Sau khi tin Tiết Hiểu Hoa chết được loan đi, tâm trạng Mông Thiếu Huy rối bời. Tuy nhiên cậu đã không đến hiện trường mà chỉ ngồi đợi ở chỗ trọ. Vào khoảng giữa trưa, La Phi từ bên ngoài về, xuất hiện trước mặt cậu.
“Cảnh sát La Phi?” Mông Thiếu Huy nhìn anh với vẻ thảng thốt.
La Phi vào ngay chủ đề chính: “Tiết Hiểu Hoa chết rồi, cậu biết chứ?”
Mông Thiếu Huy hỏi lại ngay: “Ông ta chết như thế nào?”
“Tình hình cụ thể vẫn đang được điều tra, có một vài chuyện tôi muốn hỏi cậu trước.” –La Phi nhìn thẳng vào mắt Mông Thiếu Huy, “Tối qua cậu thật sự không gặp Tiết Hiểu Hoa đấy chứ?”
Mông Thiếu Huy cười gượng: “Em biết thế nào anh cũng nghi ngờ, nhưng em thực sự không gặp được ông ta. Tại sao ông ta chết, em còn thắc mắc hơn cả anh.”
“Chúng tôi tìm thấy 4000 tệ trong túi Tiết Hiểu Hoa.”
Mông Thiếu Huy sững người, lập tức hiểu ngay hàm ý câu nói La Phi, cậu lắc đầu vẻ kiên quyết: “Chuyện này không liên quan gì đến em. Cái giá mà Tiết Hiểu Hoa đưa ra cho em là 2000, lúc đó cả anh cũng có mặt. Tối qua, em đem theo 2000 tệ, mà tiền vẫn còn nguyên đây này.”
Mông Thiếu Huy vừa nói vừa giơ ví tiền ra cho La Phi xem. La Phi nhất thời tìm không ra chỗ sơ hở trong lời nói của cậu ta, suy nghĩ một lát, anh chuyển sang một chủ đề khác.
“Cậu đã nghe thấy cái tên Vương Thành Lâm bao giờ chưa?” La Phi vừa hỏi vừa tập trung tinh thần quan sát nét mặt của Mông Thiếu Huy, không để lọt bất cứ một chi tiết nào dù là nhỏ nhất.
“Vương Thành Lâm?” Mông Thiếu Huy chau mày vẻ hoang mang, “Người này là ai vậy?”
“Theo nhận định của tôi, thì ông ta là bố của cậu. Mông Kiến Quốc chỉ là một cái tên giả.”
“Tên giả?” Mông Thiếu Huy thần sắc ngạc nhiên, không giống như đang che giấu điều gì đó, “Lẽ nào trên đảo lại không có ai biết Mông Kiến Quốc. Mà bố em sao lại phải dùng tên giả chứ?”
“Đây cũng chính là điều mà tôi muốn biết.”, ánh mắt La Phi như muốn truy bức người đối diện, “Đằng sau cái tên giả này, rốt cục đang che giấu điều bí mật gì?”
“Bí mật? Em… không biết.” Mông Thiếu Huy lảng tránh, “Em bị mất trí nhớ, những chuyện trước đây em không nhớ gì cả, nếu không em đã chẳng tìm đến đảo nhỏ này.”
La Phi không chút nhượng bộ, tiếp tục truy hỏi: “Trước khi đến đảo nhỏ, có thể đúng là cậu không nhớ gì cả, nhưng nhất định là hôm qua Tiết Hiểu Hoa đã làm cậu nhớ lại điều gì đó, đúng không? Nếu không, sao cậu lại có thể chấp nhận việc ông ta tống tiền mà đem 2000 tệ đến chỗ hẹn? Tờ giấy tôi đưa cho cậu, cậu xem xong nét mặt thay đổi hẳn, trên đó vẽ những gì? Sự thật mà cậu muốn biết từ Tiết Hiểu Hoa rốt cục là cái gì vậy?”
Hàng loạt câu hỏi như vậy dường như khiến Mông Thiếu Huy không kịp phản ứng, cậu bắt đầu thở gấp hơn, ánh mắt lảng đi trong giây lát, ấp úng nói: “Em… em không biết, em thực sự… không biết.”
