chi kiếm, trực tiếp đâm vào nội tâm những thiên tài kia.
Đúng vậy, đám thiên tài cường đại kia, bị người mỉa mai là phế vật, lại hết lần này tới lần khác không thể làm gì, loại tâm lý đả kích này, thế tất trở thành tâm ma.
- Ai, cái yêu nghiệt này…
Một giám khảo thở dài.
- Hắn quyết tâm cùng những thiên tài đỉnh cấp kia là địch, chẳng lẽ không cân nhắc đường lui thoáng một phát sao?
- Đúng vậy a, mặc dù có thiên đại tài hoa, ngày sau tiến vào tông môn, còn phải ở chung với những thiên tài kia a. Kẻ này, thật sự là quá cuồng vọng rồi.
Mấy giám khảo cũng phiền muộn.
Thời điểm than thở, ngoài cửa có người thông báo:
- Bẩm báo chư vị giám khảo, yêu nghiệt thế tục kia, sau khi biết được Tâm Lực Khu bị hạn chế, lại đi Tổng Hợp Khu.
- Cái gì?
- Thằng này, chẳng lẽ lại muốn đi Tổng Hợp Khu xoát điểm ra sao?
- Cái này. . . chẳng lẽ thiên phú của hắn, không có không thông sao?
Những giám khảo kia đạt được thông báo, mỗi một cái đều bỗng nhiên đứng lên, mặt mũi đều tràn đầy không thể tin.
Đan Dược Khu cùng Tâm Lực Khu xoát điểm, hai loại thiên phú đều cường đại, cái này đã khiến bọn hắn rất giật mình rồi. Hôm nay, yêu nghiệt kia lại chạy đến lĩnh vực tổng hợp, chẳng lẽ tiểu tử này, ở khu tổng hợp cũng có thiên phú kinh người sao?
Chỉ có giám khảo ngay từ đầu phản đối phong sát Giang Trần kia, là đạm mạc cười nói:
- Xem ra, kế hoạch phong sát của chúng ta, sẽ triệt để trở thành chê cười.
Lời vừa nói ra, những người khác đều không phản bác được.
Đúng vậy a, nếu như yêu nghiệt này ở lĩnh vực tổng hợp, cũng có thể điên cuồng xoát điểm, vậy kế hoạch phong sát của bọn họ, thật sự chỉ có thể là chê cười.
Ngươi còn phong sát thế nào? Mỗi khu vực đều hạn chế hắn khiêu chiến bảy lần, hắn đem thời gian mở ra, bình quân đến mấy lĩnh vực, kế hoạch xoát điểm cơ hồ không bị ảnh hưởng.
Một khi nói như vậy, muốn phong sát hắn, chỉ có thể hạn chế hắn xin nhiệm vụ, trực tiếp cấm hắn thi đấu.
Thế nhưng mà ai cũng biết, cái này là không thể nào.
Bọn hắn đều rất rõ ràng, hiện tại loại hạn chế này, đã quá không biết xấu hổ, hoàn toàn vi phạm nguyên tắc cạnh tranh công bình rồi.
Nếu như cấm thi đấu, người ta còn chơi thế nào? Trực tiếp rời khỏi là được.
Hơn nữa bọn hắn bi ai phát hiện, người ta có thiên phú mạnh như vậy, thật đúng là chưa hẳn muốn cùng bốn đại tông môn bọn hắn chơi đùa.
Thiên tài như vậy, dù đi ra liên minh 16 nước, đi địa phương càng lớn, đồng dạng sẽ có người hỏi thăm.
Ánh mắt của giám khảo mặt lạnh kia mang theo chê cười, đảo qua tất cả mọi người.
- Chư vị, các ngươi là ý định tiếp tục phong sát, đẩy thiên tài thế tục kia rời xa liên minh 16 nước? Hay là hủy bỏ phong sát, để hắn công bình cạnh tranh?
