Sau khi tin Tiết Hiểu Hoa chết được loan đi, tâm trạng Mông Thiếu Huy rối bời. Tuy nhiên cậu đã không đến hiện trường mà chỉ ngồi đợi ở chỗ trọ. Vào khoảng giữa trưa, La Phi từ bên ngoài về, xuất hiện trước mặt cậu.
“Cảnh sát La Phi?” Mông Thiếu Huy nhìn anh với vẻ thảng thốt.
La Phi vào ngay chủ đề chính: “Tiết Hiểu Hoa chết rồi, cậu biết chứ?”
Mông Thiếu Huy hỏi lại ngay: “Ông ta chết như thế nào?”
“Tình hình cụ thể vẫn đang được điều tra, có một vài chuyện tôi muốn hỏi cậu trước.” –La Phi nhìn thẳng vào mắt Mông Thiếu Huy, “Tối qua cậu thật sự không gặp Tiết Hiểu Hoa đấy chứ?”
Mông Thiếu Huy cười gượng: “Em biết thế nào anh cũng nghi ngờ, nhưng em thực sự không gặp được ông ta. Tại sao ông ta chết, em còn thắc mắc hơn cả anh.”
“Chúng tôi tìm thấy 4000 tệ trong túi Tiết Hiểu Hoa.”
Mông Thiếu Huy sững người, lập tức hiểu ngay hàm ý câu nói La Phi, cậu lắc đầu vẻ kiên quyết: “Chuyện này không liên quan gì đến em. Cái giá mà Tiết Hiểu Hoa đưa ra cho em là 2000, lúc đó cả anh cũng có mặt. Tối qua, em đem theo 2000 tệ, mà tiền vẫn còn nguyên đây này.”
Mông Thiếu Huy vừa nói vừa giơ ví tiền ra cho La Phi xem. La Phi nhất thời tìm không ra chỗ sơ hở trong lời nói của cậu ta, suy nghĩ một lát, anh chuyển sang một chủ đề khác.
“Cậu đã nghe thấy cái tên Vương Thành Lâm bao giờ chưa?” La Phi vừa hỏi vừa tập trung tinh thần quan sát nét mặt của Mông Thiếu Huy, không để lọt bất cứ một chi tiết nào dù là nhỏ nhất.
“Vương Thành Lâm?” Mông Thiếu Huy chau mày vẻ hoang mang, “Người này là ai vậy?”
“Theo nhận định của tôi, thì ông ta là bố của cậu. Mông Kiến Quốc chỉ là một cái tên giả.”
“Tên giả?” Mông Thiếu Huy thần sắc ngạc nhiên, không giống như đang che giấu điều gì đó, “Lẽ nào trên đảo lại không có ai biết Mông Kiến Quốc. Mà bố em sao lại phải dùng tên giả chứ?”
“Đây cũng chính là điều mà tôi muốn biết.”, ánh mắt La Phi như muốn truy bức người đối diện, “Đằng sau cái tên giả này, rốt cục đang che giấu điều bí mật gì?”
“Bí mật? Em… không biết.” Mông Thiếu Huy lảng tránh, “Em bị mất trí nhớ, những chuyện trước đây em không nhớ gì cả, nếu không em đã chẳng tìm đến đảo nhỏ này.”
La Phi không chút nhượng bộ, tiếp tục truy hỏi: “Trước khi đến đảo nhỏ, có thể đúng là cậu không nhớ gì cả, nhưng nhất định là hôm qua Tiết Hiểu Hoa đã làm cậu nhớ lại điều gì đó, đúng không? Nếu không, sao cậu lại có thể chấp nhận việc ông ta tống tiền mà đem 2000 tệ đến chỗ hẹn? Tờ giấy tôi đưa cho cậu, cậu xem xong nét mặt thay đổi hẳn, trên đó vẽ những gì? Sự thật mà cậu muốn biết từ Tiết Hiểu Hoa rốt cục là cái gì vậy?”
Hàng loạt câu hỏi như vậy dường như khiến Mông Thiếu Huy không kịp phản ứng, cậu bắt đầu thở gấp hơn, ánh mắt lảng đi trong giây lát, ấp úng nói: “Em… em không biết, em thực sự… không biết.”
“Những chuyện này vốn dĩ là chuyện riêng của cậu, lẽ ra tôi không nên hỏi.” trông thấy bộ dạng đáng thương của Mông Thiếu Huy. La Phi đổi giọng, “Nhưng hiện nay trên đảo liên tiếp xảy ra hỏa hoạn và án mạng, mà những chuyện nay rất có thể liên quan đến những điều tôi vừa hỏi, vì thế tôi hi vọng cậu có thể hợp tác với công việc của tôi.”
Mông Thiếu Huy lặng im không nói, nhưng không khó để nhận ra trong đầu cậu đang có những suy nghĩ mâu thuẫn gay gắt.
“Bức tranh Tiết Hiểu Hoa đưa cho cậu hôm qua, tôi xem được chứ?” La Phi trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình.
Mông Thiếu Huy cắn môi trong giây lát, cuối cùng cậu bật ra một câu: “Dạ được.”