“Những chuyện này vốn dĩ là chuyện riêng của cậu, lẽ ra tôi không nên hỏi.” trông thấy bộ dạng đáng thương của Mông Thiếu Huy. La Phi đổi giọng, “Nhưng hiện nay trên đảo liên tiếp xảy ra hỏa hoạn và án mạng, mà những chuyện nay rất có thể liên quan đến những điều tôi vừa hỏi, vì thế tôi hi vọng cậu có thể hợp tác với công việc của tôi.”
Mông Thiếu Huy lặng im không nói, nhưng không khó để nhận ra trong đầu cậu đang có những suy nghĩ mâu thuẫn gay gắt.
“Bức tranh Tiết Hiểu Hoa đưa cho cậu hôm qua, tôi xem được chứ?” La Phi trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình.
Mông Thiếu Huy cắn môi trong giây lát, cuối cùng cậu bật ra một câu: “Dạ được.”
Mông Thiếu Huy từ từ móc trong túi ra tờ giấy hôm qua đưa cho La Phi. Giấy mở ra, một bức tranh xuất hiện trước mặt La Phi.
Nét vẽ trên giấy rất non nớt, thoáng nhìn là biết ngay bức vẽ của trẻ con. Bên trái bức tranh là một đứa trẻ, bên phải là một phụ nữ thành niên, hai người cách nhau một khoảng, cả hai đều giang tay, trông như sắp ôm lấy nhau. Trên giấy có một vài đường sóng, trông giống như vệt nước. Trên khuôn mặt đứa trẻ có một hàng hình tròn nhỏ thể hiện nước mắt, trông như đang khóc lóc bi thương; người phụ nữ trông rất kì lạ, chỉ vẽ mỗi khuôn mặt, chả thấy mắt mũi đâu.
La Phi không đoán hết được điều bí mật trong đó, chau mày hỏi: “Bức tranh này nói lên điều gì?”
“Em cũng không biết.” trên mặt Mông Thiếu Huy xuất hiện một dáng vẻ kì lạ, xen lẫn hoang mang, đau thương và sợ hãi, sau đó cậu ta nói, “Để em cho anh xem cái này nữa.”
Mông Thiếu Huy mở ba lô, lấy từ bên trong ra một cuộn giấy, vừa trải đặt lên bàn, vừa tiếp tục nói: “Em chưa nói cho anh biết đúng không, nghề nghiệp của em là một họa sĩ, bức tranh này đi đâu em cũng mang theo.”
Đây là một bức tranh sơn dầu, bút pháp tinh tế, đường nét phong phú, thể hiện một trình độ nghệ thuật rất cao. Gam mầu tổng thể của bức tranh khá tối, nhưng nội dung thì giống với bức tranh trẻ con đơn sơ hồi nãy, cũng là một đứa trẻ đang khóc với một người phụ nữ không có mặt, hai người giang tay, giống như sắp ôm chầm lấy nhau.
Thấy La Phi có vẻ càng nghi ngờ hơn, Mông Thiếu Huy chủ động giải thích: “Thỉnh thoảng em hay nằm mơ, cảnh tượng xuất hiện trong mơ em không tài nào lí giải được. Thế nên em mới vẻ lại cảnh tượng đó, hi vọng trong lúc tỉnh táo có thể tìm thấy câu trả lời ở trong đó.”
“Vậy đứa trẻ trong bức tranh chính là cậu?” La Phi đoán, “Còn người phụ nữ này? Là mẹ cậu? Tại sao không vẽ đầy đủ khuôn mặt bà ấy?”
“Trong giấc mơ bà ấy không có mặt.” Mông Thiếu Huy nhìn vào bức tranh để trên bàn, ánh mắt trở nên mơ màng, “Em không hiểu tại sao lại xuất hiện cảnh tượng như vậy, mỗi lần nhìn thấy nó, là em có cảm giác đau lòng, toàn thân lạnh run, cùng với cảm giác sợ hãi khó hiểu.”
Giọng nói Mông Thiếu Huy xen lẫn một cái lạnh thấu xương, khiến người đối diện rất không thoải mái, mắt cậu ta thì rơm rớm nước mắt.
“Thế bức tranh Tiết Hiểu Hoa đưa cho cậu là thế nào? La Phi suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên đưa ra một nhận định hết sức táo bạo, “Đây có phải là bức tranh cậu vẽ khi còn nhỏ? Nó nói lên những gì cậu đã trải qua trước khi bị mất trí nhớ?”
