Không gian tối đen bao bọc xung quanh, không khí như có như không làm Minh Vũ vô cùng khó chịu, nghẹn ngực. Đôi mắt nhắm nghiền cảm thụ cái gọi là thiếu oxi mà sinh thời chưa từng thử. Cơ thể như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng rơi xuống trong khoảng không rộng lớn. Đại não liên tục có nhiều hình ảnh xuất hiện, vô cùng mất trật tự. Cứ như một đứa trẻ ganh đua đem thành phẩm của bản thân cho người lớn xem, hình ảnh này chưa kịp xong thì hình ảnh khác chèn lên trình chiếu. Nếu dựa theo trình độ mà phán đoán thì chỉ có thể nói một câu là : " Tệ hơn cả học sinh tiểu học". Minh Vũ nhìn mà bực bội, không theo một nội dung nào cả, cái lòng tự tôn của sinh viên đại học trỗi dậy, sắp xếp lại. Càng sắp càng kinh ngạc, càng xếp càng không muốn xếp. Tất cả hình ảnh được bàn tay sinh viên đại học với thành tích cao đến doạ người sắp xếp một cách chỉn chu.
Bộ phim này nói về cuộc đời một chàng trai đầy sự nhàm chán, có bất ngờ và cũng có sự xúc động đến rơi nước mắt đang và đã hoàn thành xong xuôi. Cậu nhìn lại cuộc đời bản thân với tư cách là người đứng ngoài xem xét, nhìn mà lòng tràn đầy sự không cam nhưng khi cậu nhìn hai mươi năm qua, thời lượng bộ phim dần mất, cái không cam cậu cũng đem nó vứt sang một bên. Đến cuối, lòng thảnh thơi mà đi , không chấp nhất cuộc đời, thế giới này nữa. Nghĩ như thế, tri giác dần biến mất, không còn bất cứ cảm giác nào với cái không gian này nữa.
Không biết đã trôi qua bao lâu, thân thể nhức mỏi khôn cùng, động một cái là đau. Loay hoay mãi với cái thân thể chả theo ý mình, định thần lại nhìn xung quanh.
" Không phải mình chết rồi sao? Giờ xuất hiện tại rừng cây rợp trời, trăng treo trên cao mà toả cái ánh sáng nhu mì mềm mại, vỗ về những suy nghĩ rối loạn. "
Rừng? Tôi đang trong một khu rừng!
Cậu kinh ngạc khó hiểu, không chết mà xuất hiện tại rừng, thật kỳ lạ!
Đúng như logic phải là, cậu bị người khác phát hiện đang sống dở chết dở, gọi cấp cứu, cứu sống, tỉnh dậy nằm trên giường bệnh, trắng tinh tươm cùng mùi thuốc khử trùng nồng nặc đặc trưng của bệnh viện mới phải chứ. Ai đời đâu cứu sống liền kéo người ta phơi thân giữa rừng như thế. Bệnh viện làm ăn thật tắc trách. Nhưng nói đi rồi cũng phải nói lại, thân thể đau nhức, xương cốt tê dại có thể chứng tỏ một điều là cơ thể cậu lâu lắm rồi mới hoạt động trở lại. Nhưng nghĩ kĩ một điều là tại sao cậu lại chết. Khởi động lại xương cốt, cất bước tê dại vô lực kiếm chỗ nào không nguy hiểm, ngồi nghỉ ngơi tí. Chắc ba mẹ đang lo lắng sốt ruột lắm đây nhưng trời về đêm vô cùng nguy hiểm. Kiếm được hốc cây trống rỗng, chui vào đấy, nhìn bầu trời sao lấp la lấp lánh, trăng hôm nay hơi đỏ nhỉ.
*
Thưa Lam Thân Quân! Trăng hôm nay đỏ đến u tối, lạnh lẽo. Theo sách cổ ghi chép, Huyết Nguyệt hiện, mang theo hai lời sấm đáng sợ. Một là " Huyết Nguyệt cùng dịch bệnh, tai hoạ, thiên tai của thời đại " Hai là " Huyết Nguyệt cháy rực giữa trời đêm, mặt trăng như u linh lạnh giá, thời đại xuất hiện một vị Thần Đế oai hùng một cõi "
Cái vị Lam Thân Quân kia chỉ "ừm" một tiếng, đôi mắt ánh lên tia nguy hiểm khó dò. Vị cận thần kia bước lùi ra khỏi cung điện, đóng cửa lại. Thở phào một hơi, nhìn mặt trăng đỏ chói lạnh lẽo trên cao kia mà rùng mình.
