Lâm Du quay đầu lại, không biết từ lúc nào ở đây xuất hiện thêm một người đàn ông, anh ta mặc cái áo sơ mi in đầy họa tiết hoa lá, quần jean bó, đeo kính râm, trông lòe loẹt y như con vẹt.
“Dựa vào đâu anh nói căn nhà này của anh, phía trước cổng vẫn còn treo biển bán nhà kia kìa”
Mễ Ái nãy giờ đi theo, nhịn không được phải lên tiếng một câu.
“Dựa vào việc tôi cũng thích căn nhà này.”
“Vớ vẫn, ai đến trước thì nhà là của người đó.”
Lâm Du khoang tay trước ngực, ngạo nghễ nhìn anh ta.
“Ông đây cứ thích tranh đấy”
“Này! Anh kia… ngứa đòn đúng không?”
Mễ Ái tức sắp chết rồi, trên đời này còn có loại người vô liêm sỉ thế à.
“Rồi sao..”
“Anh…”
“A Kiệt, không được vô lễ”
Ngay khi Mễ Ái và cái tên lòe loẹt sắp lao vào cãi tay đôi thì một giọng nói ôn tồn vang lên, một người đàn ông trong bộ tây trang màu xám, trông cũng khá tuấn tú bước đến, anh ta đẩy gọng kính.
“Xin lỗi, đây là em trai tôi, nó mới ở nước ngoài về nên chưa hiểu phép tắc.”
Lâm Du khẽ đánh giá anh ta một lượt, ăn mặc chỉnh chu, dáng vẻ đạo mạo, ăn nói cũng lịch sự, chắc là dân làm kinh doanh.
“Nếu anh đã nói vậy thì chúng tôi cũng không tính toán nữa, nhưng căn nhà này tôi nhất định không nhường.”
“Cô yên tâm, tôi đã mua nhà rồi, không có ý tranh giành, nhà tôi cũng ở khu này, nếu sau này có duyên chắc sẽ được làm hàng xóm của nhau đây.”
“Nếu hàng xóm là anh thì còn được, chứ còn như…thì bỏ đi.”
Lâm Du liếc nhìn tên lòe loẹt kia mà chán nản, nhìn chẳng khác nào tên hề trong rạp xiếc, thật ngứa mắt.
Cuối cùng, sau khi xem xét, Lâm Du quyết định chọn căn nhà này, đặt cọc trước một nữa, cũng may bao năm qua tích góp cũng được kha khá, không đến nối về nước phải lang thang không chốn dung thân. Sau khi ký kết hợp đồng xong thì còn phải chờ vài ngày để công ty môi giới cho người dọn dẹp lại biệt thự thì mới có thể dọn vào ở được.
Thời gian còn sớm, Lâm Du quyết định dẫn theo Mễ Ái đến trung tâm thương mại, vừa để ăn trưa vừa để mua ít đồ lặt vặt.
Trung tâm thương mại
Lâm Du và Mễ Ái sau khi ăn trưa xong thì bắt đầu công cuộc càn quét tất cả các cửa hàng ở đây, đừng thấy Lâm Du là nhà thiết kế nổi tiếng thì nghĩ rằng cô rất kén chọn trang phục, đối với Lâm Du, thương hiệu nào cũng có cái hay riêng của nó, chỉ cần phù hợp vóc dáng, mặc vào thoải mái tự tin là được. Lúc đi ngang qua cửa hàng trang sức của Tinh Diệu, Lâm Du đã bị một đôi hoa tai thu hút.
Đôi hoa tai không quá cầu kỳ, chỉ là nó có hình hoa tulip, loại hoa mà Lâm Du rất thích, cánh hoa được tạo thành từ những viên kim cương nhỏ.
“Chào cô, cô có muốn xem qua đôi hoa tai này không ạ?”
“Đây là sản phẩm giới hạn của mùa này, chỉ sản xuất 100 đôi trên cả nước, ở thành phố H thì chỉ có 10 đôi, nếu cô thích thì nhanh tay lên kẻo không kịp ạ.”