Giám khảo Tử Dương Tông kia oán hận nói:
- Một không làm, hai không ngớt. Nếu như đã làm như vậy rồi, dù bãi bỏ, hắn cũng sẽ không cảm ơn. Không bằng tăng lớn chèn ép.
Lời vừa nói ra, giám khảo khác biểu lộ đều hết sức khó xử.
Giám khảo mặt lạnh kia trực tiếp nở nụ cười:
- Ta nhìn ngươi là điên rồi a? Tăng lớn chèn ép? Như thế nào? Ngươi ý định tự mình ra tay, trấn áp người ta?
- Không cần ta tự tay trấn áp? Chỉ cần mở một lỗ hổng, để cho những thiên tài đỉnh cấp kia có cơ hội khiêu chiến hắn, tin tưởng những thiên tài kia, sẽ hoàn thành rất lưu loát.
Giám khảo Tử Dương Tông kia u ám cười nói.
Giám khảo khác đều như có điều suy nghĩ, nhưng ai cũng không mở miệng.
Trước kia làm đã rất quá mức, nếu lại lén ăn gian, vậy đối với yêu nghiệt thế tục này thật sự là quá không công bình.
Thế nhưng mà không làm như vậy, yêu nghiệt thế tục này điên cuồng căn bản là ngăn không được.
Lâu dài đến xem, tất cả thiên tài tông môn, đều bị ép tới không ngẩng đầu lên được. Cái này đối với bốn đại tông môn mà nói, là tổn thất lớn.
Những giám khảo này, cuối cùng đều là người của bốn đại tông môn.
Bọn hắn đều có tư tâm, đều không hy vọng thiên tài tông môn mình, bởi vì một yêu nghiệt thế tục xuất hiện, mà vầng sáng mờ đi.
Đỉnh cấp thiên tài, một khi bị người ngăn chặn, không thể phóng thích thiên phú của mình, vậy võ đạo chi lộ sẽ trở nên gập ghềnh.
- Làm ẩn nấp một chút a, khu giám khảo chúng ta, hoàn toàn chính xác không thể phong sát nữa. Lại tiếp tục nữa, chỉ sợ sẽ trở thành thiên hạ chê cười.
- Vâng, trước kia chúng ta nên ném nan đề cho chính bọn hắn giải quyết. Khu giám khảo chúng ta quá độ vượt qua, xác thực là mất cân nhắc.
Giám khảo mặt lạnh kia nghe ý của bọn hắn, là muốn từ công khai chèn ép, chuyển thành âm thầm giở trò quỷ, trong lòng cũng thở dài.
Hắn chỉ có một người, cuối cùng không cách nào ngăn cản loại đại thế này.
Nơi hẻo lánh nào đó trên Bất Diệt Linh Sơn.
Một lão giả tóc trắng phiêu nhiên, đạo cốt tiên phong, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt trầm tĩnh, nhìn xem dưới chân núi mà cau mày.
Thần thái của lão giả ngưng trọng, tựa hồ lâm vào trong cảm xúc lo lắng.
Cách đó không xa, một thiếu nữ mặc xiêm y màu xanh nhạt, bước chậm rong chơi trong bụi cây, ở trong sương mù bao phủ, thiếu nữ như là Tinh Linh, giống như trích tiên thế gian, cho người một loại cảm giác xuất trần, không ăn khói lửa nhân gian.
Ánh mắt lão giả, khi thì thoáng nhìn bóng lưng cô gái kia, trong ánh mắt lộ ra trìu mến cùng ưu sầu vô hạn.
- Ai, trong một năm gần đây, đã phát tác ba lượt. Năm đó Đan Y kia từng nói, nếu tần suất phát triển đến một tháng phát tác ba lượt, vậy tánh mạng của Hoàng Nhi, liền khó bảo toàn. Lão tặc thiên, Hoàng Nhi tinh khiết thiện lương như vậy, không tranh quyền thế, vì cái gì, hết lần này tới lần khác mang vận rủi như vậy?