Mông Thiếu Huy gật đầu: “Em cũng nghĩ như vậy, vì thế hôm qua lúc nhìn thấy bức tranh em mới bị kích động. Thực ra mỗi người khi vẽ tranh, đều có những phong cách và thói quen riêng về bút pháp, cũng giống như kiểu chữ, rất khó thay đổi. Hai bức tranh này tuy trình độ không thể đem ra so sánh, nhưng người dày kinh nghiệm thì chỉ cần nhìn cái là biết ngay nó được vẽ bởi cùng một người.”
“Nhận định này rốt cục nói lên điều gì?” La Phi lấy tay xoa cằm, không biết đang đặt câu hỏi hay là tự nói với mình.
“Có liên quan đến quá khứ của em, đó là một quãng kí ức bị đánh mất. Anh sẽ không tìm được câu trả lời ở nơi em đâu.” Mông Thiếu Huy nhìn La Phi một cái, rồi lại nói tiếp: “Nếu em mà biết, thì việc gì em phải chấp nhận lời tống tiền của Tiết Hiểu Hoa?”
Đây vốn là điều hết sức sơ đẳng, nhưng trong chốc lát đã khiến La Phi nhận ra nhiều điều. Anh đứng ngây người ra, lẩm bẩm: “Tống tiền? Đúng vậy, đúng vậy, cậu không biết câu trả lời, nhưng sẽ có người biết!”
“Ai? Anh bảo ai biết cơ?” Mông Thiếu Huy nhìn anh vẻ hoang mang.
“Còn chưa xác định được, nhưng chí ít hiện nay tôi đã có manh mối.” Nói xong, La Phi rảo bước đi ra. Gửi thanks
Thiến Tiếu Tiếu↓ Re: [Hiện đại] Dốc quỷ ám 14.09.2014, 18:25
Chương 10: Suy luận từng bước
Tiệm tạp hóa của Chu Vĩnh Quý nằm ở phía đông bắc hòn đảo, trong lúc La Phi hỏi thăm suốt chặng đường tìm đến đây thì Chu Vĩnh Quý không có mặt ở tiệm, vợ ông ta Quách Quế Chi cùng đám giúp việc bận hết việc này đến việc kia.
Tiệm này có diện tích mặt tiền không lớn lắm, diện tích chỉ vào khoảng trên dưới 20 mét vuông, bày vài kệ hàng giống trong siêu thị, Quách Quế Chi và đám giúp việc đang xếp hàng lên kệ.
“Tôi cũng muốn biết ông ta đang ở đâu!” Quách Quế Chi vừa nghe nói La Phi đến tìm Chu Vĩnh Quý, lập tức kéo dài giọng kêu ca phàn nàn, “Cái lão chết tiệt này, chưa bảnh mắt ra đã tếch đi, đến giờ ăn trưa cũng không thèm về ăn. Hàng thì vừa mới nhập, chẳng chịu trông nom cửa hàng gì cả, định để gái già này chết vì mệt chắc?”
“Ông ấy ra ngoài làm gì vậy?”
“Thì lại tụ tập đám đông chứ sao. Tôi thật chẳng thể hiểu nổi, cái lão Tiết Hiểu Hoa vô lại ấy, chết thì cũng đã chết rồi, có gì hay ho đâu mà xem? Người ta thì giải tán hết rồi, còn lão nhà tôi có biết đường mà về đâu. Thật là càng già càng đổ đốn!” Quách Quế Chi nói đến đây thì bị kích động, hai tay giơ lên không trung múa mang, “Tối qua nhập hàng còn thừa 4000 tệ mà đến giờ đã đưa lại cho tôi đâu, hôm nay đừng hòng tôi tha cho lão!”
Câu nói cuối cùng của bà ta đã gây sự chú ý đặc biệt của La Phi, anh lập tức hỏi: “Có phải Tiết Hiểu Hoa hôm qua đã đến đây?”
Quách Quế Hoa tưởng La Phi chỉ là một người ngoại tỉnh bình thường, đến tìm chồng bà ta chắc chỉ vì chuyện làm ăn qua lại, tự nhiên thấy anh hỏi về Tiết Hiểu Hoa, không khỏi có chút nghi ngờ, trừng mắt hỏi: “Anh là ai?”
La Phi chưa kịp trả lời, thì đã nghe thấy một giọng nói: “Chị dâu, đây là cảnh sát của thành phố, chị không được nói năng linh tinh đâu đấy.”
