Chương630 Thong dong mà đến, tiêu sái mà đi
Muốn nói Lôi Cương Dương không có một chút cảm giác nguy cơ, đó là giả.
Hắn không hy vọng, vị trí Đại sư huynh của mình ở Tử Dương Tông, cũng bị Long Cư Tuyết thay thế.
Tuy ở sâu trong nội tâm hắn biết rõ, hiện tại trong mắt cự đầu tông môn, địa vị của mình, nói không chừng đã không bằng Long Cư Tuyết rồi.
Nhưng mà, với tư cách Đại sư huynh, với tư cách dê đầu đàn, ít nhất hắn ở trên thực lực, vẫn là vượt lên đầu.
Dù muốn giao ra quyền trượng Vương giả của một đời trẻ tuổi, Lôi Cương Dương cũng không hy vọng nhanh như vậy, càng không hi vọng giao dễ bảo như vậy.
Long Cư Tuyết cũng không phải người ngu, nàng biểu hiện ra không mất tôn kính với Lôi Cương Dương, nhưng mà, nội tâm đã sớm làm xong chuẩn bị đoạt quyền.
Thấy trong lời nói của Lôi Cương Dương, có sát phạt chi ý, nàng tự nhiên sẽ không yếu thế.
Lần này nàng đánh trả, ẩn ẩn có ý châm chọc Lôi Cương Dương.
Ý kia là, Giang Trần cùng ta chống lại, tất bị ta nghiền áp. Mà vừa rồi, ngươi với tư cách Đại sư huynh của Tử Dương Tông, xuất liên tục hai chiêu, lại để người ta thong dong mà đi, mất hết mặt mũi.
Hai người ngôn ngữ giao phong tầm đó, những người khác cũng đi ra.
Nhìn sắc mặt bọn hắn, ngoại trừ Sư Vân Vân tươi cười như trước, biểu lộ của những người khác, đều lộ ra thập phần ngưng trọng.
Hiển nhiên, trước khi Giang Trần đi cảnh cáo, đã phát huy tác dụng.
Không sợ chết, cứ việc khiêu chiến ta.
Đây tuyệt đối không phải một câu đe dọa xuông, chứng kiến yêu nghiệt thế tục kia giao thủ với Lôi Cương Dương, trong lúc nhất thời, những thiên tài này đều bỗng nhiên ý thức được, trước kia, bọn hắn đích thật là đánh giá thấp thực lực võ đạo của yêu nghiệt này rồi.
Ngay cả Lôi Cương Dương là Tiên cảnh thất trọng, cũng không thể chiếm cứ thượng phong, như vậy sức chiến đấu của người này, nên mạnh bao nhiêu?
Trong lúc nhất thời, đám người tư chất như Thiết Đạt Chí, trong nội tâm đều bịt kín một bóng mờ, âm thầm tự hỏi, nếu như đổi lại là mình, có thể ngăn hai chiêu cường thế kia của Lôi Cương Dương sao?
Đáp án suy diễn, lại để cho bọn hắn càng thêm uể oải.
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm cả đám đều có chút hối hận, muốn thu hồi hứa hẹn trước kia.
- Đây là ân oán của Tử Dương Tông cùng Võ Giả thế tục kia, chúng ta lẫn vào làm gì a?
Tâm tư như Thiết Đạt Chí, có mấy cái.
Hai thiên tài của Vạn Linh Tông kia, lẫn nhau ném đi ánh mắt, hướng Lôi Cương Dương ôm quyền:
- Cương Dương đạo huynh, chúng ta nghĩ kỹ, chuyện này, Vạn Linh Tông ta vẫn là trung lập cho thỏa đáng. Sự tình trước kia, cứ như vậy được rồi. Chúng ta còn có việc, cáo từ trước.
Hai người này cũng không đợi Lôi Cương Dương đáp lời, quay người liền đi.
Khuôn mặt của Liên Thương Hải có chút tái nhợt, cũng hướng Lôi Cương Dương nói:
- Cương Dương đạo huynh, tu vi kẻ này, ta tạm thời nhìn không thấu. Đã nhìn không thấu, liền không có mười phần nắm chắc. Không có mười phần nắm chắc, việc này ta liền thôi, để tránh chậm trễ kế hoạch của ngươi.
- Thương Hải, ngươi là đệ nhất thiên tài của Bảo Thụ Tông, ngay cả ngươi cũng sợ yêu nghiệt thế tục kia?
Liên Thương Hải thản nhiên nói:
- Cũng không phải sợ, mà là Liên mỗ ta, không thích làm sự tình không có nắm chắc. Cương Dương đạo huynh, cáo từ.
Thiết Đạt Chí thấy Liên Thương Hải cũng rút chân, chút tu vi của mình, nếu như tiếp tục lưu lại, cũng là mất mặt xấu hổ, đi đến trước mặt Lôi Cương Dương, ấp úng, đang lo lắng mở miệng như thế nào.
Lôi Cương Dương vốn đối với Thiết Đạt Chí không có hứng thú gì, thấy hắn như thế, càng không kiên nhẫn, trực tiếp quát:
- Lăn.