"Huyết Nguyệt hiện chỉ đem đến sự đau khổ, tai ương, cái thời đại này chuẩn bị đại loạn rồi a. Mong rằng Lam Thân Quân đừng gia nhập vào a. Vì Huyết Nguyệt không nào đơn giản như thế..."
Trong rừng thật mát mẻ, Minh Vũ được không khí thiên nhiên xung quanh kéo dần vào giấc ngủ mỏi mệt, nhưng cậu lại sợ. Giờ mà ngủ, lỡ có con thú nào lảng vảng xung quanh rồi làm sao, nguy hiểm vô cùng. Cậu phải giữ tinh thần thoải mái, dùng mọi cách để không phải rơi vào cơn buồn ngủ. Đáng tiếc rằng, mắt không theo khống chế, cứ nặng trĩu nhắm dần. Đầu óc cũng dần trống rỗng, cậu liền có cảm giác không ổn nhưng tai bỗng ù bất ngờ, tiếng xào xạc của cây hay tiếng một động vật nào đó giẫm phải lá cây cũng dần nhỏ lại. Cậu đã hoảng sợ, chuyện gì đây, chân tay cũng bắt đầu đình công. Trước khi mất hoàn toàn tri giác lẫn tri thức, cậu dựa đường chỉ mắt mờ mờ trông thấy một ánh sáng nhỏ nhoi, chiếu vào trong hốc cây. Hoàn toàn mất tri thức.
"Cũng may có người phát hiện ra mình."
Thông tin như đại hải tràn bờ đê, có vô số kí ức thay phiên nhau trình chiếu nhưng lần này còn có hình ảnh mà cậu không quen thuộc. Dù đã rơi vào "giấc ngủ" dài nhưng ý thức đã được khôi phục, bên tai cứ truyền đến rất nhiều âm thanh, lời nói, ồn ào không thể tả, bực bội, lỗ tai liền ngừng hoạt động. Liền thoải mái hơn một ít, Minh Vũ không nghĩ gì thêm chỉ chuyên tâm nhìn hàng dài ký ức bản thân bị lấn át, trôi mất trong đống thông tin hỗn tạp dần bình ổn lại. Hình ảnh trong đầu cùng âm thanh( hoạt động trở lại ) bên tai như Audacity và Movie Maker tạo thành một bộ phim độc lập hoàn toàn, cũng là với nội dung về cuộc đời ai đó nhưng là với hình ảnh, nhân vật khác hẳn. Nó cứ bắt đầu rồi kết thúc, vòng tuần hoàn không ngừng. A, nó lại bắt đầu nữa rồi kìa:
Lạnh! Đây là cảm giác đầu tiên mà mọi trẻ sơ sinh trên đời đều nhận được khi rời khỏi tử cung ấm áp của người mẹ.
Oa! Âm thanh đầu tiên mà đứa trẻ sơ sinh đó cất lên khi đến với thế gian đầy sự gian dối, nghiệt ngã này và cũng là âm thanh thơ ngây đầu tiên. Có thể đứa trẻ này sau khi lớn lên không dễ dàng bộc lộ cảm xúc bản thân cho người khác biết. Đối với đứa trẻ đó, đó là....Nguy hiểm!
Ha! Nụ cười mọi người xung quanh vang lên khắp nơi, tiếng chúc mừng cứ như cơn sóng, đợt này xong liền đến đợt khác, kéo dài mãi. Tiếng khóc riêng biệt trong không khí hân hoan vui mừng chắc chắn sẽ dẫn đến một tràng nghi hoặc nhưng mọi người lại càng cười to hơn, lấn át cả tiếng khóc. Hai đối lập tưởng chừng như khác biệt nhưng lại tương xứng một cách kì diệu, hợp nhau một cách khắng khít.