Mông Thiếu Huy từ từ móc trong túi ra tờ giấy hôm qua đưa cho La Phi. Giấy mở ra, một bức tranh xuất hiện trước mặt La Phi.
Nét vẽ trên giấy rất non nớt, thoáng nhìn là biết ngay bức vẽ của trẻ con. Bên trái bức tranh là một đứa trẻ, bên phải là một phụ nữ thành niên, hai người cách nhau một khoảng, cả hai đều giang tay, trông như sắp ôm lấy nhau. Trên giấy có một vài đường sóng, trông giống như vệt nước. Trên khuôn mặt đứa trẻ có một hàng hình tròn nhỏ thể hiện nước mắt, trông như đang khóc lóc bi thương; người phụ nữ trông rất kì lạ, chỉ vẽ mỗi khuôn mặt, chả thấy mắt mũi đâu.
La Phi không đoán hết được điều bí mật trong đó, chau mày hỏi: “Bức tranh này nói lên điều gì?”
“Em cũng không biết.” trên mặt Mông Thiếu Huy xuất hiện một dáng vẻ kì lạ, xen lẫn hoang mang, đau thương và sợ hãi, sau đó cậu ta nói, “Để em cho anh xem cái này nữa.”
Mông Thiếu Huy mở ba lô, lấy từ bên trong ra một cuộn giấy, vừa trải đặt lên bàn, vừa tiếp tục nói: “Em chưa nói cho anh biết đúng không, nghề nghiệp của em là một họa sĩ, bức tranh này đi đâu em cũng mang theo.”
Đây là một bức tranh sơn dầu, bút pháp tinh tế, đường nét phong phú, thể hiện một trình độ nghệ thuật rất cao. Gam mầu tổng thể của bức tranh khá tối, nhưng nội dung thì giống với bức tranh trẻ con đơn sơ hồi nãy, cũng là một đứa trẻ đang khóc với một người phụ nữ không có mặt, hai người giang tay, giống như sắp ôm chầm lấy nhau.
Thấy La Phi có vẻ càng nghi ngờ hơn, Mông Thiếu Huy chủ động giải thích: “Thỉnh thoảng em hay nằm mơ, cảnh tượng xuất hiện trong mơ em không tài nào lí giải được. Thế nên em mới vẻ lại cảnh tượng đó, hi vọng trong lúc tỉnh táo có thể tìm thấy câu trả lời ở trong đó.”
“Vậy đứa trẻ trong bức tranh chính là cậu?” La Phi đoán, “Còn người phụ nữ này? Là mẹ cậu? Tại sao không vẽ đầy đủ khuôn mặt bà ấy?”
“Trong giấc mơ bà ấy không có mặt.” Mông Thiếu Huy nhìn vào bức tranh để trên bàn, ánh mắt trở nên mơ màng, “Em không hiểu tại sao lại xuất hiện cảnh tượng như vậy, mỗi lần nhìn thấy nó, là em có cảm giác đau lòng, toàn thân lạnh run, cùng với cảm giác sợ hãi khó hiểu.”
Giọng nói Mông Thiếu Huy xen lẫn một cái lạnh thấu xương, khiến người đối diện rất không thoải mái, mắt cậu ta thì rơm rớm nước mắt.
“Thế bức tranh Tiết Hiểu Hoa đưa cho cậu là thế nào? La Phi suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên đưa ra một nhận định hết sức táo bạo, “Đây có phải là bức tranh cậu vẽ khi còn nhỏ? Nó nói lên những gì cậu đã trải qua trước khi bị mất trí nhớ?”
Mông Thiếu Huy gật đầu: “Em cũng nghĩ như vậy, vì thế hôm qua lúc nhìn thấy bức tranh em mới bị kích động. Thực ra mỗi người khi vẽ tranh, đều có những phong cách và thói quen riêng về bút pháp, cũng giống như kiểu chữ, rất khó thay đổi. Hai bức tranh này tuy trình độ không thể đem ra so sánh, nhưng người dày kinh nghiệm thì chỉ cần nhìn cái là biết ngay nó được vẽ bởi cùng một người.”
“Nhận định này rốt cục nói lên điều gì?” La Phi lấy tay xoa cằm, không biết đang đặt câu hỏi hay là tự nói với mình.
“Có liên quan đến quá khứ của em, đó là một quãng kí ức bị đánh mất. Anh sẽ không tìm được câu trả lời ở nơi em đâu.” Mông Thiếu Huy nhìn La Phi một cái, rồi lại nói tiếp: “Nếu em mà biết, thì việc gì em phải chấp nhận lời tống tiền của Tiết Hiểu Hoa?”
Đây vốn là điều hết sức sơ đẳng, nhưng trong chốc lát đã khiến La Phi nhận ra nhiều điều. Anh đứng ngây người ra, lẩm bẩm: “Tống tiền? Đúng vậy, đúng vậy, cậu không biết câu trả lời, nhưng sẽ có người biết!”
“Ai? Anh bảo ai biết cơ?” Mông Thiếu Huy nhìn anh vẻ hoang mang.
“Còn chưa xác định được, nhưng chí ít hiện nay tôi đã có manh mối.” Nói xong, La Phi rảo bước đi ra.