Người vừa nói chính là Kim Chấn Vũ, thấy La Phi đang nhìn mình với ánh mắt xét hỏi, ông ta bèn giải thích: “Cảnh sát La Phi, tôi đi tìm anh khắp nơi. Có người bảo trông thấy anh đi về hướng bắc, tôi đoán là ở đây.”
“Sao ông biết?”
“Quảng Tứ Đặc Khúc.” đôi mắt Kim Chấn Vũ sáng quắc, “ Đây là hàng tết Chu Vĩnh Quý vừa nhập về hôm qua –cảnh sát La Phi, những chuyện trên đảo này, tôi biết rõ hơn anh chứ.”
La Phi khẽ cười: “Phán đoán của ông không sai. Vả lại bây giờ tôi gần như có thể khẳng định, Tiết Hiểu Hoa tối qua chắc chắn đã đến đây.”
“Đúng là Tiết Hiểu Hoa đã đến đây, nhưng cái chết của ông ta không liên quan gì tới Vĩnh Quý nhà chúng tôi!” Quách Quế Chi như đánh hơi được điều gì đó từ cuộc đối thoại của hai người họ, vội vàng giải thích, “Ông nhà tôi thật thà chất phác, hàng ngày toàn bị cái tên vô lại ấy bắt nạt lừa đảo, nhu nhược lắm cơ, làm sao mà có gan đi hại người khác được.”
“Bà cứ kể chi tiết về tình hình tối qua Tiết Hiểu Hoa đến tìm Chu Vĩnh Quý như thế nào, chúng tôi không bao giờ để người tốt bị oan đâu.” –La Phi đã nhìn ra người đàn bà này tuy bù lu bù loa, trông bề ngoài có vẻ dữ tợn thế thôi, chứ thực ra là một người thẳng ruột ngựa không có tâm địa gì cả, những gì bà ta nói ra chắc không có gì giấu giếm.
Quả nhiên, Quách Quế Chi cứ như ống bương dốc hạt đậu, rất hồn nhiên đem tình hình xảy ra hôm qua kể ra tuốt tuồn tuột.
“Cái tên vô lại Tiết Hiểu Hoa, cứ mỗi lần nhà chúng tôi nhập hàng, là hắn lại đến lừa gạt một cái gì đó. Hôm qua Vĩnh Quý nhà tôi gặp hắn ở bến thuyền, chẳng biết bị hắn chơi khăm trò gì mà khi về đến nhà Vĩnh Quý có vẻ rất ấm ức, buồn rầu. Tôi hỏi ông ấy mới nói cho tôi biết, nói là đã đưa cho Tiết Hiểu Hoa một ít rượu đóng chai lẻ. Thực tình lúc đó tôi cũng chẳng để bụng làm gì. Một ít rượu chả đáng bao tiền, cho hắn thì cũng đã cho rồi. Dù sao thì lúc trước khi Tiết Hiểu Hoa còn sống, cũng chả tu nhân tích đức được là mấy. Khoảng tám giờ tối, Tiết Hiểu Hoa đến, gọi Vĩnh Quý ra ngoài, thì thà thì thầm chả biết nói những gì mà lão giời đánh nhà tôi như bị thôi miên quay vào lấy hẳn một chai Quảng Tứ Đặc Khúc ra cho hắn! Anh bảo như thế làm sao mà tôi chịu được? Chai rượu ngót trăm bạc của người ta, một vừa hai phải thôi chứ! Lúc đó tôi bực quá chửi vài câu, mà các anh không được chứng kiến cái bộ mặt lấy làm đắc chí của Tiết Hiểu Hoa lúc bấy giờ, một chút xấu hổ cũng không có, cứ như thể chúng tôi mắc nợ hắn không bằng. Hắn đi rồi, tôi càng nghĩ càng thấy tức, bèn sai lão giời đánh nhà tôi đuổi theo lấy lại chai rượu. Nhưng mà cái lão vô dụng ấy thì làm được trò trống gì? Lão đi hơn nửa tiếng đồng hồ, chẳng những rượu không lấy lại được mà còn bị dọa cho sợ tái mét mặt. Đấy, các anh thấy, sao tôi lại có thể lấy một gã đàn ông vô dụng như thế này cơ chứ?”
Quách Quế Chi hào hứng kể hết mọi chuyện, thở hổn hà hổn hển, làm như cục tức vẫn chưa tan. Bà nói như máy, chẳng để cơ hội cho người khác chen vào.