Keng! Đao kiếm chém nhau toé ra sắc hồng sắc bén, hai bên giao đấu ngày càng kịch liệt, xu thế dần nghiêng về một bên. Tràng cuời quái dị vang vọng khắp không trung, giờ phút này đứa trẻ ấy lại cảm nhận được thêm lần cảm giác lạnh. Tiếng đùng to lớn chấn sợ, âm thanh oa oa nức nở cứ vậy mà bộc phát, giữa chiến cuộc căng thẳng liên quan đến sống chết như thế lại càng lộ rõ cái sự ai oán, dồn vào đường cùng, tuyệt vọng khôn cùng. Làm cho tráng hán cầm kiếm bất giác lòng thêm mạnh mẽ, quyết tâm thay đổi, xoay chuyển cục diện. Đôi mắt lấp ánh những giọt nước, nhìn lên trên liền thấy một gương mặt người phụ nữ xinh đẹp, hoa dung thất sắc với tình cảnh hiện tại. Trước mắt bỗng tối đi, theo bản năng nhìn sang, một bóng lưng to lớn, vững chắc. Tiếng thở dồn dập, nhưng ý chí lại sắt đá, không một lần nhường bước, đứa bé ấy vô tình khắc sâu tấm lưng có thể che chở, bảo vệ mình bất cứ lúc nào. Một mùi tanh thoang thoảng xung quanh, trên vai người đàn ông cầm kiếm là 2 vết đao lớn, dài, sâu, trông mà rợn người. Không nhịn được mà thút thít trong lòng người phụ nữ. Có lẽ cũng bị doạ sợ không ít.
Ào! Bầu trời là một màu đen, u ám đến đáng sợ, mưa không ngừng rơi xuống, hú hét điên cuồng, điều động sông ngòi, biển lớn gào thét theo nó. Một cơn bão đang hoành hành khắp nơi, gió giật cây bay, bụi đất mịt mù, tâm hồn mọi người lo lắng khi nhìn, nghe lão thiên gia đang thống binh đánh trả lại loài người những đau khổ mà nó tích tụ bao lâu nay bằng cơn gội rửa kinh thiên. Một hình bóng người phụ nữ yếu ớt đi mưa bão, trên tay đang bế một đứa bé, bà đau lòng khi nhìn thấy đứa con mình sinh nặng đẻ đau trôi theo dòng sông dâng cao điên cuồng dần xuống hạ du. Cứ ngỡ rằng đứa bé rất nhanh sẽ bị nhấn chìm nhưng bất ngờ là không biết cái nôi từ đâu xuất hiện đỡ lại. Vẫn là tiếng khóc quen thuộc nhưng lần này có một chút sự hận thù, đau lòng, khó hiểu, đến cuối tiếng khóc không còn nữa. Không biết rằng tiếng mưa lấn át đi hay đứa trẻ này biết rằng mình có kêu gào, bi thương như thế nào đi chăng nữa thì hai người vô tình vô nghĩa kia sẽ không vớt lên? Không ai biết cả, đúng vậy, không ai biết cả, đúng vậy, không ai quan tâm cả, thật sự là như thế và cũng không thèm!
Tách! Mưa đã tạnh dần, mặt trời cũng đã mọc lên, đường chân trời thể hiện sắc thái vàng sáng, một ngày mới tốt đẹp lại bắt đầu. Sau cơn mưa trời lại sáng, có ngôi làng nhỏ xinh đẹp, người dân nơi đây bắt đầu công cuộc dọn dẹp, sửa sang lại. Tối hôm qua, binh lính càn quét vô cùng đáng sợ, nhiều nhà bị dỡ cả mái, bay cả cửa sổ, thổi tung cái chuồng heo tan tành. Cũng may không người nào thiệt mạng. Đám đàn ông con trai trong làng bận rộn khắp, có người ra bờ sông định xem cái cửa sổ nhà mình bị thổi bay đi đâu, sẵn tiện bắt chút cá cho làng. "Phốc" lại hụt, nhìn con cá lắc lắc cái thân ngạo mạn bơi vút ra sau tảng đá lớn, ông bực mình, đi đến tảng đá liền phát hiện một cái nôi đơn sơ, cũ kĩ. Bên trong là đứa bé trắng trẻo, mập mạp, đôi lông mày lưa thưa cùng lông mi dài, cong cong. Dù nhìn sơ qua có thể đoán đại khái là chín tháng tuổi nhưng ông lại có cảm giác rằng đứa bé này lớn lên sẽ có lực sát thương vô cùng lớn. Trầm mặc suy nghĩ vài điều, ông liền nở nụ cười hớn hở, sung sướng nhấc cái nôi có đứa bé bên trong trở về nhà. Tất cả những điều trên đều được đứa bé ấy chứng kiến toàn bộ nhưng lại giả vờ ngủ say, trưng ra cái bộ mặt ngây thơ vô tội, cần được yêu thương. Và cũng vì vậy, một cuộc sống mới chào đón đứa bé ấy, một nhân sinh như thế nào để đủ trả lại cuốc sống vốn có, những đau khổ từng chịu. Có lẽ chỉ có lão thiên gia, một tướng quân sát phạt vô tình, lãnh khốc mới có quyền quyết định sinh sát của một người.
