Đại học A
Đã hơn một tuần rồi, ngày nào Lâm Du cũng nằm bò ở thư viện, mà vẫn không thấy Tô Lẫm xuất hiện, cô không dám đến khoa luật tìm anh, sợ gây thêm phiền phức cho anh.
Trong lúc Lâm Du đang chán nản cầm bút vẽ lung tung trên giấy, thì có hai anh chàng đi ngang qua.
“Tiểu Phong, chiều nay đi đánh bóng chuyền không?”
“Không đi đâu, tớ bận chết được, còn cả đống bài tập chưa làm.”
“Không chơi cũng được, đi xem chút thôi, nam thần khoa luật chiều nay cũng sẽ tái xuất đó”
‘Nam thần khoa luật’, Lâm Du đột nhiên đứng bật dậy, gom tập sách chạy ào ra khỏi thư viện. Lúc Lâm Du chạy đến sân bóng chuyền cả người đã ướt đẫm mồ hôi, trên sân đã có vài tóp người tụm năm tụm ba, Lâm Du dáo dát nhìn quanh, không có anh ấy!
Không nản lòng, cô tìm một góc ngồi xuống, có lẽ Tô Lẫm chưa đến, đợi một chút xem sao. Một tiếng sau, trên sân mọi người đã chơi được 2 trận vẫn chưa thấy Tô Lẫm đến, lúc Lâm Du nản lòng định rời đi, thì đằng xa xa có một người chầm chậm đi đến.
Là Tô Lẫm… Lâm Du vội vàng ngồi lại chổ cũ, Tô Lẫm đến thì vào sân đấu luôn, dáng người anh cao gầy, lại rất linh hoạt, động tác phát bóng rất chuẩn xác, vừa vào đấu chưa đến 10 phút đã khiến đội đối phương thua 3 điểm, Lâm Du chăm chú xem không chớp mắt.
Đột nhiên, một thành viên đội đối phương phát bóng, do lực quá mạnh, bóng bay qua hàng rào hướng về phía khán đài, Lâm Du hốt hoảng nhìn quả bóng bay đến gần, cô không tránh kịp nên bị bóng đập vào trán, choáng váng ngã xuống đất.
“Tiêu rồi, trúng người rồi.”
Các thành viên trên sân nháo nhào chạy đến xem, Tô Lẫm lao tới nhanh nhất, anh đỡ Lâm Du ngồi dậy, vén tóc trên trán cô kiểm tra.
“Sưng lên rồi, em không sao chứ? Có thấy chóng mặt không?”
“Em…em không sao, nhưng.. đau..”
“Các cậu chơi tiếp đi, tôi đưa em ấy đến phòng y tế.”
Tô Lẫm ngước mắt lên nói với mấy người trong đội bóng, sau đó dìu Lâm Du đứng dậy.
“Đi nổi không?”
“Nổi ạ”
Phòng y tế đại học A
Sau khi y tá xem qua vết thương cho Lâm Du thì bảo rằng không nghiêm trọng, chỉ sưng tấy, chỉ cần chườm đá là ổn thôi, nhưng vẫn đề nghị Lâm Du nằm lại theo dõi một chút, tránh xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, y tá ra ngoài rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tô Lẫm và Lâm Du.
“Em nằm đây một lát, tôi đi tìm túi chườm đá”
Nói rồi Tô Lẫm đứng dậy đi ra ngoài, tầm hơn năm phút sau anh cầm túi chườm đá quay lại, ngồi xuống bên giường, đặt túi chườm lên chổ sưng trên trán của Lâm Du.
“Sau này đi xem, đừng ngồi gần sân như thế.”
“Dạ? À… vâng”
“Anh Tô, mấy hôm nay không thấy anh đến thư viện?”
“Có việc, không đến trường”
Tô Lẫm nhàn nhạt trả lời, bầu không khí lại chìm vào im lặng, Lâm Du không biết phải bắt chuyện tiếp thế nào.
“Ngày mai có đến.”
Tô Lẫm bỗng lên tiếng.
“Sao…sao cơ?”
“Thư viện.”
Nói xong anh lại mang túi chườm đá ra ngoài thay túi mới, để lại Lâm Du ngây ngốc ngồi đó, trong lòng như có dòng suối ấm áp chảy qua.
Biệt thự Uyển Đình
Lâm Du đã dọn đến biệt thự, sau một ngày huy động lực lượng là Cố Y Lan và Mễ Ái phụ giúp, cô cũng đã cơ bản dọn dẹp và bố trí xong căn nhà, nhà rộng nên Lâm Du đề nghị Mễ Ái đến ở cùng, dù sao ở thành phố H này Mễ Ái cũng không có thân thích, nhưng cô bé từ chối, lấy lý do có bạn ở đây, có thể ở cùng với bạn.
Cố Y Lan ngồi phịch xuống sô pha, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
“Mệt chết bà đây rồi, cậu có cần mua căn nhà to đến thế không? Chỉ một cái phòng khách đã bằng nữa cái nhà của tớ rồi, cậu thừa tiền thì tớ có thể giúp cậu tiêu mà.”
Lâm Du mỉm cười rót cho Cố Y Lan ly nước ấm.
“Hôm nay đại ân đại đức của Cố tiểu thư, tại hạ không bao giờ quên, sau này nếu cậu không có nơi dung thân có thể đến tìm tớ.”
“Miệng thối, mau nhổ nước bọt nói lại ngay cho bà.”
Cố Y Lan tức tối trừng mắt với Lâm Du, con nhóc này, sao càng lúc mồm mép càng độc địa thế không biết?
“Mà này, tiếp theo cậu có kế hoạch gì chưa?”
“Có một vài công ty đã gửi mail mời tớ về làm thiết kế cho họ, nhưng tớ còn đang suy nghĩ.”
“Cũng tốt, trước khi có thể xây dựng Alice Home ở trong nước thì cũng nên làm quen trước với ngành công nghiệp thời trang ở đây, nắm bắt xu hướng sẽ dễ thành công hơn.”
“Ừ, tớ cũng đang lựa chọn, trước mắt cứ nghĩ ngơi vài ngày đã, ở bên Mỹ tớ chẳng có thời gian rảnh thế này đâu.”
Lâm Du đi ra ban công, ngắm nhìn đồi núi xa xa, ngọn gió mát lành thổi tung mái tóc xoăn dài của cô, Thành phố H, đã lâu lắm rồi mới gặp lại, mong rằng khoảng thời gian về sau có thể vững chân bước tiếp, thực hiện được lý tưởng ban đầu…