La Phi đặc biệt chú ý một chi tiết mà bà ta nhắc đến: “Bà nói là Chu Vĩnh Quý đi xong lại quay về, tâm trạng có gì đó không bình thường?”
“Rất không bình thường. Cứ như là vừa mới gặp ma xong ấy, nói chuyện mà cũng run lẩy bẩy. Cũng chả biết lão sợ điều gì?”
La Phi và Kim Chấn Vũ đánh mắt sang nhau, mỗi người đều chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Cửa hàng nhỏ cũng tạm thời chìm trong yên lặng.
Quách Quế Chi thấy hai người họ không nói gì, đâm ra có chút bất an, nén nhịn trong giây lát, cuối cùng bà ta không chịu nổi bèn gào lên: “Này, các anh đang nghĩ gì thế? Không phải là các anh lại đang nghi ngờ cho Vĩnh Quý nhà tôi đấy chứ? Lão nhà tôi tuyệt đối không có gan hại người khác đâu, phải rồi, lão còn nói, cái tên Tiết Hiểu Hoa ấy đi cùng với một người phụ nữ.”
“Phụ nữ?” –manh mối bất ngờ này khiến La Phi không khỏi ngẩng người ra.
“Đúng thế. Mà lại là một phụ nữ ôm con.”
Phụ nữ ôm con? Nghe thấy tình huống này, La Phi cảm thấy hơi lạ. Nhưng phản ứng của Kim Chấn Vũ thì lại có chút lúng túng, sắc mặt ông ta thay đổi, môi thậm chí còn hơi run run.
“Sao thế?” –La Phi để ý thấy tình hình bất thường của ông ta, “Trong chuyện này có điều gì không ổn sao?”
“Không, không thể nào.” –Kim Chấn Vũ đang lấy hết sức kìm chế cảm xúc của mình, “Trên đảo làm gì có người phụ nữ nào đang ôm con?”
“Nhưng lão nói vậy mà. Vĩnh Quý nhà tôi không lừa ai bao giờ.” –nói đến đây, Quách Quế Chi hình như nghĩ đến điều gì đó, lấy tay chỉ vào một đứa giúp việc, “Không tin các anh cứ hỏi nó, lúc ấy nó cũng có mặt ở đó.”
Người giúp việc chứng thực lời Quách Quế Chi nói: “Chuyện lúc đó là như này, ông chủ quay lại, bà chủ hỏi ông chủ đã lấy lại được chai rượu chưa. Mãi ông không trả lời, chỉ luôn miệng lẩm bẩm: ‘Hắn đi với đàn bà rồi… hắn đi với một người đàn bà đang bế con rồi…’ vả lại lúc đó trông ông chủ đúng là đang rất sợ hãi, uống liền cả mấy viên thuốc.”
“Chu Vĩnh Quý bị bệnh tim, gặp chuyện kích động dễ bị tái phát, nên mới phải uống thuốc.” –Kim Chấn Vũ đỡ lời giải thích hộ, cùng lúc chau mày, rõ ràng là đầu óc đang quay cuồng.
“Anh đang nghĩ gì thế?” –ánh mắt La Phi bám chặt lấy Kim Chấn Vũ, không cho ông ta cơ hội để che giấu cảm xúc của mình.
“Chuyện này…” –Kim Chấn Vũ phân vân giây lát, liếc mắt ra hiệu với La Phi, “Để lát nữa chúng ta nói chuyện đi.”
Chã lẽ lại có điều gì khó nói? -La Phi quyết định gạt chuyện này sang một bên, tiếp tục quay sang hỏi Quách Quế Chi câu hỏi cuối cùng.
“Thế hôm nay Chu Vĩnh Quý ra ngoài vào lúc mấy giờ?”
“Khoảng hơn bảy giờ sáng gì đấy. Nghe nói Tiết Hiểu Hoa chết, lão lập tức ra khỏi nhà, đến giờ vẫn chưa về.”
“Khi nào ông ấy về, bà phải lập tức liên lạc với chúng tôi.” –dặn dò xong La Phi rời khỏi cửa hàng nhỏ của Chu Vĩnh Quý. Nói tóm lại, hiệu quả của lần viếng thăm này khiến anh cảm thấy hài lòng, bây giờ anh cần tĩnh tâm suy nghĩ một lát, xâu chuỗi lại tất cả những manh mối đã thu nhập được từ trước tới giờ.