Hi! Mừng ngày 5 năm đứa bé chín tháng tuổi năm xưa chào đời, giờ đây, đứa trẻ có một gia đình hạnh phúc, cuộc sống giản dị. Đứa trẻ ấy nở nụ cười toe toét thơ ngây, cặp vợ chồng kế bên sung sướng hết biếc. Người đàn ông _ nay là cha của đứa trẻ, chưa thấy quyết định nào đúng đắn bằng việc đem cái nôi đó về cả. Đứa nhóc 5 tuổi chắp tay cầu nguyện và mong điều ước ấy trở thành hiện thực.
A! Đôi mắt banh ra hết cỡ, sợ hãi cái cảnh tượng trước mắt. Tay bụm chặt lại miệng, ngồi trong đống rơm mà thân thể run rẩy từng đợt,.....Đừng......Những bước chạy thục mạng......Khuôn mặt tuấn tú dính những đường máu xinh đẹp....Nở rộ trong bóng đêm.....Mơ màng tiến vào thạch động.....sơn lâm.....sương mù che khắp .......Miệng không dám mở, hít từng hơi lấy lại bình tĩnh nhưng đôi vai cứ run cầm cập, hai bàn tay nắm lại thành đấm nhưng nước mắt vẫn theo khoé mà chảy xuống........Mệt mỏi mà ngủ thiếp đi......Trở về cùng một ông lão với sự ngỡ ngàng của ba người......
Hừ! Đối diện với Tê Mãng Giác, đứa trẻ 5 tuổi khi xưa đã trở thành một thiếu niên 13,14 tuổi, giác tỉnh thành công Võ Hồn, trưởng làng cho một suất học bổng học ở Kim Thanh học viện. Cứ ba tháng một lần, học viện sẽ tổ chức đi thực chiến. Mà địa điểm hàng năm đều là Công Trúc sơn lâm nhưng vì một số vấn đề, thành ra địa điểm lần này sẽ thực hiện ở gần học viện. Kim Thanh sơn lâm lớn hơn Công Trúc sơn lâm gần gấp đôi, cũng vì vậy yêu thú trong đấy hung hãn và tu vi vô cùng khó lường. Quả thật nguy hiểm không chừa một ai! Nhóm của thiếu niên 13 tuổi đã gặp được hai nhóm bị xé xác, không còn mảnh vụn. Tín hiệu cầu cứu đã bắn, hiện chỉ còn lại 5 nhóm, tính luôn cả nhóm thiếu niên 13 tuổi. Nhưng xui xẻo thay, dù mỗi nhóm đều có một lão sư đi theo nhưng vẫn bị hại thành một đống bãi thịt nhão. Trên đường đến điểm tụ hợp (nói đúng hơn là đến bụi rơm cứu mạng), vô tình tiến vào ảo trận tự nhiên, lúc thoát ra một cách chật vật mới phát hiện đã đi sâu vào trong nội phận của Kim Thanh sơn lâm. Kinh hồn bạt vía chưa xong, liền rơi vào trận đuổi giết, săn mồi nghẹt thở. Nhóm 7 người. Thành viên đầu tiên ngã xuống bởi nọc độc của Hoa Độc Xà, thành viên thứ hai bị một trảo của Nanh Sư xé rách toàn thân, người tiếp theo liền bị một đoàn cá hổ hung tợn ăn sạch sẽ sau lần tắm sông. Người thứ tư phải đợi đến ngày thứ hai mới bị chất ăn mòn của con cóc đen xám với những lần phì khói ngay mũi làm tan cả thịt, xương cốt. Thành viên thứ năm bị một sát trận tự nhiên một chiêu miểu sát, chết tức tưởi. Cuối cùng chỉ còn vị lão sư dẫn đoàn cùng thiếu niên 13 tuổi sống sót! Thật sự trong nhóm bảy người này, người yếu nhất và nhỏ tuổi nhất là thiếu niên 13,14 này, mạnh nhất và lớn tuổi nhất là vị lão sư dẫn đoàn. Thiếu niên 13,14 tuổi này một phần nhờ may mắn, còn lại nhờ sự nhanh nhẹn, vốn hiểu biết giúp thiếu niên ấy trở thành người sống sót cuối cùng trong cuộc săn giết thục mạng. Nhưng khi tỉnh lại sau đêm ngủ thì phát hiện lão sư đã biến mất, chỉ để lại lời nhắn trên đá. Thiếu niên ấy bị bỏ rơi thêm lần nữa! Cái gì đến rồi sẽ đến, Tê Mãng Giác hiên ngang xuất hiện!