Toàn thân Thiết Đạt Chí khẽ run rẩy, sắc mặt đại biến, nhưng không dám phát tác, mặt đen lên quay đầu đi ra. Không phải hắn không có lòng tự trọng, nhưng mà ở trước mặt Lôi Cương Dương cường thế, hắn biết rõ nếu như mình dám can đảm chống đối nửa câu, nhất định sẽ nhận một chầu đòn hiểm.
Bởi vậy, ngoại trừ đệ tử Tử Dương Tông, cũng chỉ còn lại có Lưu Vân Tông Sư Vân Vân.
- Vân Vân, ngươi cũng có ý định rời khỏi?
Lôi Cương Dương thấy Sư Vân Vân đi tới, than nhẹ một tiếng.
Sư Vân Vân khoan thai cười cười:
- Cương Dương đạo huynh, ngươi đã muốn ta lưu lại, ta liền lưu lại. Bất quá ta vẫn là câu nói kia, ta sẽ không hứa hẹn cái gì.
Lôi Cương Dương thở dài:
- Thiên tài của Bảo Thụ Tông cùng Vạn Linh tông, đều là cỏ đầu tường, Vân Vân lưu lại, có thể nói hoạn nạn gặp chân tình, Cương Dương tạ ơn rồi.
Long Cư Tuyết thấy Lôi Cương Dương tận lực nịnh nọt Sư Vân Vân, trong nội tâm lại khinh thường, đôi mắt liếc nhìn Sư Vân Vân, lại lập tức rụt rè dời đi.
- Nhị vị chậm rãi trò chuyện, Cư Tuyết cáo từ.
Long Cư Tuyết cũng không để ý Tằng Sư sau lưng, càng không có mời hắn, phảng phất đại đệ tử của Thủy Nguyệt Đại Sư này, hôm nay ở trong mắt Long Cư Tuyết nàng, chỉ là một tiểu nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao.
Tằng Sư thấy Long Cư Tuyết ngạo mạn như vậy, trong lòng cũng tức giận.
Lôi Cương Dương hiển nhiên đã nhìn ra mánh khóe, đờ đẫn cười cười:
- Tằng Sư, không thể tưởng được nhanh như vậy, ngươi đã không phải là lão đại của Thủy Nguyệt nhất mạch rồi, đáng tiếc.
Tằng Sư phiền muộn, nhưng không biết nói gì, hướng Lôi Cương Dương ôm quyền:
- Lôi sư huynh, ta cũng cáo lui. Sự tình khiêu chiến tiểu tử kia, thêm một phần của ta.
Lôi Cương Dương thấy thế, cũng im lặng. Hảo hảo một hồi Chí Cao Phong Hội, hảo hảo một kế hoạch, bị quấy như vậy, chẳng khác nào ngâm nước nóng rồi.
Buồn bực nhất chính là, Lôi Cương Dương hắn trời sinh háo thắng, lúc này đây, ở trên mặt mũi, lại thua từ đầu đến chân.
Quả nhiên, khu giám khảo phong sát với Giang Trần, lần nữa truyền đến. Hắn ở Tâm lực khu, mỗi tháng chỉ có thể khiêu chiến bảy lần.
Bất quá, loại phong sát này, đã càng ngày càng lộ ra vô lực.
Bởi vì, khiêu chiến Tâm Lực Khu bảy lần, Đan Dược Khu cho phép khiêu chiến bảy lần. Hai khu vực cộng lại, cái kia chính là 14 lần.
Nếu như Giang Trần ở lĩnh vực tổng hợp cũng xinh đẹp như vậy, vậy loại phong sát này, chẳng khác nào không có ý nghĩa.
Dù sao từng khu đều có thể xoát điểm, phong sát lại có làm được cái gì? Cùng lắm thì tách ra xoát điểm.
Tin tức ở Chí Cao Phong Hội, cũng trước tiên truyền đến khu giám khảo.
- Như thế nào?
Giám khảo mặt lạnh kia cười nói.
- Các ngươi xem thường thiên tài thế tục, độc xông Chí Cao Phong Hội, ở dưới mí mắt các thiên tài, thong dong mà đến, tiêu sái mà đi. Lôi Cương Dương, được xưng đệ nhất thiên tài, liên tục xuất hai chiêu, nhưng một cọng lông của người ta cũng không lưu được. Thiên tài như vậy, các ngươi cảm thấy, sẽ kém hơn người nào ở Thiên Linh khu sao?
Giám khảo mặt lạnh này, trước kia luôn phản đối phong sát Giang Trần. Lúc này, hắn cuối cùng đã tìm được cơ hội phát tiết.
Đối mặt hắn chất vấn, mấy giám khảo còn lại kia, cũng có chút ít uể oải. Bọn hắn không thể không thừa nhận, đích thật là đánh giá thấp thực lực võ đạo của yêu nghiệt thế tục kia rồi.
Chính như giám khảo mặt lạnh này nói, yêu nghiệt thế tục kia, thật đúng là không kém hơn bất luận người nào.
Thiên phú võ đạo, có lẽ hắn còn không phải mạnh nhất.