La Phi thong thả đi trên con đường núi, lúc thì chau mày, lúc thì hít thở thật sâu, lúc lại đưa tay lên vò đầu, cũng có lúc anh dừng chân, chắp tay sau lưng nhìn lên bầu trời, như thể đã tìm được điều gì đó trong cái không gian bao la ấy. Trong khi đó, Kim Chấn Vũ đi theo sau anh, cũng đang suy nghĩ một mình.
“Được rồi.” –cuối cùng La Phi quay người, nói với Kim Chấn Vũ, “Anh cần nhanh chóng tìm được Chu Vĩnh Quý, đây là điểm mấu chốt.”
“Anh nghĩ rằng ông ta có khả năng là hung thủ sao?”
“Không. Ông ta biết rất nhiều chuyện, nhưng ông ta không phải là hung thủ.”
“Tại sao?”
“Là vì 4000 tệ ấy.” –thấy Kim Chấn Vũ cò vẻ chưa hiểu vấn đề, La Phi bổ sung tiếp, “Vừa rồi anh đến muộn, có một tình tiết anh chưa được biết. 4000 tệ trong túi Tiết Hiểu Hoa chính là tiền Chu Vĩnh Quý đưa cho ông ta.”
Kim Chấn Vũ vô cùng ngạc nhiên: “Chu Vĩnh Quý đưa tiền cho ông ta làm gì?”
“Đáp án chắc hẳn ở trong này.” –La Phi vừa nói vừa lấy trong túi ra một tờ giấy đưa cho Kim Chấn Vũ, “Đây là tờ giấy đang viết dở trước khi Tiết Hiểu Hoa ra khỏi nhà vào tối hôm qua, anh xem, thế này là có ý gì?”
“Tôi đã tìm được con trai của Vương Thành Lâm, cậu ta nhận lời đưa tôi 3000 tệ, bảo tôi nói với…” –Kim Chấn Vũ đọc hết nội dung ghi trên mẩu giấy, nhất thời trầm ngâm không nói gì.
La Phi tìm cách dẫn dắt luồng suy nghĩ của Kim Chấn Vũ: “Chắc anh phải biết người có tên Vương Thành Vũ này chứ? Mông Thiếu Huy chính là con trai của ông ta.”
“Vương Thành Lâm? Thế thì cũng có chút ấn tượng đấy.” –Kim Chấn Vũ tỏ ra hơi ngạc nhiên, “Vậy thì Mông Ái Quốc và Vương Thành Lâm là một rồi. Tôi nhớ là hai cha con họ đã rời khỏi đảo Minh Trạch từ nhiều năm trước, mà tại sao lại phải đổi tên chứ?”
“Đây chính là bí mật mà chúng ta cần phải tìm hiểu, đó cũng chính là điều mà Tiết Hiểu Hoa đã lợi dụng để tống tiền.”
“Tống tiền? Ý anh là ông ta đã tống tiền Mông Thiếu Huy 2000 tệ ấy?”
“Không, mà là tống tiền những người khác.”
“Những người khác?” –Kim Chấn Vũ cười với vẻ rất hoang mang, “Tôi không hiểu.”
“Anh xem mẩu giấy này này, rõ ràng không phải là viết cho Mông Thiếu Huy. Vấn đề là ở chỗ, mở đầu Tiết Hiểu Hoa viết là ông ta đòi Mông Thiếu Huy 2000 tệ, nhưng sau đó ông ta đổi ý, chuyển con số thành 3000. Có thể nhận định, ngay sau đó ông ta thấy nếu tẩy xóa ghi đè lên thì không ổn, vì thế đã vứt bỏ mấu giấy này, nhiều khả năng là đã viết lại một tờ khác. Ông ta viết giấy này cho ai, tại sao lại tăng mức tống tiền lên?”
La Phi dừng lại giây lát, thấy Kim Chấn Vũ không có câu trả lời, bèn giải thích tiếp: “Trông thấy nội dung trên giấy, thường người ta rất dễ nghĩ rằng người nhận giấy này là người cùng hội với Tiết Hiểu Hoa. Nhưng cứ như tính khí vô lại của Tiết Hiểu Hoa thì đối với người cùng hội, ông ta sẽ che giấu thu nhập của mình, nên phải thu nhỏ số tiền lại mới đúng, tuyệt đối không thể phóng đại lên được… Vì thế chúng ta cần phải thay đổi hướng suy nghĩ: mẩu giấy được viết cho những người sau: những người này không muốn Tiết Hiểu Hoa đem kể câu chuyện nào đó cho Mông Thiếu Huy biết, nên Tiết Hiểu Hoa mới dựa vào đó để ép buộc họ, ông ta phóng đại số tiền đòi Mông Thiếu Huy lên, để có cớ moi được nhiều tiền hơn từ túi những người này!”