Grừ! Thiếu niên ấy chạy đứt cả hơi, không dám nhìn ra sau, cứ nhắm thẳng về phía trước mà chạy. Khi chứng kiến Tê Mãng Giác sợ hãi cụp đuôi chạy trốn, thiếu niên tròn mắt mà nhìn nó dùng tư thế lăn lồng lộn mà biến mất, thiếu niên đứng trơ ra đó, đến khi hơi thở nguy hiểm sặc mùi máu làm cho sống lưng thiếu niên ấy dựng đứng cả lên. Thì ra là có yêu thú cường đại hơn Tê Mãng Giác xuất hiện! Không biết sức lực từ đâu mà bộc phát nhưng lại không phân biệt phương hướng, bị nỗi sợ lấn át mất cả lý trí. Sững người, trong lùm cây trước mặt loé lên tia ánh sáng sắc bén, một cái bóng yêu thú núp lùm. Không biết vô tình hay hữu ý, mặt trăng bỗng từ từ sáng hơn, sáng loà đem cái bóng yêu thú trải dài, góp thêm phần kỳ ảo, bí ẩn. Con yêu thú giấu mặt giơ trảo lên. Từ đôi trảo sáng bóng có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của thiếu niên ấy. Mỹ mạo non nớt đang trong quá trình lột xác, my cong mày mỏng, cánh môi thâm đi vì mệt mỏi đến sức cùng lực kiệt, da trắng tóc bóng đen, mũi cao thẳng, tổng thể là một mỹ mạo có thể gây hoạ cho tương lai! Tiếng gầm trầm thấp cất lên.........
Đoạn phim đến đó là dừng, kết thúc. Trước khi trước mắt trở về lại hình ảnh hốc cây quen thuộc, Minh Vũ đã nhìn thấy một mặt trăng đỏ như máu treo lủng lẳng trên trời cao, yêu thú trước mặt, mặt trăng máu còn phụ trợ cho yêu thú thêm phần huyết tinh, khủng bố tinh thần thiếu niên ấy. Minh Vũ trầm mặc với đoạn ký ức mà những phân cảnh buồn lại chiếm sóng nhiều hơn những phân cảnh vui vẻ, hạnh phúc. Cậu thấy thật tội cho thiếu niên đó! Nhưng điều đó càng làm cho Minh Vũ cảm thấy khó dò, sương mù ngày càng dày đặc, che kín tầng tầng lớp lớp bí mật.
Minh Vũ bỗng cảm thấy bản thân hình như đã đụng chạm đến thứ gì đó, nhưng cái ý nghĩ, cảm giác xẹt qua tức thì lại biến mất tăm. Đến sáng, Minh Vũ gần như có thể biết được chuyện gì đang xảy ra, cậu cảm thấy một tầng mịt mù sương khói dần vơi bớt......
Đó là gì? Chuyện gì đang xảy ra? Có liên quan đến cái chết bí ẩn của Minh Vũ mà ngay chính cả Minh Vũ cũng không biết? Vậy có ....liên quan gì đến cái kí ức kì lạ trong đầu Minh Vũ hay không?