Nhân viên bán hàng thấy Lâm Du cứ chăm chú nhìn đôi hoa tai thì nhiệt tình tư vấn.
“Chị Du, đôi hoa tai này đẹp thật đấy, chị mua đi.”
Mễ Ái cũng thấy đôi hoa tai này hợp với Lâm Du.
“Đẹp thì đẹp đấy nhưng có quá cầu kỳ không?”
“Không đâu ạ, tôi thấy đôi hoa tai này hợp với khí chất của cô lắm, hay cô cứ thử xem sao.”
Nhân viên bán hàng đưa ra lời đề nghị.
“Tôi muốn đôi hoa tai ấy”
Một cô gái không biết từ đâu đi đến, cất giọng lảnh lót, cô gái khoảng chừng 25 tuổi, mặc váy hai dây bó sát, trang điểm cầu kỳ, trông cũng khá xinh xắn nhưng vì trang điểm đậm khiến cô ta trông già dặn hơn tuổi thật.
Lâm Du thầm nghĩ trong đầu, thế quái nào mà hôm nay ra đường ai cũng muốn giành đồ với mình thế nhỉ?
“Này cô, tôi đã bảo tôi không mua chưa?”
“Nếu đã mua thì còn do dự làm gì, hay là bà chị đây không có tiền”
Bà chị?
Con nhóc này mắt mù rồi đúng không, tuy rằng Lâm Du đã 31 tuổi, nhưng da dẻ, vóc dáng vẫn như gái đôi mươi đấy nhé!
“Tôi không nhường đôi hoa tai cho cô đấy, thì sao?”
“Này, tôi nói cho cô biết, chưa có thứ gì Lý Hi Vi tôi muốn mà không có được, hôm nay tôi muốn đôi hoa tai ấy, nhân viên...mau gói lại cho tôi.”
“Chuyện này…”
Nhân viên bán hàng cảm thấy khó xử không biết làm thế nào mới đúng.
“Hi Vi, không được càn quấy.”
Giọng trầm thấp quen thuộc vang lên, Lâm Du lập đứng cứng đờ người, đến khi định thần lại, trước mặt đã xuất hiện thêm một người đàn ông.
Tô Lẫm vẫn lịch lãm như hôm tham dự hội nghị thương mại, tây trang thẳng thóm được may tay, làn da màu đồng khỏe khoắn, gương mặt vẫn tuấn tú như xưa nhưng có thêm vài phần phong trần, có lẽ thời gian đã bào mòn nét thư sinh vốn có của anh.
“Anh Lẫm, em muốn đôi hoa tai đó.”
“Hi Vi, không được làm loạn, hoa tai của Tinh Diệu, em muốn thì cứ nói Venn gửi đến cho em.”
“Không, em muốn ngay bây giờ”
Cô gái tên Hi Vi dậm chân làm nũng, nắm lấy cánh tay Tô Lẫm lắc lắc. Hai người họ giống như một đôi tình nhân đang cùng nhau đi dạo, nhưng cảnh tượng này lọt vào mắt Lâm Du lại khiến trái tim cô đau nhức vô cùng.
“Nhân viên, nếu cô đây đã thích thì cứ để cô ấy mua đi, dù sao tôi cũng ghét hoa tulip”
Nói xong, Lâm Du kéo Mễ Ái rời đi, chỉ là cô không biết ánh mắt người đàn ông đó còn mãi dõi theo cô, từ cái khoảnh khắc cô nói cô ghét hoa tulip, anh cảm thấy trái tim mình như có thứ gì bóp ghẹt, 10 năm qua, cô đã phải trải qua những gì mới khiến cô gái ngây thơ ngày đó trở nên lạnh lùng đến thế.
Tô Lẫm muốn biết…anh lấy điện thoại nhắn một tin nhắn.
[Lục Vũ, điều tra tất cả mọi chuyện về Lâm Du]