“Những người này? Ý anh là không chỉ có một người? Vậy Chu Vĩnh Quý chỉ là một trong số đó?”
“Đúng thế. Chu Vĩnh Quý chấp nhận lời đe dọa tống tiền của ông ta, vì thế không thể là hung thủ được.”
“Ý anh là, hung thủ phải là người khi bị đe dọa tống tiền, nhưng lại không chấp nhận điều đó?” –lập luận ở đây không có gì là phức tạp cả, Kim Chấn Vũ tự mình hiểu ra, rồi hỏi tiếp: “Vậy những người bị đe dọa tống tiền ấy còn có những ai?”
“Trên đảo Minh Trạch có người nào bị câm điếc không?” –La Phi đột nhiên hỏi một câu có vẻ như chẳng ăn nhập gì cả.
Kim Chấn Vũ quả quyết lắc đầu: “Trước giờ chưa từng có.”
“Vậy thì kể cũng hơi lạ.” –La Phi cúi đầu trầm ngâm giây lát, sau đó lắc đầu, vẻ như còn điều gì đó nghĩ mãi không xuôi. Cuối cùng anh quyết định gạt sang một bên, lẩm bẩm một mình, “Chỉ cần tìm được Chu Vĩnh Quý, là mọi thắc mắc đều được giải đáp.”
“Đúng vậy.” –La Phi lại ngẩng đầu lên nhìn Kim Chấn Vũ, “Trên đảo rốt cục có hay không một người phụ nữ đang ôm con? Tại sao tâm trạng anh lúc nãy có điều gì đó khác thường?”
“Trên đảo hiện nay tuyệt đối không có người phụ nữ nào như vậy. Còn chuyện tại sao tôi bị căng thẳng…” –Kim Chấn Vũ bỗng nhiên nhìn La Phi với ánh mắt khác thường “Cảnh sát La Phi, nghe nói anh đến đảo Minh Trạch lần này, là để đi tìm lời giải cho bí mật ‘Dốc núi oan hồn’?”
“Vốn là có ý như vậy.” –La Phi không hiểu sao tự nhiên ông ta lại nhắc đến chủ đề này,
“Vậy thì chắc anh không biết, hồi ấy cái bóng đen xuất hiện trên ‘Dốc quỷ ám’, nghe đồn là một phụ nữ ôm con!”
“Sao cơ?” –vụ án bỗng chốc lại được kéo vào lời đồn “Dốc quỷ ám”, nhất thời khiến La Phi cảm thấy có chút gì đó như chuyện hoang đường.
“Tất nhiên là chỉ nghe nói thế thôi.” –Kim Chấn Vũ đổi giọng, “Thực ra tôi cũng không tin vào mấy cái chuyện ma quỷ, chỉ là do hồi nãy Quách Quế Chi có nhắc đến một người đàn bà ôm con, trong khi đó tôi lại biết anh đến đây là vì ‘Dốc quỷ ám’, vì thế mới có sự liên tưởng như vậy, và tâm trạng trở nên bất thường. Nhưng, trên đảo gần đây quả là không có đứa bé nào mới chào đời, vậy phải giải thích sao đây?”
Đứng trước tình huống mới phát sinh, La Phi trước mắt cũng chưa biết phải làm sao. Anh chợt nhớ lại chuyện Kim Chấn Vũ vội vã tìm đến gặp mình, nên hỏi: “Anh đến tìm tôi, có việc gì không?”
“Umm. Có chuyện này tôi nghĩ nên nói cho anh biết càng sớm càng tốt.” Kim Chấn Vũ nói với vẻ nghiêm nghị, “Hồi nãy ông Hồ quay về rồi. Nước biển ở cảng đã đóng băng, mấy ngày nay không thể nào vào trong huyện được.”
Trong lòng La Phi như có tiếng kêu “lộp bộp”, điều này có nghĩa là ít nhất trong một khoảng thời gian, anh lại bị giam trong một môi trường tách biệt với thế giới bên ngoài –giống như trải nghiệm trước đây ở núi Nam Minh!